Hoạ Trung Hoan

Chương 60: Chương 60




Sau khi Liễu Dự rời đi, tảng đá nặng trong lòng ta mới buông xuống được. Nhưng đến giờ ta vẫn nửa lo nửa mừng,

mừng rằng ta và Ôn Diễn có thể cùng nhau, lo rằng Ôn Diễn làm trái thiên mệnh cứu Liễu Dự, nhất định sẽ bị trừng

phạt.

Ta lo lắng không thôi, nhìn khuôn mặt Ôn Diễn một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói với

hắn: “Tiên sinh…”

Hai chữ “tiên sinh” vừa mới thốt ra, Ôn Diễn đã mỉm cười nói với ta: “Ừ? Còn gọi là tiên sinh sao?”

Nụ cười này của hắn khiến tim ta đập loạn nhịp, rõ ràng là ta đã thành thân hai lần, nhưng lúc này đây lại như một

tiểu cô nương mới biết yêu, đỏ mặt gọi một tiếng: “… Cảnh Nhuận.”

Hắn khẽ cười một tiếng, nói: “Giảo Giảo.”

Ta ngạc nhiên, mãi sau mới kịp phản ứng. Giảo Giảo là tên tự của ta, là do phụ hoàng đặt cho ta, lấy từ “Nguyệt

xuất kiểu hề.” Phụ hoàng trước kia thường nói với ta, con của ta là ánh trăng trên trời cao, sáng như trăng rằm.

Nhưng kể từ khi cập kê, sau khi chiếu cáo thiên hạ phong hào của ta xong thì không còn người gọi tên tự của ta

nữa.

(Bài thơ Nguyệt Xuất Kiểu Hề:

Nguyệt xuất giảo hề,

Giảo nhân liễu hề.

Thư yểu kiểu hề,

Lao tâm tiễu hề.

Dịch thơ của Tạ Quang Phát:

Trăng lên sáng đẹp bầu trời,

Yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh,

Làm sao giải nỗi u tình ?

Nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau.)

Giờ Ôn Diễn gọi ta như vậy khiến ta ngạc nhiên vô cùng.

Hắn dịu dàng cầm lấy tay ta, “Giảo Giảo, ta biết nàng đang nghĩ tới chuyện gì. Đừng lo mà cũng đừng buồn, có ta ở

đây, cứ giao hết mọi chuyện cho ta.”

Tay Ôn Diễn mịn như ngọc mài, ta soi xét tay hắn, cuối cùng thấy tay một nam nhân như hắn còn đẹp hơn tay ta.

Một lần hình phạt lửa trời kia, dường như không để lại bất cứ dấu vết nào trên người hắn.

Ta cắn môi, nói: “Ta có lời muốn hỏi chàng, chàng nhất định phải trả lời thành thật cho ta. Nếu không…” Ta ngập

ngừng, bỗng chốc không biết nên nói gì mới phải.

“Nếu không thì sao?”

Ta nói: “Nếu không ta sẽ hôn chàng!”

Mặt ta lại càng thêm đỏ. Ai da, ta cũng không biết làm sao nữa, vừa thấy Ôn Diễn ta đã muốn mở miệng chọc hắn.

Không ngờ hai tai của Ôn Diễn cũng đỏ ửng lên, tay hắn khẽ kéo ta vào lòng hắn. Hắn thân mật ôm ta, sau đó khẽ

trả lời: “Ừ.”

“Ừ cái gì?” Ta biết rõ còn cố hỏi.

Ngón tay hắn khẽ vuốt lưng ta, “Hỏi đi, nàng muốn hỏi gì ta cũng trả lời.”

“Không phải Ôn Phàm đã nói phải chịu hình phạt mất một năm rưỡi sao? Sao chàng đã ra rồi?”

Hắn nói: “Ta tính kế một chút.”

Ta nói: “Vậy sao này chàng còn bị phạt không?”

“Không đâu.”

Ta hỏi tiếp: “Vậy… lần này chàng sửa mệnh của Liễu Dự, chàng sẽ bị phạt gì?”

Hắn trả lời: “Không bị phạt gì.”

Ta đương nhiên không tin, chuyện lớn như vậy sao lại không bị trừng phạt gì chứ. Ta nghiêng đầu sang nhìn vào

mắt hắn, “Cảnh Nhuận, chàng đang gạt ta, phải không?”

Năm ngón tay của hắn cầm lấy tay ta, “Chỉ phải chịu hình phạt nho nhỏ thôi, nàng đừng lo. Từ nay về sau, ta sẽ ở

bên nàng.”

“Thật không?”

Hắn gật đầu, “Thật.”

Ta cắn môi nói: “Nếu chàng lừa ta, cả đời này ta sẽ không thèm để ý tới chàng nữa.”

Hắn trông rất đỗi dịu dàng, “Được.”

Ta hỏi tiếp: “Minh Nhuận đâu?”

Ánh mắt hắn ngập ngừng, lòng ta cũng mang máng đoán được chuyện xảy ra, vậy nên hỏi: “Có phải hắn…” Ôn

Diễn lắc đầu, “Không, y lại hôn mê rồi.”

“Y có còn tỉnh lại không?”

Ôn Diễn thở dài một tiếng, “Ta cũng không biết.”

Ta hơi ngạc nhiên, “Không phải chàng là thiên nhân sao?”

Ôn Diễn nói: “Kể từ sau khi sửa mệnh của Liễu Dự, ta đã không còn là thiên nhân nữa rồi. Giờ ta chính là Ôn Diễn,

là Ôn Diễn của Giảo Giảo.”

Lòng ta vui mừng, “Vậy giờ chàng cũng giống như người bình thường rồi sao?”

Ôn Diễn cười gật đầu.

Tin mừng này tới quá đột ngột, ta cảm thấy dường như giờ đây tất cả mọi chuyện tốt đều đổ lên người ta, ta vui

mừng ôm lấy cổ Ôn Diễn, hôn lên môi hắn.

Mắt Ôn Diễn hiện lên ý cười ôn hòa, hai tay vòng qua eo ta, khẽ hôn ta.

Đây chính là nụ hôn đầu của hai ta. Từ trước tới giờ ta vẫn chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể làm chuyện này

với Ôn Diễn. Lúc trước ta cảm thấy Ôn Diễn xa tới tận chân trời, không thể đuổi tới, vậy mà giờ hắn lại như một

con vịt đã nấu chín, chỉ chờ ta tới ăn.

Hắn là của ta, cả người từ trên xuống dưới đều là của ta.

Hai ánh mắt khẽ gặp nhau, ngay lập tức hai chúng ta đã không kìm lòng được lại hôn, rồi lại tách ra. Ta cảm thấy

người như lâng lâng, tim thình thịch loạn nhịp.

Giọng nói của hắn rất khẽ khàng, “Giảo Giảo…”

Ta cũng khẽ đáp lại: “Cảnh Nhuận…”

“Có tiếp không?”

Ta cúi đầu đáp “ừ”.

Ôn Diễn chủ động tới gần, ta cũng tiến lại. Cái hôn của Ôn Diễn tuy không được lưu loát, nhưng lại vô cùng dịu

dàng. Đầu lưỡi của hắn mềm mại như tơ lụa lướt qua miệng ta vậy.

Hai chúng đắm chìm trong nụ hôn, bỗng nhiên tiếng “phịch” vang lên, ngay sau đó là vài tiếng “ôi”. Ta nghe ra

giọng của Như Ý. Ôn Diễn bình tĩnh mở miệng nói: “Như Ý, A Man.”

Như Ý và A Man đều gãi đầu bước vào.

Như Ý cười một tiếng, “Mỹ nhân công chúa, sư phụ, hai người cứ tiếp tục, bọn ta chưa thấy gì đâu.”

A Man gật lia lịa, “Đúng rồi đúng rồi, bọn ta không thấy công tử và công chúa đang hôn nhau đâu.”

Miệng ta run run, vậy mà Ôn Diễn vẫn quang minh chính đại ôm ta.

Hắn nhẹ nhàng nói “ừ” một tiếng, thanh âm cao hơn bình thường. Như Ý chớp mắt vài cái, ngay lập tức nói: “Sư

phụ, con biết sai rồi, con sẽ không nhìn lén người với sư mẫu nữa đâu!”

Dứt lời, Như Ý chạy ra ngoài trong chớp mắt.

A Man cũng gãi đầu vài cái, cười một tiếng rồi chạy theo Như Ý.

Bị hai người họ quấy nhiễu như vậy, ta cũng xấu hổ không dám hôn Ôn Diễn nữa. Ôn Diễn thả ta ra, nhưng vẫn

nắm lấy tay ta. Hắn nói với ta: “Chúng ta về phủ công chúa thôi.”

Ta nói: “Được.”

Ôn Diễn và ta cùng nhau về phủ công chúa, sau đó cùng nhau vào cung. Thừa Văn khi thấy ta và Ôn Diễn, vẻ mặt

có chút xúc động. Ta nghĩ trước kia Thừa Văn không muốn ta ở cạnh Ôn Diễn, chắc rằng lúc này hắn rất không vui

khi thấy ta như vậy.

Không ngờ Thừa Văn lại nói với ta rằng: “A tỷ, ta không cản tỷ nữa.”

Ta choáng váng.

Hắn nói tiếp: “Cảnh Nhuận tự nguyện vì tỷ làm tới nước này, nếu ta còn cản hai người nữa, a tỷ nhất định sẽ giận

ta.” Hắn cười cười, nói tiếp: “Sau này có Cảnh Nhuận ở bên cạnh a tỷ, ta cũng yên tâm.”

Hắn nói vậy lại càng gợi lên chuyện buồn trong ta.

Đệ đệ của ta sẽ phải đối mặt với kiếp nạn như thế nào đây, nếu từ nay về sau hắn đi thẳng mất thì… Lòng ta hoảng

sợ, thầm nghĩ ta không thể để Thừa Văn phải lo cho mình nên nói: “Thừa Văn, đệ yên tâm, chuyện đệ giao, ta sẽ

nhớ kĩ.”

Thừa Văn cười tủm tỉm nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Sau đó ta kể từ đầu đến cuối chuyện của Liễu Dự cho Thừa Văn. Thừa Văn sau khi cân nhắc thì ra một thánh chỉ về

Liễu Dự, chiếu cáo thiên hạ rằng phò mã của ta Liễu Dự vì bệnh mà chết? Tủng quỹ?耸馈

Phủ công chúa bắt đầu lo tang sự, chúng hạ nhân khóc rất thương tâm, ai cũng nhớ tới bình thường Liễu Dự rất ôn

hòa với bọn họ. Tang sự tổ chức trong ba ngày, các quan trong triều đều đến viếng, Yến Thanh cũng nằm trong số

đó.

Khi gặp lại Yến Thanh, dường như ta đã trải qua mấy đời người.

Hắn gầy đi rất nhiều, trông giống như một người tàn tật, tâm trạng hắn hình như cũng không tốt. Hắn vẫn cúi gằm

đầu, lúc hành lễ với ta cũng không dám nhìn ta, đến khi rời đi cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn ta lấy một lần.

Ta cũng không muốn nghĩ nhiều. Chuyện của ta và Yến Thanh là một khoảng thời gian trong đời ta, tốt xấu gì cũng

không quan trọng, quan trọng là… người trong lòng ta đang ở ngay bên cạnh ta.

Sau khi tang sự kết thúc, ta và Ôn Diễn đều ở trong phủ công chúa. Ta không biết Ôn Diễn làm cách nào mà tất cả

mọi người trong phủ công chúa đều nghe theo hắn, kể cả Ngô Tung cũng vô cùng sùng bái hắn, mà cả ở bên ngoài

không có một chút lời ra tiếng vào nào về ta.

Ta cứ tưởng kết cục của Liễu Dự ít nhất cũng thành chuyện tám nhảm trên phố trong vòng nửa năm, Thuyết Thư

lâu cũng sẽ rất náo nhiệt, chuyện để nói đại khái là Phò mã vừa mới chết, ta đã cùng một người thân mật ở trong

phủ.

Không ngờ lại chẳng có chuyện gì xảy ra, gió êm sóng lặng khiến ta thấy thật lạ kì.

Ta sai Vân Vũ đi Thuyết Thư lâu nghe ngóng trong thời gian ngắn, sau khi về nàng vô cùng ngạc nhiên nói với ta,

“Công chúa! Thật kì lạ! Thuyết Thư lâu đều nói rằng công chúa rất tốt, là công chúa thiện lương nhất, thuyết thư

tiên sinh còn than thở rằng trước kia ông đã hiểu lầm công chúa.”

Ta nháy mắt vài cái, lại càng thấy kì lạ. Thuyết thư tiên sinh ở Thuyết Thư lâu trước nay đều cảm thấy ta là một

công chúa rất phóng đãng, nói rằng nếu lời của ta là thật thì mặt trời mọc đằng tây, heo biết trèo cây!

Đến lúc ăn tối, ta nói với Ôn Diễn chuyện này, Ôn Diễn cười tủm tỉm múc thêm cho ta một bát canh củ cải bí đao

rồi mới từ từ nói: “Giảo Giảo tốt như vậy, những chuyện nhảm nhí đương nhiên đã không còn.”

Ta cũng không phải đứa đần, ý của những lời này đều rất rõ, những chuyện không thể tưởng tượng nổi kia đều do

hắn làm. Lòng ta cũng giật mình, ngữ khí lúc nói những lời này khiến ta phát hiện ra, Cảnh Nhuận cũng là một

người thủ đoạn.

Nhưng hắn sống đã nhiều năm như vậy, chuyện nhân gian đã trải qua nhiều, sao lại không thủ đoạn cơ chứ?

Hắn xúc một thìa canh, đưa tới miệng ta, “Nào, nếm thử xem có bị nhạt không.”

Ta mở miệng, ngậm lấy thìa.

Ôn Diễn mỉm cười nhìn ta, chờ ta trả lời.

Kể từ khi Ôn Diễn vào phủ công chúa, chuyện hàng ngày của hắn là theo ta… theo ta… theo ta… Dường như tất cả

những chuyện hắn làm đều liên quan tới ta, ngay cả cơm cũng là hắn đích thân nấu.

Khẩu vị của hai chúng ta lại đối lập nhau, hắn thích nhạt một chút, ta lại thích mặn một chút, hắn thích ăn chay, ta

lại thích hăn thịt. Nhưng chuyện này cũng không khó giải quyết, mỗi ngày bàn đều có đủ các loại thức ăn.

Nhạt, mặn, chay, thịt… cả một bàn đầy đồ ăn.

Nhiều ngày qua, hắn đặc biệt thích nấu canh cho ta, nói rằng ôm ta thì thấy ta rất gầy.

Ta nói: “Rất ngon, không mặn không nhạt, vừa đủ.” Lời nhận xét này liệu có hợp lòng Ôn Diễn?

Ôn Diễn dùng thìa ta vừa uống cũng uống thử một ngụm, hắn nhìn ta nói: “Hơi nhạt.”

Ta chớp mắt vài cái: “Vậy sao?”

Ôn Diễn gật đầu, “Ừm, lần sau sẽ thêm ít muối nữa.”

Ta nói: “Aiz, Cảnh Nhuận, chàng đừng chăm ta như vậy.”

“Ta thích chăm nàng.”

Mấy ngày gần đây Ôn Diễn nói nhiều lời tâm tình hơn, mỗi lời đều lòng ta ngọt như lăn vài vòng trong hũ mật. Ta

tới gần, lấy cái thìa kia đút cho Cảnh Nhuận một thìa. Ta cười tủm tỉm nói: “Ngọt không?”

Mặt hắn trông rất thoải mái, “Giảo Giảo, có hơi ngọt.”

Ta thầm nghĩ, việc để đám thị nữ ra ngoài hết quả là một quyết định sáng suốt. Sau đó, ta và Ôn Diễn cứ đút cho

nhau ăn, hắn một miếng ta một miếng, ăn xong hai chúng ta lại dính lấy nhau, ăn miệng người còn lại.

Do nguyên do ăn gặm đó, Ôn Diễn hôn rất thuần thục, tiến sâu vào miệng ta. Nụ hôn của hắn có thể khiến ta không

ngừng thở dốc, hai mắt long lanh ngập nước.

Ôn Diễn âu yếm ôm ta, tuy chân hắn có tật nhưng trong mắt ta, chân hắn lại giống chân người bình thường, trừ việc

không thể đi lại cũng không bị khô héo, hơn nữa đã nhiều năm như vậy vẫn tốt.

Ta nhớ ta từng đọc được trong “Lan liên kinh” rằng, thiên nhân bẩm sinh bị tật ở chân, nếu Ôn Diễn đã nói giờ hắn

không phải là thiên nhân nữa, vậy… tật ở chân cũng sẽ không còn?

Ta định hỏi Ôn Diễn, nhưng lại nghĩ lại, nếu chân khỏi thì quả thật không thể nào tốt hơn, nhưng nếu không được

thì chẳng phải đã khiến hắn thất vọng? Dù sao ta cũng thích hắn, không quan tâm tới chân hắn bị tật, dù thế nào

cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Nghĩ vậy, ta cũng không hỏi, vẫn tiếp tục ngồi trong lòng hắn, thân mật với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.