Buổi sáng hôm nay, cuối cùng chúng tôi nhận được thư
của Quân Vỹ, được biết anh ta đang ở cùng với Bách Lý Tấn. Thư viết, lúc này
hai người đang ở Bối Trung tập trung nghiên cứu một bí thuật, bí thuật đó là
làm thế nào dùng thuốc điều khiển chính xác sự chuyển biến từ người thành thú.
Những bí thuật lưu truyền
xưa nay Quân Vỹ không hề biết, anh ta không nên nhúng tay vào những việc đó mới
phải, có lẽ ngẫu nhiên gặp Bách Lý Tấn, bị anh ta lôi kéo đi làm những việc
không công. Thư cho biết, nghiên cứu hiện đang ở giai đoạn sơ khai, muốn chuyển
đổi thành công, trước hết phải tìm ra bí dược khiến người ăn xong biến thành dã
thú, hỏi tôi có đề nghị nào hay.
Tôi cho là không có bí
dược biến người thành thú, muốn biến thành thú, có thể mua ít xuân dược kích
dục, con người sau khi dùng xuân dược đó sẽ trở nên giống cầm thú, càng dùng
nhiều càng giống cầm thú, rồi sinh ra một đống tiểu cầm thú...
Mộ Ngôn nghe vậy, suy
nghĩ một lát, quyết định đổi ý đích thân đưa tôi đến Bối Trung. Chuyện này cảm
giác giống như các bậc phụ huynh trước khi đi đâu đó làm việc lớn nhất định
phải đưa con cái gửi gắm một nơi nào đó, kết quả những bậc phụ huynh đi làm
việc lớn kia thường không hay trở về hoặc không thể trở về nữa, những đứa con
để lại lần lượt trở thành trẻ hư... Tôi cảm thấy một cách bản năng nên đi theo
Mộ Ngôn, nhưng chàng cho là tôi nên chờ đợi ở một nơi an toàn, Bối Trung là một
nơi an toàn, tuyệt đối sẽ không có sơ sẩy gì.
Mặc dù lập tức bày tỏ có
thể cùng chàng đồng cam cộng khổ nhưng lại bị phản bác: “Một số nơi rất nguy
hiểm với phụ nữ, còn đối với đàn ông chỉ là hơi nhạy cảm một chút, em đến đó
mới làm tôi lo lắng”.
Tôi cảm thấy nên tin
tưởng chàng, nhưng vẫn phải dùng thủ thuật để chàng bỏ ý định đưa tôi đến chỗ
Quân Vỹ: “Chàng không biết sao, Quân Vỹ từ lâu đã nói muốn lấy em, sao chàng
ngốc thế, nhất định đưa em đến bên anh ta, như vậy không an toàn”. Nói câu đó
xong, mới sực nhớ ra là chàng luôn thích khiêu chiến, lập tức tôi bị nhấc lên
ấn vào xe ngựa: “Anh ta cứ thử xem”.
Đi thâu đêm, đến thẳng
Bối Trung.
Hai nước Vệ, Trần chung
một con sông, đó là Đoan Hà, Đoan Hà bắt nguồn từ Bối Trung của nước Trần.
Nhưng Bối Trung không nổi tiếng bởi con sông đó, mà nổi tiếng bởi có dòng họ
Công Nghi làm nghề đúc kiếm lừng danh thiên hạ.
Nghe đồn dòng họ Công
Nghi tồn tại từ xa xưa, tổ tiên từng tham gia cuộc quyết chiến giữa con người
với sứ thần nhà trời ở bồn địa đá, sau đó buông kiếm chuyển sang buôn bán, lập
nghiệp ở đất Bối Trung, nhiều đời làm nghề đúc kiếm, do từng lập công với Trần
triều nên được hưởng nhiều đặc quyền, đến khi Trần quốc phong đất, gia sản đã
giàu có vô địch thiên hạ. Mỗi đời Trần vương đều gả một vị công chúa sủng ái
nhất cho dòng họ đó, khiến dòng họ Công Nghi có những quan hệ chằng chéo về
huyết thống hết sức phức tạp với vương thất Trần quốc.
Người trong thiên hạ cho
rằng, mục đích nước cờ đó của Trần vương là hướng tới tài sản khổng lồ của dòng
họ Công Nghi, nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tuy nhiên bất luận thế nào, dòng họ
Công Nghi có bảy trăm năm lịch sử được kế truyền hai mươi nhăm đời đã bị hủy
diệt bởi một trận đại hỏa hoạn bảy năm trước.
Bảy năm trước quả thật đã
xảy ra không ít biến cố, lúc đó tôi còn nhỏ không biết, sống trong Thanh Ngôn
tông, tin đồn về một gia tộc ở xa xôi đâu đó bị hủy diệt bởi một trận đại hỏa
hoạn lọt qua những bức tường sừng sững của quốc tông giáo truyền đến tai tôi,
tôi cảm thấy chuyện đó chẳng liên quan đến mình.
Sư phụ nói: “Con là công
chúa nước Vệ, cũng nên hiểu ít nhiều thế sự thiên hạ, dòng họ Công Nghi giàu có
như thế, bị hủy diệt khác nào chặt mất một cánh tay của Trần vương, bất luận
thế nào đối với nước Vệ cũng là chuyện tốt”.
Tôi thầm nghĩ, ai biết
chuyện đó không phải do Trần vương gây ra?
Sư phụ trầm ngâm hồi lâu,
sau đó lần đầu tiên tôi được nghe sư phụ kể về truyền thuyết hung thú Thiên Hà.
Hung thú Thiên Hà, sau nghìn kiếp nạn máu chảy thành sông là thần hộ vệ của
dòng họ Công Nghi, ngủ yên dưới đáy sông, bảo vệ dòng họ Công Nghi đời đời thái
bình. Thực ra tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy cái gọi là hung thú đó sao có thể gọi
là Thiên Hà, giả sử nhất định phải có ngụ ý sau khi trải qua nghìn tai họa máu
chảy thành sông, gọi là Hậu Hà cũng hay hơn Thiên Hà.
Nhưng đó không phải là
vấn đề chủ yếu, vấn đề chủ yếu là, tại sao một gia tộc cường thịnh như vậy, lại
có riêng một vị thần bảo hộ, lại có thể bỗng chốc bị hủy diệt tan tành, Trần
vương không làm được, chỉ có một lý giải duy nhất, dòng họ Công Nghi bị chính
vị thần bảo hộ đó hủy diệt.
Bài học tôi rút ra được
từ câu chuyện này là nuôi thần hộ vệ cũng rất nguy hiểm, còn sư phụ lại nhìn xa
hơn: “Rất nhiều việc có nhân mới có quả, có quả tất có nhân, dòng họ Công Nghi
bị tai họa triệt diệt như vậy tất có nhân từ xa xưa, ví như một ngày nào đó Vệ
quốc bị diệt, cũng do nguyên nhân từ xa xưa, con có thể không hiểu nhân quả,
nhưng con phải nhìn thấy hậu quả, trước khi làm gì hãy nghĩ tới hậu quả”.
Ấn tượng của tôi về gia
tộc Công Nghi sở dĩ rất sâu chính do những lời dạy đó của sư phụ, những lời đó
đến giờ tôi vẫn nhớ, ngoài ra còn cảm thấy nhiều tiền như vậy bị lửa thiêu hết
thật đáng tiếc. Đương nhiên một gia tộc lâu đời như thế có thật bị hỏa hoạn tàn
phá như đồn đại hay không, đến nay vẫn còn là bí ẩn, nhưng lại có tin đồn, hai
năm sau, Công Nghi Phỉ, trưởng tộc đời thứ hai nhăm của gia tộc Công Nghi đã
tái dựng môn đình từ đống đổ nát, chàng ta còn là một trang nam nhi tuấn kiệt,
chỉ có điều gia tộc Công Nghi sau khi tái thiết không sinh sống bằng nghề đúc
kiếm nữa, chuyển sang kinh doanh đất đai, châu báu. Đấy là những tin sau này
nghe được .
Bỗng dưng nhớ tới chuyện
cũ chẳng qua là do lần này nơi Mộ Ngôn định đưa tôi đến chính là gia tộc Công
Nghi ở đất Bối Trung. Trước khi chàng trở lại, tôi sẽ chờ ở đó. Suy cho cùng
cũng là chuyện thường, người đời chẳng phải luôn ở trong trạng thái chờ đợi và
được chờ đợi đó sao, thước đo khoảng cách giữa hai cái đó chính là lòng người.
Khoảng cách gần trong gang tấc mà biển trời xa cách ngày xưa hy vọng sau này có
thể trở thành xa cách cả biển trời mà gần trong gang tấc, nhưng tốt nhất là chỉ
nên gần trong gang tấc thôi.
Chưa đầy một ngày đã tới
chân núi Cô Trúc, thuộc địa phận Bối Trung.
Mộ Ngôn nói Phật Tang
uyển, biệt cư của gia tộc Công Nghi tọa lạc trên lưng chừng núi Cô Trúc, ngày
mai sẽ có người đến đón chúng tôi lên núi, nghĩ đến lúc này Quân Vỹ và Tiểu
Hoàng đang ở gần đây, bất luận là nơi nào, một điều chắc chắn là sẽ gặp lại sau
bao ngày xa cách, chắc chắn hơn nữa, khi gặp nhau Quân Vỹ nhất định hỏi thẳng
tình hình của tôi từ ngày xa nhau, những vết thương trên vai tôi không thể giải
thích với anh ta.
Tôi nằm trên giường thầm
nghĩ, xa nhau đã lâu tôi cũng hơi nhớ Quân Vỹ, con người anh ta có lúc thần
kinh nhập nhằng, nhưng ngoài lúc đó cũng là một người có tiền đồ, nhưng không
muốn bị anh ta cằn nhằn, chỉ có cách hoãn cuộc gặp thêm vài ngày. Nghĩ vẩn vơ
mãi, đầu óc dần mơ màng, đó là dấu hiệu sắp ngủ.
Cái chết chỉ là bóng đêm,
vạn vật trên đời rồi cũng đến lúc trở về bóng đêm, những người sống đang nhích
từng bước đến bóng đêm đó, đây cũng chính là giấc ngủ của người chết. Khi bóng
tối quen thuộc dần dần bao phủ, trước mắt tôi bỗng nhiên hé ra một luồng sáng.
Luồng sáng bùng phát tỏa khắp nơi, lát sau dần dần biến mất, thay vào đó là một
màn sương mù dày đặc cuồn cuộn lan tỏa, thềm đá màu xanh cao cả trăm bậc ẩn
hiện trong sương, cuối những bậc đá tít trên cao là một cái cổng lớn uy nghi.
Sương mù lan tràn, tầng
tầng hoa phật tang màu vàng trải khắp nửa ngọn núi ẩn hiện trong mênh mang
sương khói. Sơn môn sừng sững, cột đá uy nghi, lầu gác trùng trùng, trước lầu
môn treo một bức rèm châu ngũ sắc cực lớn, gió lay động bức rèm, tiếng ngọc
châu va chạm lanh canh.
Bên cạnh bức rèm châu có
một cô gái đang đứng, tay giương chiếc ô lớn, cán trúc hơi cong, tán ô màu
trắng toát, không có bất kỳ trang trí nào, giống như một món đồ tang, dưới tán
ô lộ ra một vầng trán trắng ngần với một dải lụa đen đính ngọc buộc vắt ngang,
hai hàng lông mày dài cong như mảnh trăng non, mắt băng lạnh, sống mũi thẳng,
môi nhạt màu, hơi mím.
Toàn thân cô gái là một
màu trắng toát, vật trang điểm duy nhất là mái tóc đen buông xõa tựa dòng thác
đen từ trong sương mù đổ xuống, dài chấm gót chân. Một mỹ nhân như tạc từ băng.
Cách ba bậc thềm đá màu
xanh trên có những vết nứt, một chàng trai áo trắng đang cúi người nhặt lên
chiếc vòng tay bằng ngọc màu đen óng ánh, khi ngẩng đầu mới thấy đó là một
khuôn mặt hao hao giống cô gái, chỉ có khác cặp lông mày không cong như mảnh
trăng non, ánh mắt không lạnh như băng tuyết.
Mặc dù cũng xiêm áo trắng
muốt như cô gái, nhưng cổ tay áo thêu hoa phật tang bằng chỉ tím, bàn tay cầm
chiếc vòng ngọc màu đen lộ ra dưới ống tay áo: “Chiếc vòng này là của cô
nương?”. Ánh mắt chàng trai long lanh như cười, “Hình như tại hạ đã gặp cô
nương ở đâu?”.
Mưa lất phất, những đám
rêu xanh trên bậc thềm đá ngấm nước mưa, màu sẫm dần, ở chóp mái hiên hai lớp
cong vút nạm bạch ngọc treo tấm gương đồng cực lớn phản chiếu biển hoa màu vàng
trên núi.
Chàng trai dung mạo tuấn
tú, rạng ngời hơi ngẩng đầu nhìn cô gái, trong màn sương mù vần vũ, cạnh tấm
rèm ngũ sắc trên bậc thềm, cô giương ô bước từng bước, đôi giày thêu màu trắng
ướt nước mưa lộ ra đường viền màu vàng chanh.
Dừng lại cách chàng một
bậc cô đón chiếc vòng ngọc màu đen bóng loáng nước mưa trong tay chàng, những
ngón tay trắng bóc chạm vào tay chàng, chàng nắm tay cô, cô ngước mắt nhìn vẻ
mặt hơi ngơ ngẩn của chàng: “Đa tạ”.
Cô chờ chàng buông tay,
có tiếng sáo từ một nơi không xa nào đó từ từ vọng đến, chàng vẫn nắm tay cô:
“Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương?”.
Cô hơi nâng chiếc ô,
ngước nhìn chàng đăm đăm, lát sau, giọng nói trong như tiếng châu ngọc va nhau,
lạnh như hoa phật tang nở trong tuyết vang lên: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”.
Vội mở bừng mắt, nếu có
hơi thở tôi nhất định thở hổn hển, bên ngoài một vầng trăng tròn treo cao, ánh
trăng lặng lẽ lọt qua cửa sổ, soi trước giường lúc mờ lúc tỏ.
Đây không phải là mộng,
mà là ý thức tàn dư mà Hoa Tư dẫn viên giao châu phong ấn bắt được, nó vấn
vương lơ lửng trên núi Cô Trúc, lẩn khuất trong sương mù, lạnh lùng và cao
ngạo, trong suốt như ánh trăng dưới đáy nước giữa phồn hoa cuộc đời, lại như
bức tranh thủy mặc dang dở cô đơn đợi chờ ai đó vẽ nốt những nét cuối cùng.
Ý thức phiêu du giữa đất
trời được Hoa Tư dẫn cảm tri chỉ có thể là ký ức của người chết đối với thế
gian, là những ký ức đặc biệt được khắc ghi.
Một cánh cổng sơn môn,
một bức rèm châu ngũ sắc, một khung trời mờ sương, một chiếc ô trúc, mùa hoa
phật tang, một đôi nam nữ tương ngộ, tất cả hình ảnh này nhất định có ý nghĩa
đặc biệt nào đó đối với người đã chết. Nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trước
sơn môn, tôi thầm nghĩ, người đã chết có thể là chàng trai áo trắng nắm mãi tay
cô gái, bất giác thầm tiếc nuối.
Nhưng lại nghĩ đến hai
cái tên nghe được vừa rồi, cảm thấy có lẽ không đúng, Công Nghi Phỉ ở Bối
Trung, nếu không trùng tên, trưởng tộc đời thứ hai mươi lăm của gia tộc Công
Nghi hẹn sáng mai xuống núi đón chúng tôi cũng mang tên đó. Nếu vậy... cảnh tôi
nhìn thấy có phải là ý thức tàn dư của cô gái áo trắng kia?
Thì ra cô mới là người đã
chết, Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu.
Cả đêm không ngủ, tôi
luôn cảm thấy có bóng hình ẩn hiện, nhưng lờ mờ không rõ.
Ngày hôm sau tỉnh giấc
trong tiếng đàn dạt dào như nước, đầy một trời ánh nắng, mấy con chim lạ đậu
trên cửa sổ hân hoan ríu rít, là khung cảnh sáng sớm mùa hè.
Bước xuống giường vừa dụi
mắt vừa mở cửa sổ, mấy con chim vỗ cánh bay vụt đi, ngẩng đầu nhìn ra chiếc sân
rộng, thấy Mộ Ngôn đang ngồi khoanh chân dưới gốc cây hợp hoan cuối sân.
Hầu như mỗi lần chia tay
chàng đều đánh đàn. Chấp Túc đứng bên cạnh, không xa có một chàng trai áo trắng
đang đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn không rõ mặt, đoán là người đến đón tôi,
có lẽ là tùy tùng nào đó của Công Nghi Phỉ, nghĩ đến đây, cảm thấy không hài
lòng.
Cây hợp hoan cao to rợp
bóng, nở đầy những bông hoa trông như quả cầu nhung, ánh nắng sớm rạng ngời
chiếu trên tán lá, lung linh nhảy múa trên cây đàn thất huyền, lóng lánh như
hòa quang trên những ngón tay Mộ Ngôn.
Một giai điệu êm lắng,
nhẹ như nước chảy, như gió lốc sa mạc thổi qua ốc đảo màu xanh, chỉ có chàng
mới có thể đánh ra cầm âm như vậy, ấm áp khẽ khàng chầm chậm chảy vào lòng, tôi
mở cửa chạy ra.
Tiếng đàn dừng đột ngột,
đồng thời lúc đó tôi cảm thấy chân như vấp phải vật gì, người mất thăng bằng
chúi đầu về phía trước, bị Mộ Ngôn bước vội tới kéo vào lòng: “Vừa sáng sớm đã
được tặng một cái ôm, làm người ta hoảng hồn vì đắc sủng”. Tôi nghĩ, rõ ràng
tôi hoảng hồn hơn chàng, thầm nghĩ được ôm chàng thêm chút nào hay chút đó,
thừa cơ nép vào chàng, liếc xuống chân, thì ra là một bụi cỏ.
Đằng sau thoáng có tiếng
đằng hắng, chắc là thấy tôi mãi không nói, giọng Mộ Ngôn ở ngay trên đầu: “Sao
thế?”.
Tôi xoa mũi, hai tay ôm
riết lưng chàng, khẽ nói: “Không có gì, cho chàng ôm thêm lát nữa, có vui
không?”.
Tôi còn nhớ trong tiểu
thuyết của Quân Vỹ những cảnh chia ly của cổ nhân luôn xảy ra trong màn mưa bụi
ngợp trời, hay bên nắm tay nhau rơi lệ, uống cạn chén rượu chia ly, hái cành
liễu tặng nhau. Nhưng lúc này là buổi sáng nắng chan hòa, mặt trời đang lên
cao, nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng nửa cây liễu, quả thật không biết làm sao
tạo khung cảnh sầu bi.
Tôi lưu luyến Mộ Ngôn, lẽ
ra phải buồn khi xa chàng, nhưng từ khi biết chàng thích tôi, ngưỡng mộ tôi gì
gì đó như chàng nói, mọi nỗi buồn bã, quyến luyến đều trở nên ngọt ngào, lòng
thầm nhủ chàng sẽ quay về, sẽ đến tìm tôi, vậy là can đảm lại tăng gấp trăm
lần, chẳng còn một chút sầu bi.
Nhưng dù sao lúc chia ly
cũng nên thể hiện một chút, không có liễu, đành lấy cành cây khác thay thế. Tôi
cố bẻ một cành hợp hoan để vào tay Mộ Ngôn.
Vừa định căn dặn chàng
mấy câu, lại nghe thấy tiếng cười khúc khích, ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai áo
trắng đứng cách không xa. Vị trí của người này quả rất hiểm, ở khoảng cách gần
như vậy lại không nhìn rõ mặt, chỉ thoáng thấy một vật hình tròn màu đen anh ta
cầm trong tay. Tôi căng mắt nhìn về phía đó nhưng vẫn nhìn không rõ mặt anh ta,
vừa ngoảnh đầu định tiếp tục dặn dò Mộ Ngôn, thấy chàng đăm đăm nhìn cành hợp
hoan trong tay, ánh mắt khó dò.
Tôi ngạc nhiên nhìn
chàng, không biết cành cây xoàng đó có gì đáng nhìn.
Lát sau, Mộ Ngôn nén cười
ngước mắt: “Khi chia tay, người ta tặng nhau cành liễu, ngụ ý là lưu luyến
không muốn xa, hôm nay chúng ta chia tay A Phất lại tặng cành hợp hoan, có phải
là muốn...”.
Tôi càng ngạc nhiên nhìn
chàng: “Muốn gì”.
Chàng cầm cành cây, giọng
trang nghiêm: “Hợp hoan”.
“... Hợp cái con khỉ!”.
Trong khi chúng tôi nói
chuyện, Chấp Túc đứng bên thần sắc bình thường, chàng trai áo trắng lại luôn
mỉm cười như kẻ ngẩn ngơ, lúc này cuối cùng không nhịn được, bật cười to:
“Thế... công tử, công tử tìm đâu ra bảo bối này vậy?”.
Giọng nói hơi quen, Mộ
Ngôn cúi đầu sửa lại cổ áo cho tôi, không nói gì, còn tôi thầm lục tìm trong
trí nhớ, xem đã nghe thấy giọng nói này ở đâu. Còn chưa kịp tìm ra, qua tấm
gương đồng phản chiếu, nhìn thấy chàng trai áo trắng thong thả bước tới.
Dưới ánh nắng sớm, tôi
tròn mắt há miệng nhìn khuôn mặt rõ dần trước mắt, mái tóc như dao cắt, lông
mày như vẽ, mắt như nước mùa thu sóng sánh đào hoa, bước chân nhàn tản ung
dung, so với chàng trai đêm qua nhìn thấy trong mơ, ngoài vài nét phong sương
hoàn toàn không có gì khác biệt. Công Nghi Phỉ ở Bối Trung. Ngoài ra, vật tròn
tròn màu đen chàng ta vẫn cầm trong tay dưới tán cây cũng lọt vào mắt tôi. Tôi
nhướn mày, không biết tại sao lại buột miệng hỏi một câu: “Chiếc vòng trong tay
huynh là của ai?”.
Chàng ta sững người, lại
giơ chiếc vòng ngọc màu đen ra trước ánh nắng ngắm nhìn: “Cô nương cũng thấy nó
đẹp ư?”. Khóe mắt như cười có vẻ âu yếm, lời nói ra lại lạnh lùng: “Không biết,
hình như sinh ra đã mang nó”. Không hề nhắc đến chủ nhân thực sự của chiếc
vòng.
Mộ Ngôn gửi gắm tôi cho
Công Nghi Phỉ, rõ ràng tôi đầy thắc mắc trước biểu hiện của chàng trai áo trắng
vừa rồi, nhưng nghĩ đến triết học xử thế trong thời loạn mà sư phụ đã dạy, ví
dụ, ở đời nên ít quan tâm những chuyện không đâu, trên đường thấy chuyện bất
bình nên tránh xa, liền lặng lẽ xua đuổi ý nghĩ muốn làm rõ chuyện này, kiên
nhẫn chờ Mộ Ngôn xong câu chuyện với Công Nghi Phỉ.
Không biết hai người nói
những gì, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười ranh mãnh của Công Nghi Phỉ: “Nói
ra e chẳng ai tin, Mộ công tử có tiếng là người cẩn trọng, mọi việc dự trù đủ
đường lui, vậy mà lại có điểm yếu, chính là một cô gái yếu ớt ngây thơ, hai vị
công chúa Đường quốc và Lầu quốc nếu biết chắc tức ói máu”.
Tôi dỏng tai, nghển cổ
nhìn phản ứng của Mộ Ngôn, thấy chàng phe phảy quạt hơi liếc về phía tôi, lại
lập tức quay đi, nghiêng đầu có thể nhìn thấy nụ cười thoáng trên miệng chàng,
giọng dù cố hạ thấp, nhưng vẫn bị tôi nghe thấy: “Việc này chẳng phải huynh
hiểu rõ nhất sao? Cái gọi là điểm yếu, hoặc là nên tự tay phá hủy, hoặc là giữ gìn
cẩn mật. Mặc dù từ thượng cổ, phàm những kẻ làm việc lớn đều chọn phương án thứ
nhất, nhưng con người tôi luôn cảm thấy đời người nơi trần thế tựa phù vân ngắn
ngủi, nếu có điểm yếu cũng là chuyện tốt”.
Công Nghi Phỉ ngạc nhiên
nhìn chàng, thú thực tôi cũng ngạc nhiên không kém, sửng sốt nhìn chàng, có lẽ
cảm thấy ánh mắt tôi, mắt chàng hơi liếc lại, tôi vội vàng khép áo ngồi ngay
ngắn, giả bộ không nghe thấy gì, ngoẹo đầu thầm nghĩ mình phải đối xử thật tốt
thật tốt với chàng.
Lát sau, hai người nói
chuyện xong, Công Nghi Phỉ đi theo sau Mộ Ngôn, một trước một sau thong thả
bước đến. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, sắp đến giờ lên đường, thấy Mộ Ngôn như
có gì muốn nói với tôi,
Nhưng tôi không cho chàng
cơ hội, tranh nói trước, sợ không đủ thời gian, nắm tay áo chàng vội vàng nói
ra những điều vẫn luôn muốn nói với chàng:
“Buổi tối nên đi ngủ sớm,
không được thức khuya”. Có thể chàng sẽ cho là quá ấu trĩ.
“Lúc ngủ phải chèn chăn
thật chặt, không được đạp chăn ra”. Nếu là các cô gái từng trải, lúc xa người
yêu chắc sẽ có những cách thức từng trải hơn.
“Trời lạnh phải mặc nhiều
áo, đừng nghĩ mình có sức khỏe mà bất chấp”. Nhưng những chuyện đó tôi không
biết.
“Không nên kén ăn, rau
xanh, thịt, đều phải ăn”. Nếu tôi ở bên, sẽ dần dần học cách chăm sóc chàng như
vậy.
Cả khu nhà trúc bỗng yên
tĩnh, cũng không nghe thấy tiếng cười châm chọc của ai, còn một điều quan trọng
nhất chưa nói ra, tôi liếm môi, phải lấy can đảm mới nói được, cổ hơi khô, đang
định mở miệng, đột nhiên bị Mộ Ngôn cười ngắt lời: “Những điều đó tôi phải dặn
em mới đúng...”.
Tôi lườm chàng: “Em
nghiêm túc đấy”.
Chàng nhìn tôi một lát,
không cười nữa, gập cái quạt trong tay, gật đầu: “Được tôi nhớ, còn gì nữa?”.
Khó khăn lắm mới lấy đủ
can đảm nhưng lại bị ngắt lời, có cảm giác khó nói tiếp, ngẩng đầu liếc nhanh
chàng một cái, đằng hắng một cái, nhìn xuống đất: “Còn, còn nữa chính là…”, tỏ
ra dữ dằn: “Không được nhìn các cô gái đẹp, có cô gái đẹp nào làm quen cũng
không được bắt chuyện!”.
Chàng khẽ cười, đặt tay
lên vai tôi: “Ờ, còn gì nữa?”.
Đột nhiên hơi buồn, tôi
cúi đầu ủ rũ nhìn mũi giày dưới chân: “Phải sớm quay về đón em”.
Đầu bị nâng lên, chàng
chăm chú nhìn tôi một lát, môi ai chạm nhẹ vào trán: “Khi hoa phật tang tàn,
tôi sẽ đến đón em”.
Trong một sớm mùa hè chói
nắng, chúng tôi mỗi người mỗi ngả, người xuôi xuống núi, người lên núi, hai con
đường trước mặt như vươn ra ngàn dặm, như số phận chia ly.
Tôi không thể biết trước,
nhưng mơ hồ cảm thấy bất an, tự cổ đến nay, phàm những đôi khi chia tay lấy mùa
hoa làm lời hứa hẹn, cơ hồ đều lỡ dở, vì lỡ mùa hoa nên không tìm lại, vì không
tìm lại nên lỡ dở.
Cảnh vật rộn ràng lướt
qua bên cạnh, suốt đường yến hót oanh ca, không lâu sau trước mặt tôi xuất hiện
những bậc đá xanh trải dài, lốm đốm ánh nắng, bóng cây soi trên bậc đá phủ rêu
xanh, giống như một mảnh gấm thêu chìm đường chỉ cùng màu trên mặt đá. Dừng
chân ngẩng đầu nhìn lên, những chiếc cột sừng sững, lầu gác trùng trùng, chóp
mái hiên cong viền bạch ngọc, rèm châu ngũ sắc lóng lánh hào quang, sơn môn uy
nghi trước mặt, tất cả giống hệt cảnh nhìn thấy đêm qua.
Công Nghi Phỉ ngoái nhìn
tôi: “Có lẽ Quân cô nương thấy mệt?”.
Thực ra, chỉ là do trong
đầu hiện lên bóng người thướt tha cầm chiếc ô cán trúc. Tôi lắc đầu, đi theo
chàng ta, bước lên những bậc đá cổ xưa, khi đến gần sơn môn, cuối cùng vẫn
không kìm được, buột miệng hỏi: “Cô Trúc sơn này là sản nghiệp của Công Nghi
gia?”.
Công Nghi Phỉ dừng chân,
một chiếc gương đồng lớn treo trước lầu chính trên cao phản chiếu bóng áo trắng
của chàng ta: “Trước đây không phải, Cô Trúc sơn là thánh địa của hoa phật
tang, mỗi năm đến kỳ hoa nở, khách đến thưởng hoa đông như hội cho nên năm năm
trước tôi đã mua lại, một nơi thanh tịnh thế này nên yên tĩnh thì hơn”.
Tôi bước hai bậc lại gần
chàng ta, đến trước sơn môn, giơ tay chạm bức rèm châu lóng lánh: “Sơn môn
trông khá cổ kính, bức rèm ngũ sắc này xem chừng lại rất mới”.
Công Nghi Phỉ nửa cười
nửa không, xoay xoay chiếc vòng ngọc trong tay, “Quân cô nương, xin mời!”. Rèm
châu rung lên, tiếng ngọc lanh canh.
Tôi giơ tay chạm một
chuỗi ngọc: “Thực ra có thể tháo bức rèm này, luôn thay mới có phần lãng phí”.
Chàng ta cúi đầu, tư lự,
“Nhưng nếu tháo đi sẽ cảm thấy thiêu thiếu”.
Tôi nhìn chàng ta: “Thiếu
gì cơ?”.
Chàng ta hơi sững lại,
tay hất một chuỗi ngọc trên bức rèm, giọng trầm tư: “Có lẽ là khoái cảm đốt
tiền”.
“...”.
Tôi không biết sơn môn
này có ý nghĩa thế nào đối với Công Nghi Phỉ, hình như chàng ta không bận tâm,
cõ lẽ đã quên một cô gái từng gặp thuở thiếu thời, cô gái tóc đen áo trắng cầm
chiếc ô cán trúc, không biết đã chết ở đâu, từ bao giờ. Những cây cổ thụ chọc
trời mọc hai bên đường, vừa bước vào đã cảm thấy có vô số đôi mắt ẩn giữa tán
lá rậm rạp đang lạnh lùng nhìn tôi, cánh cổng sơn môn đồ sộ này là ký ức tàn dư
không thể tiêu tan của cô gái đã chết.
Phía sau sơn môn lại là
thềm đá trăm bậc, trên thềm đá, một đại viện đồ sộ uy nghi thấp thoáng bóng cây
cổ thụ, quy mô có thể sánh với hành cung vương thất, thầm nghĩ Công Nghi Phỉ
quả nhiên rất giàu có, giàu như thế, sau lưng không phải là thế lực nắm thóp
triều đình, thì là thế lực phản triều đình.
Mộ Ngôn có quan hệ với
gia tộc như thế thật đáng lo ngại.
Dọc đường không ai nói
gì, đến gần biệt viện, thấy cửa biệt viện đóng chặt, trước cửa không có ai, tôi
cảm thấy rất lạ, một thiếu nên có vẻ là người hầu cưỡi một con ngựa gầy loạng
choạng không biết từ đâu đến, hình như bị ngã ngựa, quỳ khóc trước mặt Công
Nghi Phỉ: “Đại nhân, đại nhân đã về, phu nhân và đại tiểu thư đánh nhau, Tiêu
Phong sắp chết rồi, Thúy Nhi tỷ tỷ bảo nô tài đi tìm đại nhân...”.
Lời chưa dứt, bóng trắng
trước mắt vụt lóe, Công Nghi Phỉ thoắt cái đã kéo tôi lên lưng con ngựa đang
thở dốc, như một mũi tên vòng qua bức tường vây cao sừng sững của biệt viện,
phóng vọt đi. Tôi ngồi trên ngựa chỉ kịp hỏi một câu: “Những ai vậy, phu nhân,
đại tiểu thư nào?”.
Giọng Công Nghi Phỉ ngập
ngừng phía trên: “Đại tỷ và phu nhân tôi bất hòa đã lâu, thỉnh thoảng lại xích
mích, để Quân cô nương nhìn thấy, thật hổ thẹn”. Nhưng lại không thấy chàng ta
có vẻ hổ thẹn chút nào.
Tiếng gió rít bên tai,
tôi nói như ma xui quỷ khiến: “Đại tỷ có phải là song sinh với huynh?”.
Người phía sau chợt lặng
thinh, lát sau khẽ cười, giọng bình thường, mạch lạc: “Phải”.
Bàn tay nắm bờm ngựa suýt
tuột, tôi suýt lăn xuống đất, sao có thể, tôi lẩm nhẩm ba chữ đó trong đầu,
cuối cùng cố nén không để bật ra miệng.
Chuyện Công Nghi Phỉ có
chị gái song sinh còn sống trên đời cũng lạ lùng và khó tin như chuyện Quân Vỹ
từ nhỏ đến giờ vẫn thầm yêu tôi. Nghe đồn, gia tộc Công Nghi sinh sống ở Bối
Trung tuyệt nhiên không cho phép tồn tại trẻ song sinh, nếu sinh đôi nhất định giữ
một bỏ một.
Chuyện này chủ yếu là do
hung thú Thiên Hà, thần hộ vệ của gia tộc Công Nghi quá vô dụng. Trước nay,
trưởng tộc Công Nghi xác lập quyền uy của mình chủ yếu dùng phép chiêu hoán
hung thú, nhưng hung thú vô dụng đó không thể phân biệt được sự khác nhau giữa
hai người song sinh, ví dụ trong họ có người sinh ra một cặp anh em song sinh,
nếu có ngày người anh được kế thừa ngôi vị trưởng tộc, sau khi cắt máu tuyên
thệ với Thiên Hà, có khả năng sai khiến Thiên Hà, người em trai có cùng huyết
thống nếu mạo danh anh trai sai khiến Thiên Hà tạo phản thì quá dễ dàng.
Giống như một vị anh hùng
vô địch, trên đời không ai địch nổi nhưng một khi vị anh hùng mắc bệnh hiểm
nghèo thì cũng không sống nổi. Những cặp song sinh chính là nguyên nhân gây ra
căn bệnh hiểm nghèo cho gia tộc Công Nghi, căn bệnh đó chính là nội loạn. Một
gia tộc dù mạnh đến đâu cũng sẽ suy yếu nếu có nội loạn, đó là kinh nghiệm.
Những bậc trưởng lão cơ mưu đã sớm nhìn ra điểm đó. Gia tộc Công Nghi kế truyền
bảy trăm năm, có không ít người xúi quẩy sinh đôi, cho dù là thai long phượng
cũng đều bị xử lý, người được lựa chọn là niềm tự hào của trời, từ đó được mọi
người tôn sùng, người không được chọn thì nhỏ mọn như cây cỏ, lập tức mất mạng.
Điều thú vị là nhiều thế
hệ trưởng tộc có thành tựu nhất lại hầu như đều xuất thân song sinh. Món nợ đầu
tiên phải gánh chịu khi đặt chân đến thế gian chính là máu của huynh đệ cùng
huyết thống, cảnh ngộ đó có lẽ khiến người ta trở nên vô tình.
Bảy năm trước, lúc gia
tộc Công Nghi bị hủy diệt, hình như nghe nói trưởng tộc thế hệ này có một người
chị song sinh, dạo đó nghe chuyện chỉ biết thở dài. Bây giờ lại biết người chị
đó vẫn sống, thật là chuyện kỳ lạ khó tin, chẳng phải người chị đó khi ra đời
đã bị ném xuống Đoan Hà tế thần hộ vệ của dòng họ rồi sao?
Chuyện về sau chứng minh
sự kinh ngạc của tôi là không đáng, điều kỳ diệu của sự việc không chỉ dừng ở
đó, như một triết gia đã nói, cuộc sống luôn luôn có những chuyện đáng kinh
ngạc, bạn không sắp kinh ngạc thì cũng đang kinh ngạc.
Con ngựa gầy hổn hển đưa
chúng tôi tới một bãi cỏ xanh rộng lớn, đến một khoảnh đất đỏ trống không, tôi
thấy một con tuấn mã đen bóng hí lên rồi khụy xuống, đất đỏ bốc lên mù mịt.
Công Nghi Phỉ kéo tôi
nhảy xuống ngựa, khi vừa chạm đất, mới nhìn thấy một cô gái áo hồng tay cầm
kiếm, quỳ bên cạnh con ngựa, đang ôm cánh tay phải hình như bị thương, khuôn
mặt như hoa tường vi đầy ấm ức, một vẻ đẹp phong mãn mơn mởn. Nô bộc hoảng hốt
nhất tề nhường lối đi, Công Nghi Phỉ vội chạy đến đỡ cô gái dậy, có lẽ chạm vào
vết thương, cô rên một tiếng, kiếm dài chống đất, cánh tay không bị thương giơ
lên níu cánh tay chàng ta, giọng tủi thân, nói như khóc: “Hãy đi xem Tiêu Phong
thế nào, có phải bị người đàn bà điên đó đánh chết rồi không!”.
Công Nghi Phỉ vốn dĩ mặt
luôn tươi cười, lúc này cau mày, nhẫn nại dìu cô gái áo hồng đi đến kiểm tra
con tuấn mã vừa ngã. Còn mắt tôi lại đăm đăm nhìn cô gái áo trắng đứng bên cạnh
chuồng ngựa phía xa. Mái tóc đen như thác nước, đôi mắt lạnh như đầm sâu, một
dải lụa đen đính ngọc buộc ngang trán, trong tay là chiếc roi chín khúc màu
bạc.
Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu.
Cô gái tôi vốn tưởng đã chết đứng dưới ánh sáng như một bức tượng ngọc tạc,
bóng đổ dài dưới chân, một người sống thực sự. Tôi nhìn kỹ một lát, không kìm
nổi muốn đi ra chỗ cô, bỗng nghe tiếng Công Nghi Phỉ trầm giọng hỏi: “Huân tỷ,
đã xảy ra chuyện gì?”.
Chàng ta ngẩng đầu nhìn
về phía cô, cô gái áo hồng đang chúi trong lòng chàng ta hai tay run run, đôi
mắt phẫn nộ đẫm nước, con ngựa đen bên cạnh gọi là Tiêu Phong sau khi thở hắt
ra mấy hơi đã nằm im bất động.
Huân tỷ?
Giọng cô thanh như tiếng
ngọc bội va nhau, lạnh lùng vang lên: “Tôi kiếm thuật kém, không cẩn thận bị
tuột tay, làm cô ấy bị thương. Còn về con ngựa chẳng phải tối qua nó đã làm ngã
đệ, một con ngựa tồi ngay chủ cũng không nhận ra giữ lại làm gì”.
Tôi nhìn kỹ cô gái áo
trắng đang nói, ánh mắt cô lướt tới, lạnh như băng tuyết nghìn năm không tan
trên núi, dừng một lát, thu lại cái roi, quay phắt người bỏ đi.
Cô gái áo hồng khóc to:
“Cô ta đánh chết Tiêu Phong, lại còn làm thiếp bị thương vậy mà chàng vẫn để cô
ta đi…”.
Công Nghi Phỉ lạnh lùng
ngắt lời cô: “Nàng cũng quá bướng, đầu óc tỷ tỷ có vấn đề, bảo nàng hãy tránh
xa, nàng lại đi chọc tức người ta”.
Cô gái áo hồng trợn mắt
nhìn chàng: “Rốt cuộc chàng có phải là phu quân của thiếp không?”.
Công Nghi Phỉ dìu cô đứng
dậy: “Hỏi hay lắm, ngoài ta, thử hỏi trên đời còn ai có thể dung túng cho nàng
như thế”.
Cô gái áo hồng đẩy chàng
ra đứng lên, mắt vẫn còn ánh nước, lại mím môi, nói cứng: “Trên đời này người
thương thiếp nhất là cha thiếp, nhưng cha thiếp, cha thiếp…”. Chưa nói hết đã
ngồi sụp xuống đất òa khóc.
Công Nghi Phỉ cũng ngồi
xuống, lấy chiếc khăn mùi xoa từ trong ống tay áo đưa cho cô: “Đừng khóc, nhìn
xem, trông nàng có ra dáng phu nhân không”.
Giọng có vẻ nghiêm khắc
nhưng lời lại dịu dàng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về
phía Khanh Tửu Tửu vừa đi, mặt trời di chuyển sau những đám mây nhỏ để lại
những bóng râm dị hình trên bãi cỏ, gió lại thổi tan đi, bồ công anh rung rinh
múa, hoa phật tang vàng rực nở ngập cánh đồng và triền núi, dập dờn đuổi nhau
như sóng, bóng trắng đó đi xa dần, khuất hẳn ở phía cuối cánh đồng hoa phật
tang.
Năm ngày sau đó tôi không
gặp Khanh Tửu Tửu, nô bộc trong biệt viện nói, đó không phải là Khanh Tửu Tửu
nào hết, mà là Công Nghi Huân, chị em song sinh của Công Nghi Phỉ, từ nhỏ lưu
lạc bên ngoài, cảnh ngộ rất đáng thương, vào một đêm trăng hai năm trước được
đưa tới biệt viện của Công Nghi gia, chia lìa nhiều năm cuối cùng trở về đoàn
tụ với tiểu đệ song sinh.
Nghe nói đêm đó phu nhân
của Công Nghi Phỉ không thể tin chuyện đó, cho rằng người đó mạo danh, hầm hầm
đi đến hoa đình, nhưng lại sững người khi nhìn thấy dung mạo của Công Nghi
Huân. Tôi muốn hỏi dò phần kết câu chuyện, người nô bộc đang hào hứng kể bỗng
dừng lại, sau đó mặc cho tôi gạn hỏi thế nào cũng nhất định không chịu mở
miệng, tôi đoán có lẽ một đại tiểu thư đầu óc không bình thường, gia nhân cũng
không tiện nói ra với người ngoài.
Tôi không biết đầu óc
Công Nghi Huân có phải bất bình thường thật không, nhìn có vẻ không giống,
nhưng Công Nghi Phỉ đã nói cô ta không bình thường, nghĩa là cô ta không bình
thường thật, giống như khi phụ vương nói tôi là kẻ máu lạnh vô tình, cho dù tôi
nhiệt huyết sục sôi cũng vô nghĩa, đây chính là sức mạnh của quyền lực.
Qua nhiều lần lân la hỏi
chuyện gia nhân trong nhà, tôi được biết thêm, Công Nghi Phỉ có thái độ kỳ thị
đối với người chị sinh song của mình. Nghe nói khi Công Nghi Huân mới trở về,
cậu em trai mặc dù tình cảm không thật thân thiết nhưng cũng không có vấn đề gì
lớn, thực ra chị em thất lạc đã lâu, có những xa cách nhất định cũng là lẽ
thường.
Nhưng bầu không khí có vẻ
hòa hợp đó chỉ kéo dài trong hai tháng đầu, dần dần mọi người phát hiện, có
những lúc, việc làm của Công Nghi Huân thật rất khó lý giải. Đương nhiên, hầu
như cô ít làm việc, nhưng động làm việc gì hầu như đều xảy ra chuyện.
Tháng thứ ba sau khi Công
Nghi Huân trở về Công Nghi gia, có người đến mời Công Nghi Phỉ tham dự cuộc thi
đấu chim ưng, hai con chim ưng trên không hăm hở lao vào nhau, một con sau khi
bị thương muốn chạy trốn, con kia hiếu thắng truy đuổi đến cùng, hai con xông
thẳng về phía Công Nghi Phỉ ngồi xem trên đài cao, bị Công Nghi Huân ngồi bên
cạnh dùng chiếc roi chín khúc quật chết trong chớp mắt, cuối cùng phải bồi
thường không ít tiền cho vị khách chủ nhân của con chim.
Đó là lần thứ nhất, Công
Nghi Huân luôn muốn bảo vệ Công Nghi Phỉ. Hai năm sau đó những việc tương tự
xảy ra không biết bao nhiêu lần, Công Nghi gia do vậy phải bồi thường không
biết bao nhiêu tiền. Đồng thời, thích khách hãm hại hoặc sắp hãm hại Công Nghi
Phỉ bị chết dưới chiếc roi chín khúc của Công Nghi Huân cũng không ít.
Mặc dù tôi có nhiều anh
chị, nhưng đều cùng cha khác mẹ, hơn nữa hầu như không đi lại với nhau, tôi
không hiểu chính xác cái gọi là tình anh em, từ nhỏ thân thiết nhất có lẽ là
Quân Vỹ, nhưng tôi hình dung ra một chuyện như sau, giả sử có một ngày, Quân Vỹ
thích viết tiểu thuyết, hy vọng có được cuốn tiểu thuyết độc quyền của một tiểu
thuyết gia danh tiếng nào đó, nhưng con trai tiểu thuyết gia đó lại ra điều
kiện chỉ có gả tôi cho anh ta thì Quân Vỹ mới được độc quyền cuốn tiểu thuyết
của cha anh ta. Tôi suy nghĩ một lát xem mình có vì Quân Vỹ mà nhận lời không,
cuối cùng cảm thấy, cho dù Quân Vỹ đánh ngất tôi đem gả cho người ta, khi tỉnh
dậy tôi cũng nhất định trốn về… Nhưng trước một hoàn cảnh tương tự, Công Nghi
Huân lại chủ động nhận lời, chỉ vì một cuốn kỳ phổ quý hiếm, vì muốn người em
song sinh có được món quà sinh nhật vừa ý nhất.
Theo lời đồn, khi đối
phương mang sính lễ đến cửa Công Nghi Phỉ mới biết chuyện, một người trước nay
cho dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, lần này lại nổi giận
thực sự, đem một đội quản gia, người hầu cùng đồ sính lễ vứt ra khỏi cửa Công
Nghi gia như vứt một món đồ.
Sau đó quan hệ chị em vốn
không thân thiết dần dần xa cách, đến hôm nay, theo cách nói của gia nhân trong
nhà, Công Nghi Phỉ hầu như không coi mình có người chị đó nữa.
Công Nghi Phỉ nói Công
Nghi Huân đầu óc không bình thường, tôi nghĩ không phải chàng ta nói bừa, có lẽ
trải qua những chuyện đó chàng ta thực sự cảm thấy đầu cô có vấn đề. Nhưng tôi
biết một điều mà chàng ta không biết. Bất luận bọn họ cho là thế nào, tôi biết
Công Nghi Huân chính là Khanh Tửu Tửu.
Đương nhiên Khanh Tửu Tửu
cầm chiếc ô đứng trước sơn môn đã chết, trên thế gian có một dạng tồn tại, ý
thức và tinh thần đã phân tán được nhập trở lại vào cơ thể, sau đó, họ quên hết
con người trước đây của mình, sinh vật đó nếu đến thế gian được gọi là ma.
Tôi không tin Khanh Tử
Tửu là chị em song sinh với Công Nghi Phỉ, gia tộc Công Nghi xưa nay rất cương
quyết trong chuyện xử trí trẻ song sinh. Nếu Khanh Tửu Tửu không phải là chị em
song sinh của Công Nghi Phỉ, vậy thì Công Nghi Huân do hồn phách của Khanh Tửu
Tửu nhập vào đương nhiên cũng không phải.
Nhưng suy đến cùng, đó
chỉ là trực giác của tôi.
Quân sư phụ không muốn
tôi ra ngoài gây chuyện. Lúc còn nhỏ tôi cho rằng biết nhiều mới hạnh phúc,
không biết là bất hạnh, sau khi lớn lên bị dồn ép không còn lối thoát, mới cảm
thấy nhiều lúc vô tri là phúc, hiểu biết nhân gian càng ít càng nhẹ nhõm thoải
mái. Do vậy tôi kìm chế ý muốn tiếp cận Công Nghi Huân.
Nhưng tôi không đi tìm
cô, cô lại chủ động đến tìm tôi.
Hôm đó có gió lạnh, trong
tiểu viện dành cho khách, Hoa tử vi màu tím trong vườn đung đưa trong tán lá
xanh, cả một tấm thảm hoa lớn dềnh lên như sóng mỗi khi có gió thổi. Công Nghi
Huân rẽ hoa đi vào, xiêm áo trắng muốt du nhàn như ẩn hiện, như một đóa hoa
được sóng đẩy đến trước mặt tôi, chúng tôi đối diện qua song cửa sổ: “Thiên hạ
thênh thang quả không hiếm sự lạ, tôi là một bóng ma, còn cô là một người chết
hồi sinh do luyện Hoa Tư dẫn”.
Cô hơi cụp mắt, một đôi
mắt không có thần, màu lam nhạt như dòng nước chảy qua nghìn núi in bóng trời
xanh, trên trời dưới đất một màn tuyết mỏng.
Tôi chống tay vào má nhìn
cô: “Vì sao cô đến tìm tôi? Muốn tôi dệt cho cô giấc mộng ư? Cô đã được nghe về
Hoa Tư dẫn thì nhất định đã biết cái giá phải trả nếu muốn tôi dệt cho mộng
cảnh?”. Tôi nhìn mắt cô: “Cái giá này cô không trả được, sinh mệnh của một con
ma không có ý nghĩa với tôi”.
Cô ngước mắt, ánh mắt
lướt qua thảm hoa tử vi nhấp nhô ngoài cửa sổ, “Dệt mộng ư? Thuật sỹ giúp tôi
nhập vào cơ thể mới từng nói đến công dụng này của Hoa Tư dẫn. Nhưng tôi không
muốn ảo mộng nào từ cô. Tôi không biết Hoa Tư dẫn dệt mộng cần một cái giá như
thế nào, thiên hạ cũng chẳng mấy người biết, điều tôi muốn chân thực hơn rất
nhiều. Cô nhìn tôi, “Cô nhất định có thể nhìn thấy phần ký ức của cuộc đời
trước đây được phong ấn vào cơ thể tôi”.
Mặt tôi suýt đập xuống
bàn, có thể thấy lời cô khiến tôi chấn động thế nào, nếu có tái sinh, bóng ma
cơ hồ tương đương với chuyển kiếp của con người, giống như chúng ta sinh ra đều
quên hết ký ức về tiền kiếp của mình, ma lại càng thế, làm sao có thể có cái
gọi là ký ức của cuộc đời trước.
Có lẽ nhìn thấy băn khoăn
của tôi, ngón tay trắng như tuyết của cô đưa lên che mắt, đó là đôi đồng tử màu
lam nhạt: “Ở đây phong ấn ký ức của tôi với tư cách là người.
Nghe nói sau khi tôi chết
bảy năm trước, thuật sỹ dùng năm năm giúp tôi tái sinh, lấy ra phần ý thức tàn
dư trước khi chết phong vào hai viên ngọc châu, đưa vào cơ thể tôi. Nhưng tôi
bây giờ không phải là tôi trước đây, không có ký ức đó, tôi chẳng là gì hết”.
Tôi lạ lùng nhìn cô: “Vậy
vì sao cô đến tìm tôi? Chỉ cần nhờ thuật sỹ kia mở phong ấn ra là được, như vậy
cô sẽ là cô hoàn chỉnh”.
Gió lùa qua cửa sổ, trong
mắt cô lóe lên bao điều, còn chưa kịp nắm bắt đã yên tĩnh trở lại: “Tử Khác nói
đúng, trẻ như thế đã chết, không phải là một số phận tốt, những ký ức đó không
cần cũng được. Chàng nhờ thuật sỹ tái sinh cho tôi, nghe nói tiền kiếp tôi nợ A
Phỉ rất nhiều, tâm nguyện duy nhất là được trả ơn, mượn cơ duyên đó sống lại
trở thành một sinh mệnh mới. Nhưng gần đây tôi nghĩ, một cuộc đời dù không tốt
đến đâu cũng có những ký ức đẹp, khi Tử Khác đưa tôi đến Công Nghi gia đã nói A
Phỉ vẫn nhớ nhung tôi. Nhưng bây giờ tôi lại hoài nghi những lời đó. Những ký
ức được phong ấn vào cơ thể tôi thuật sỹ không có cách nào nhìn thấy, như cô
nói, chỉ cần mở phong ấn, nhưng ký ức xấu khiến người ta đau khổ tôi không muốn
biết, chỉ cần những ký ức đẹp. Hoa Tư dẫn có lẽ làm được điều đó, nếu cô đồng ý
giúp tôi, cô muốn gì tôi sẽ cố làm cho cô. Còn ký ức của tôi, sau khi cô nhìn
thấy, xin hãy kể cho tôi nghe những gì đẹp nhất”.
Cô nói phải, Hoa Tư dẫn
quả thực có thể nhìn thấy ký ức được phong ấn, chuyện này giống như lén đi vào
giấc mơ của người khác, chỉ là khi vào ký ức của cô phải chú ý giữ an toàn cho
bản thân, ngoài ra không bị hao tổn gì.
Lát lâu sau, tôi khẽ nói:
“Tử Khác? Tên tự của Trần thế tử Tô Dự?”.
Cô nhìn tôi khẽ gật đầu:
“Phải, Tô Dự, Tô Tử Khác”.
Tôi cười: “Tôi có thể
giúp cô, tôi không cần trả ơn gì hết”.
Quân sư phụ cứu sống tôi,
mục đích là để tôi đi hành thích Trần vương, thấm thoát ra đi đã kha khá thời
gian, nhưng vẫn chưa có chuẩn bị nào cho việc đó, lần này vừa may có thể mượn
ký ức của Công Nghi Huân để thăm dò. Cũng cần nói thêm, gia tộc Công Nghi bảy
năm trước có thể coi là một cánh tay của nước Trần.