Ngày mười hai tháng chín mừng thọ Tô Hoành. Nghe đồn
Trần hầu vương bệnh nặng đã lâu, đầu tháng tám đã di giá tới tĩnh dưỡng ở An
Lạc cung trên núi Trà, việc triều chính do thế tử Tô Dự lo liệu. Vì vậy ngày
mừng thọ bá quan sẽ đến An Lạc cung chúc tụng.
Bắt đầu từ ngày mồng
mười, trên công khanh dưới cung nhân, quà mừng thọ đã tới tấp chuyển đến núi
Trà, vết xe ngựa để lại hai rãnh sâu trên con đường lên núi, không biết bên
trong đựng những gì.
Thực ra tặng quà cho cấp
trên cũng là một nghệ thuật, quà tặng phải mới mẻ để chứng tỏ tâm huyết nồng
hậu của người tặng, nhưng lại không thể quá mới mẻ, chứng tỏ người tặng giữ
đúng thân phận. Quân Vỹ do cơ duyên thế nào kiếm được danh mục lễ vật đó, kết
quả chúng tôi thất vọng phát hiện hầu như toàn những thổ đặc sản quý hiếm của
các vùng miền địa phương, quả nhiên vừa mới vừa không quá mới.
Riêng thái thú quận Tề An
hơi khác người, quà mừng thọ Trần vương là một mỹ nữ nhạc sư. Quân Vỹ cảm thán
lắc đầu: “Tề An thái thú này quả là quá nôn nóng muốn hưởng hậu lộc, khác người
thế này e là khiến khối người ghen tức”.
Tôi ngẫm nghĩ nói: “Quận
Tề An xưa nay nổi tiếng trong các nước chư hầu bởi nghệ thuật ca vũ phồn thịnh,
nhạc sư chẳng phải chính là đặc sản của họ hay sao, ha ha”. Còn chưa cười xong
đã thấy Quân sư phụ bước vào, mang đến ba chiếc mặt nạ da người, theo sư phụ
giải thích, một cái là Tề An thái thú, một cái là người hầu Tề An thái thú, còn
một cái chính là mỹ nữ nhạc sư, “đặc sản” mà tôi nói...
Chúng tôi phải làm như
vậy thể lọt vào An Lạc cung trên núi Trà, nhưng khi tôi thử đeo chiếc mặt nạ
đó, hiển nhiên nhận ra bóng dáng Mộ Dung An hiện lên trong chiếc gương lớn viền
gỗ chạm trổ hoa văn.
Quân sư phụ nhìn rất lâu
khuôn mặt tôi trong gương, thong thả nói: “Trong tiệc mừng thọ, con xuất hiện
với khuôn mặt này, Tô Hoành nhất định sẽ tìm gặp riêng con để hỏi han, lúc này
phải linh hoạt một chút, tìm cơ hội để ông ta uống mấy giọt máu của con, xem
Hoa Tư điệu của ông ta”.
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày
dưới chân mình: “Nhất định phải dùng hình dạng này sao, chắc chắn sẽ xảy ra bi kịch,
trong các vở kịch thường như vậy, công tử hào hoa thời trẻ tình cờ gặp gỡ thục
nữ yểu điệu, khi thục nữ chết, suốt đời công tử đi khắp chân trời góc bể tìm
người giống nàng. Tô Hoành nhìn thấy con nhất định cho rằng đó là Mộ Dung An
tái sinh, lúc đó con sẽ bị ông ta coi là thế thân của Mộ Dung An đưa vào hậu
cung, có khi còn phong là phu nhân cũng nên...”.
Quân sư phụ chống tay
vuốt trán ngắt lời tôi, quay đầu nói với Quân Vỹ, “Con nói với A Phất xem, một
người đàn ông bình thường hơn hai mươi năm sau khi người đàn bà của mình chết
đi, lại nhìn thấy một cô gái trẻ rất giống người đó, ý nghĩ đầu tiên của ông ta
là gì?”.
Quân Vỹ gãi đầu, bộc lộ
chính kiến với lối tư duy của một tiểu thuyết gia, nói vẻ đắn đo: “Ông trời
đoái thương nỗi lưu luyến nhớ nhung bao năm đối với nàng, cho nàng tái sinh
tiếp tục mối lương duyên?”.
Quân sư phụ kinh ngạc
nhìn hai chúng tôi, khóe miệng hơi run nói: “Theo ta, ý nghĩ đầu tiên của ông
ta có lẽ là cô gái này liệu có phải con gái của mình...”.
Vào An Lạc cung theo đúng
kế hoạch. Quân sư phụ đeo mặt nạ đóng giả thái tú quận Tề An diễn xuất như
thật, ngang nhiên tung hoành trước bao người quen của thái thú, không ai phát
hiện có gì khác thường, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi và Quân Vỹ.
Mấy ngày sau, gần đến giờ
Ngọ, Trần vương mở đại yến khoản đãi quần thần ở bên dưới Tử Hoa lầu, văn võ bá
quan theo thứ bậc phẩm hàm từng người tiến vào dâng tiến vạn thọ tửu.
Cung nữ dẫn tôi đợi ở
phía sau mấy cây hoa quế, là một địa điểm hoàn toàn không bị ai nhìn thấy. Từ
xa truyền đến âm thanh hỗn tạp, lát sau, thị quan cuối cùng xướng đến tên tôi.
Chỉ thấy một giọng kim the thé vang lên: “Tuyên, Tề An Mộ Dung Điệp”.
Tôi ôm cây đàn đi trên
hành lang dài lát đá xanh dưới bao nhiêu ánh mắt, bụng nghĩ, ngoài lần tuẫn
tiết chết cùng Vệ quốc, cả đời chưa bao giờ được nhiều người chú ý như vậy. Ánh
mắt bá quan với đủ loại hàm ý đan xen tựa như một tấm mạng nhện khổng lồ giăng
trước mặt tôi, chắc chắn họ cảm thấy Mộ Dung An rất đẹp, giống như ý nghĩ của
tôi khi lần đầu nhìn thấy cô.
Đột nhiên có cảm giác dị
thường, cảm giác thân này không phải là mình, còn từng bước chân di chuyển bên
dưới giống như có tiếng lục lạc tinh tang vô hình. Khi tiến đến gần cầm đài,
cuối cùng nhìn rõ người đàn ông tay chống cằm ngồi trên bảo tọa, đó chính là Tô
Hoành hai mươi ba năm sau. Nước Trần vượng thủy sùng bái màu đen, ông ta toàn
thân mặc huyền bào, tuổi tính ra đã ngoại tứ tuần, nhưng dung quang vẫn rất trẻ
trung, sắc diện có xanh xao bệnh tật nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghi của một quốc
vương, sau bao thăng trầm dâu bể khí chất càng trầm tĩnh lạnh lùng, khác xa so
với với chàng thiếu niên nằm rạp trên lưng ngựa lao vào khu rừng lá đỏ ngày
xưa.
Tôi có thể miêu tả chi
tiết diện mạo ông ta là bởi vì tôi đứng đúng góc độ, ánh mắt ông ta dừng trên
mặt tôi rất lâu, chưa bao giờ tôi thấy ánh mắt hàm ẩn phong phú như vậy, ưu sầu
tựa lá vàng thê lương, mông lung tựa ánh nguyệt thâm trầm, lấp lánh tựa muôn
tinh cầu chói lọi, nhưng tất cả cuối cùng lại trở về một màu đen tĩnh lặng. Tôi
chơi hết khúc đàn trong ánh mắt đó, không sai một âm, cảm thấy mình thật trượng
nghĩa, mặc dù đóng giả nhạc sư cũng không hay gì nhưng lại giúp quận Tề An một
lần nữa quảng bá mạnh mẽ nghệ thuật ca vũ của họ...
Tất cả đúng như Quân sư
phụ nói, sau khi nhận lời chúc tụng của quần thần, Trần vương đã rời bàn tiệc
rất sớm, lát sau tôi được một thái giám đưa lên Trường An lầu, là nơi Tô Hoành
thường nghỉ ngơi. Gần tới giờ Mùi, mặt trời mùa thu nhợt nhạt, người đó đứng
quay lưng về phía tôi, đang lau một thanh lợi kiếm dài. Thị quan bước ra, tiếng
cánh cửa đóng sập sau lưng, cuối cùng ông ta quay người lại, kề lợi kiếm vào cổ
tôi: “Ngươi là ai?”.
Quân sư phụ nói tôi càng
giống Mộ Dung An, Tô Hoành càng tin tôi là con gái ông ta, hơn nữa do công lực
của viên giao châu, máu của tôi có thể tương hòa với các loại huyết dịch khác,
như vậy càng tiện cắt máu nhận người thân, nếu tôi có thể dùng cách đó khiến Tô
Hoành tin tưởng, chuyện để ông ta uống vài giọt máu của tôi, nhìn thấy Hoa Tư
điệu của ông ta dễ như trở bàn tay.
Mặc dù cảm thấy chuyện
này có phần nguy hiểm, nhưng dưới ánh lợi kiếm lạnh lùng cơ hồ cũng không có
cách nào tốt hơn. Tôi giơ tay đẩy kiếm ra, nghiêng đầu nhìn ông ta, đó là động
tác Mộ Dung An thường làm, còn đôi mắt hơi nhướn lên, lúc đó luôn mê hồn nhất:
“Theo lời sư phụ tôi dặn lại trước lúc qua đời, tôi có một sư huynh song sinh,
tên là Tô Dự, mẫu thân tôi là Mộ Dung An ở khu rừng lá đỏ trên Phương Sơn, cha
tôi là Trần vương Tô Hoành”.
Trường kiếm trên vai run
run khựng lại. Tất cả đều có thể xảy ra, chuyện này ông ta không có lý do không
tin. Bởi nếu năm xưa Mộ Dung An sinh đôi thật, theo tính cách của cô, hoàn toàn
có khả năng cô giữ lại nuôi dưỡng đứa con gái. Trong vẻ sững sờ của ông ta có
vài phần chấn động, tôi tiến lại gần, khẽ nói: “Cha có muốn gặp mẹ một lần nữa
không, cha”.
Trường kiếm rơi choang
xuống đất, ông ta ngoảnh mặt đi, sắc mặt trắng bệch lộ vẻ đau khổ, giọng khàn
khàn: “Hai người rất giống nhau”.
Hoa Tư điệu trầm trầm
vang lên từ lầu Trường An, giai điệu nhuốm màu thiền, yên bình đến mức không
nhìn ra bất kỳ tình cảm nào. Tôi chỉ không ngờ lại dễ dàng đưa Tô Hoành vào Hoa
Tư mộng như vậy, bản thân cũng thấy khâm phục sự bình tĩnh cơ mưu của mình, Mộ
Ngôn nói từ khi lấy chàng tôi trở nên thông minh hơn nhiều, coi như chàng nói
đúng.
Thực ra trong suốt hai
mươi ba năm qua, có thể nhận ra Tô Hoành chưa bao giờ quên Mộ Dung An, nhưng
nếu tất cả quay trở lại, trở lại lúc Văn hầu vương bức ép ông ta, liệu ông ta
sau khi trải qua bao đau đớn có lựa chọn khác ngày xưa hay không, quả thực tôi
không dám chắc.
Trong cuộc đời mỗi người,
có những nỗi đau khổ có thể tránh, có những nỗi đau khổ không thể tránh. Tôi
không biết lòng Tô Hoành thế nào khi mất Mộ Dung An, hơn hai mươi năm không có
cô, rốt cuộc hối hận nhiều hơn hay yêu nhiều hơn? Hay là ông ta không hề do dự
để tôi dệt mộng cảnh này chỉ là muốn gặp lại cô một lần rồi đoạn tuyệt mãi mãi?
Dải ánh sáng lờ mờ thông
đến mộng cảnh xuất hiện trước mắt, tôi ôm cây đàn đang định bước vào luồng sáng
đó, Quân sư phụ không biết từ đâu xuất hiện, khi tôi nhận ra đã thấy hai thầy
trò rơi vào một khu rừng đỏ rực như lửa cháy, nhìn quanh khắp lượt, nếu nhớ
không nhầm đây chính là khu rừng lá đỏ trên Phương Sơn. Ban ngày tràn trề sinh
khí, ban đêm im lìm như mộ địa.
Tôi đang định hỏi, Quân
sư phụ đã lên tiếng trước: “Thật khéo, đúng vào ngày Văn hầu vương cho người
đến đón Tô Hoành về kinh”. Ngừng một lát lại nói: “... là ngày sư phụ bị bỏ
rơi”. Nhìn theo ánh mắt sư phụ, quả nhiên thấy bên cạnh đầm nước phía xa có hai
người đàn ông ăn vận kiểu võ tướng đang đứng, tôi quay đầu hỏi: “Sư phụ theo con
vào đây làm gì”.
Khi hỏi thế đã biết câu
trả lời, nhưng nghe sư phụ nói vẫn không khỏi giật mình, bởi vì trong lòng tôi
Quân sư phụ đâu phải là người thích giết người, suốt đời ông chỉ nghiên cứu
những độc dược độc cỡ uống vào trông giống hệt bị đầu độc chết, thực ra chỉ là
chết giả. Một Quân sư phụ như vậy lúc này gương mặt lại hằn lên vẻ dữ tợn: “Ta
đã nói nếu lần này ông ta vẫn lựa chọn vương vị, ta sẽ cho ông ta chết không có
chỗ dung thân”.
Hoa Tư mộng là dùng giấc
mộng đẹp trói buộc những ai không tự vượt qua được chính mình, chìm đắm trong
mộng đẹp, lần này lại chỉ là tái hiện quá khứ khiến Tô Hoành lựa chọn lần nữa,
không có gì gọi là mộng đẹp, nếu Tô Hoành lựa chọn vương vị, mọi chuyện sẽ
giống như trong hiện thực, tức là không đưa ông ta ra khỏi giấc mộng, ông ta
sớm muộn cũng tỉnh lại, nếu muốn ông ta không tỉnh lại, chỉ cần giết ông ta
trong mộng cảnh.
Tôi nghĩ, có thể trong ý
nghĩ Quân sư phụ cảm thấy Tô Hoành sẽ vẫn lựa chọn vương vị, điều này cũng
giống như ban đầu khi tôi tuẫn tiết cùng Vệ quốc, mặc dù sống lại nhờ viên giao
châu vẫn có bao điều bất tiện, nhưng nếu thời gian quay lại, tôi vẫn sẽ nhảy từ
trên tường thành Vệ quốc xuống.
Ngồi trên một cây phong,
chỗ Tô Hoành nhất định phải qua khi ra khỏi khu rừng lá đỏ, cây đàn để trên đầu
gối, tay lơ đãng vuốt trên dây đàn vang lên những âm điệu ngẫu nhiên, tiếng vó
ngựa phi gấp đến, dừng lại cách cây phong mười trượng. Chàng thiếu niên dáng
thanh tú hơi ngẩng đầu nhìn tôi: “Sư phụ đợi ở đây là có gì sai bảo?”.
Tôi nhìn kỹ ông ta, nhìn
khuôn mặt đẹp vẫn còn non nớt trước mắt, hoàn toàn không nhận ra nỗi bi thống
giày vò về sau, có lẽ người ta đều thế, từ bỏ điều gì đó để có được thứ tưởng
là có giá trị hơn, sau khi mất đi mới trân trọng, tiếc nuối thì đã muộn. Tôi ôm
cây đàn chống tay vào má, lặng lẽ ngắm nhìn ông ta, sau khi nhìn đủ, lắc đầu:
“Tôi không phải là Mộ Dung An, nhưng Tô Hoành, công tử có muốn nghe tôi kể
chuyện?”.
Trong hiện thực gảy Hoa
Tư điệu, cảnh trong giấc mộng sẽ hiện lên trong thế giới hiện thực, trái lại,
trong giấc mộng gảy Hoa Tư điệu, cảnh trong hiện thực lại hiện ra trong mộng,
gảy nốt cuối cùng, trong ánh mặt trời bị cành cây khẳng khiu cắt vụn, từng sự
kiện trong hiện thực lại phản chiếu trên không trung.
Trong ánh nến long phượng
sáng rực, vị phu nhân vừa cùng ông ta bái đường lặng lẽ ngồi tựa mép giường,
còn ông ta thẫn thờ ngồi bên song cửa, liên tục tự rót rượu uống cạn hết chén
rượu này đến chén rượu khác.
Đêm ông ta được phong thế
tử, trong màn đêm khi những chùm pháo hoa chúc mừng tan hết, Quân sư phụ ôm Tô
Dự mới đầy tháng xuất hiện trong thư phòng trước mặt ông ta: “Cô ấy chỉ là vong
hồn, để sinh được con đã khổ cực khó khăn thế nào? Cô ấy đã chết, đây là cốt
nhục của hai người, hãy chăm sóc cho tốt”.
Trong cái đêm bị bao vây
ở Lịch Khâu, con bướm đỏ trên trán cô vẫy cánh bay đi, nằm trong lòng ông ta,
cô mỉm cười: “Trở về ư? Ta không trở về được nữa rồi”.
Hoa Tư điệu đột nhiên
dừng lại, dừng lại lúc Mộ Dung An chết.
Tô Hoành ngồi trên lưng
ngựa, cặp mày cau lại, đôi đồng tử đen đặc đáng sợ: “Đó là... là gì vậy ?”. Bàn
tay nắm dây cương run run.
Tôi thu lại cây đàn: “Ông
cảm thấy đó là gì?”.
Ông ta mím môi, đăm đăm
nhìn tôi.
Tôi đứng trên cao nhìn
ông ta một lát, thở dài: “Ông cũng đoán ra rồi phải không, đó là sự thật, những
chuyện đó xảy ra hơn hai mươi năm rồi, cảnh tượng mà ông tưởng là thực chẳng
qua là giấc mộng người ta ủy thác tôi dệt cho ông, mặc dù Mộ Dung An đã chết
hơn hai mươi năm, ông đối với cô ấy thế nào đã hoàn toàn vô nghĩa, nhưng người
ủy thác tôi muốn biết, nếu tất cả quay trở lại lần nữa, ông sẽ lựa chọn thế
nào...”.
Trán ông ta toát mồ hôi:
“Chuyện quá hoang đường...”.
Tôi nghĩ một lát, nhẹ
giọng: “Bây giờ tôi nói với ông, ông có thể lựa chọn lại, nếu vẫn lựa chọn
vương vị thì lại trở về hiện thực tiếp tục cô đơn ở ngôi cao, nếu lựa chọn Mộ
Dung An...”.
Tôi dừng lại: “Ông sẽ
không quay trở lại hiện thực được nữa, nhưng Mộ Dung An sẽ đợi ông ở ngôi lầu
trúc nơi hai người đã chung sống hai năm, chờ để cùng ông sống trọn đời bình
an”.
Tôi đánh lừa ông ta, nếu
ông ta lựa chọn vương vị, Quân sư phụ trốn sau cây phong nhất định sẽ một nhát
kiếm lấy mạng ông ta. Nhưng lựa chọn bao giờ chả thế, sự chênh lệch giữa hai
thứ so sánh càng lớn mới càng thử thách lòng người.
Gió xuân tháng hai làm
vướng tầm nhìn, trong chớp mắt con tuấn mã màu đen đã hí vang một tiếng tung vó
lao về phía sâu trong rừng, bỏ lại vết móng ngựa hằn sâu trên cỏ.
Tôi ngoái đầu cười với
Quân sư phụ phía sau: “Sư phụ đoán xem, ông ta đi đâu?”. Vừa nói tay vừa gảy
hai âm trên dây đàn, chớp mắt đã ở bên ngoài ngôi lầu trúc của Mộ Dung An.
Tôi và sư phụ nhanh chóng
tìm một chỗ nấp để quan sát bên trong.
Trong phòng không thấy Tô
Hoành, qua chấn song ô cửa sổ không đóng, nhìn thấy Mộ Dung An đang đứng lặng
trước bức bình phong. Vốn tưởng cô đang ngắm nghía bức tranh phong thủy vẽ trên
đó, nhưng đợi mãi không thấy cô nhúc nhích.
Tôi không dám chắc hai âm
tôi vừa gảy trên dây đàn khiến chúng tôi tới vào thời điểm nào, về lý có lẽ là
sau một tuần trà, nếu Tô Hoành quay lại tìm Mộ Dung An thì chắc cũng sắp xuất
hiện, lẽ nào ông ta phi ngựa phóng đi không phải đến tìm cô?
Tôi nhìn Quân sư phụ vẻ
thăm dò, nhưng sư phụ hoàn toàn không để ý đến tôi, ánh mắt đăm đăm hướng vào
Mộ Dung An. Cửa phòng bị đẩy “xịch” một tiếng, ngón tay thanh mảnh của chàng
thiếu niên dừng trên then cửa, tôi ôm ngực, cảm giác hòn đá tảng đè nặng đã rơi
xuống đất, thân người Mộ Dung An khẽ động nhưng không quay lại: “Ta đã nói thế
nào? Nếu đã ra đi thì đừng quay trở lại, mới chưa quá nửa ngày chàng đã quên?”.
Trong phòng chợt lắng
lại, những ngón tay của Tô Hoành cuối cùng ngừng run khi nhìn thấy cô, cách năm
bước, giơ ra định nắm lấy cô, nhưng bị cô dửng dưng né tránh, tuy nhiên động
tác của chàng vẫn nhanh hơn cô giống như sau lần đầu đấu kiếm thắng cô, chàng
đều vừa vặn nhanh hơn cô nửa chiêu.
Cô cuối cùng vẫn bị chàng
nắm được tay, kéo giật cô vào lòng, giống như trước giờ chàng luôn biết khi nào
dùng cách gì có thể khiến cô khuất phục. Cầu xin tha thứ là vô ích, chỉ có thể
khiến cô khuất phục.
Chàng nhắm mắt, xiết cô
thật chặt: “Ta sẽ không bao giờ xa nàng nữa. Ta đã sai một lần, không thể sai
lần nữa”.
Tay cô che mắt, hơi ngửa
đầu, nước mắt lọt qua kẽ ngón tay, lăn qua má, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi
trên vai chàng.
Cùng Quân sư phụ ra khỏi
Hoa Tư mộng của Tô Hoành, mãi không thấy sư phụ nói gì, thực ra câu chuyện này
coi như kết cục mỹ mãn, không biết sư phụ còn gì không hài lòng.
Có lẽ là vì ông thấy tiếc
cho Mộ Dung An, loanh quanh mãi cuối cùng Tô Hoành cũng hiểu ra điều ông ta
mong muốn nhất là gì, nhưng Mộ Dung An lại không thể nhìn thấy. Tuy vậy ở đời
làm gì có chuyện mọi sự thập toàn thập mỹ, thập toàn thập mỹ sẽ khiến người đời
đố kỵ, thập toàn cửu mỹ là tốt lắm rồi. Ví như Mộ Ngôn, trước giờ tôi vẫn luôn
lo lắng chàng tài năng như thế liệu có lam nhan bạc mệnh, may chàng lấy tôi,
người mà chàng gọi là vợ đó chỉ là một người chết, nhân duyên không hoàn mỹ này
có lẽ sẽ khiến thần linh cảm thấy công bằng mà tha cho chàng.
Quân sư phụ đến không ai
biết, đi không ai hay, không hổ là đồ đệ của Mộ Dung An.
Trên giường, Tô Hoành sắc
diện bình thường như ngủ say, tôi biết ông ta đã chết. Điều cần làm ngay là mau
chóng rời khỏi lầu Trường An quay về An Lạc cung bởi vì muộn nhất sáng mai cung
nhân sẽ phát hiện Trần vương đã chết, mới ở tuổi này chưa đến nỗi đột tử trong
giấc ngủ trưa, bất luận thế nào tôi cũng là người bị nghi ngờ đầu tiên.
Tô Hoành đương nhiên chết
trong Hoa Tư mộng, nhưng tôi không cảm thấy mình là thích khách, chỉ thấy giống
như vừa thực hiện một vụ giao dịch, chỉ là giúp người khác thỏa mãn nguyện vọng
mà thôi.
Trải qua bao vinh hoa thế
tục, điều ông muốn nhất vẫn là cùng Mộ Dung An sống trọn đời bình an, mặc dù đã
rời khỏi cõi trần, ông đã dùng tính mạng của mình đổi lấy mộng cảnh cô vẫn còn
sống, ông vẫn được sống bên cô, quả rất đỗi công bằng.
Đẩy cánh cửa lớn bên
ngoài, một tiểu thái giám đứng hầu ngoài cửa ân cần cúi chào, tôi lấy tay ra
hiệu giữ yên lặng, khẽ nói: “Bệ hạ khó khăn lắm mới ngủ được, công công nên
chăm sóc cẩn thận, nhất định không được để ai quấy rầy sự yên tĩnh của bệ hạ,
dây đàn của tôi bị đứt, không biết có chỗ nào sửa được, phải nhanh chóng sửa
xong trước khi bệ hạ tỉnh lại, tấu hầu bệ hạ đoạn hai của khúc nhạc”.
Tiểu thái giám không chút
nghi ngờ, vội sai cung nữ dẫn tôi đi sửa dây đàn, còn mình lại hiên ngang đứng
thủ bên ngoài tẩm cư của Tô Hoành.
Ngoái lại nhìn lầu Trường
An, những mái hiên cong rực rỡ tỏa ánh vàng dưới ánh mặt trời mùa thu, ngôi lầu
cao tới tám chục trượng đổ một bóng thẫm màu khổng lồ trên mặt đất. Tô Hoành đã
tìm được chốn trường an của ông ta, nhiệm vụ hành thích Trần vương đã hoàn
thành, tôi phải nhanh chóng đến gặp Bách Lý Tấn đổi lại thân phận của mình,
quay về Bối Trung chờ đợi Mộ Ngôn, tôi cũng tìm được chốn trường an của mình.
Nghĩ đến đây lòng thấy
vui vui. Trên đầu, ánh mặt trời mùa thu dịu dàng, bên tai là tiếng côn trùng rả
rích, trước mặt là cây lá rậm rạp, dưới chân là cỏ mùa thu xanh um, trường an,
trường an, thật là hai chữ tốt lành.
Khi bên tai vang lên
tiếng kiếm va vào nhau, tôi đang suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi cô cung nữ một
mực muốn dẫn tôi đi sửa dây đàn này, giật mình quay đầu, nhìn thấy hai mũi
trường kiếm giao nhau chìa ra trước cánh cửa điện.
Trong phút sững sờ, phát
hiện trước mặt rất nhiều thị vệ áo đen không biết xuất hiện từ lúc nào tay cầm
vũ khí xông tới, còn Quân sư phụ vừa rồi đã tưởng không biết đi đâu lại đứng
chắn trước người tôi vung kiếm đỡ.
Phản ứng đầu tiên là dùng
tay đánh ngất cung nữ bên cạnh, phản ứng thứ hai là xem ra tình hình không đơn
giản như tôi nghĩ, chuyện Trần vương chết có lẽ đã bại lộ.
Kiếm thuật của Quân sư
phụ được Mộ Dung An truyền dạy, mặc dù không nhanh bằng Tô Hoành nhưng thắng ở
sự di chuyển linh hoạt mau lẹ, đường kiếm không bổ thẳng mà lựa chọn điểm đâm
chính xác, tôi từng một lần chứng kiến sư phụ giao chiến, hầu như ra một chiêu
là đánh ngã một người, nhưng lần này xem ra có chút khó khăn, toán thị vệ áo
đen phối hợp quá hoàn hảo.
Ánh kiếm loang loáng
trước mặt, Quân sư phụ chỉ có thể chắn đằng trước bảo vệ tôi lùi từng bước,
không lâu sau đã lùi đến bên rìa một vách núi. Tôi được biết không rõ đời Trần
vương nào đã cho xây cất lầu Trường An ở trên sườn núi, mục đích là đưa vách
núi vào hậu hoa viên trong cung, tạo nên thắng cảnh thiên thiên thơ mộng. Nhưng
bây giờ Quân sư phụ chủ động đưa tôi đến chỗ này, rất có thể là để nếu không
còn đường rút có thể từ đây nhảy xuống vực bên dưới, nhưng nhìn lối xuất chiêu
của ông, cảm thấy nhiều khả năng là để tìm cho chúng tôi một chỗ chắn dễ thủ dễ
công.
Quả nhiên, tôi bị đẩy ra
một mỏm đá hình quạt nhô ra, ba phía đều là khoảng không, phía những người áo
đen có thể tấn công đã bị Quân sư phụ thủ giữ chặt chẽ, hơn nữa lại có những
cành cây hoa chi chít không biết là hoa gì la đà che chắn, vả lại không có tôi
bám đằng sau rõ ràng ông được rảnh chân rảnh tay hơn.
Tình thế cơ hồ đã bắt đầu
chuyển hướng có lợi cho chúng tôi, mấy thị vệ áo đen đã bị mất mạng dưới kiếm
của Quân sư phụ, đột nhiên từ phía trước hơi chếch sang phải lóe ra một ánh
kiếm thảm khốc.
Tôi không hiểu kiếm pháp,
nhưng trong tích tắc đó cũng có thể cảm thấy tốc độ khủng khiếp của nó, lực gió
kèm theo mạnh đến nỗi làm rung những cành hoa la đà như tấm bình phong trước
mặt, sượt qua vai sư phụ mang theo vệt máu, nhưng trong tích tắc lại chuyển
hướng đâm thẳng vào tôi, đó là một thế kiếm ưu nhã cách gần trăm bước có thể
xuyên thấu hoa rụng lá rơi, nhát kiếm quyết liệt đầy sức mạnh lại nhanh như ánh
chớp. Tôi nhìn rõ người đó, thậm chí nhìn rõ miếng thạch ngọc màu lam khảm trên
chuôi kiếm lóe ra muôn tinh quang lóng lánh.
Mộ Ngôn. Trong tích tắc
trường kiếm chưa đâm vào ngực tôi, tôi đã nghe thấy tiếng viên giao châu rạn
nứt, giống như một nụ hoa đột nhiên giật mình bừng nở trong màn đêm tịch mịch.
Một tay tôi nắm chặt
thanh lợi kiếm cơ hồ đang định đâm sâu hơn, máu tuôn ra từ ngón tay, định kêu
lên ngăn lại, nhưng sinh mệnh mất quá nhanh khiến tôi cơ hồ không có sức để mở
miệng, ánh mặt trời mùa thu bàng bạc thảm đạm, cỏ dại lay động trong gió, người
đó lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh vô tình: “Dám cải trang thành thân mẫu
ta để hành thích phụ vương ta, các ngươi tưởng Trần quốc không còn ai để các
ngươi mặc sức tung hoành ư?”.
Tôi cảm thấy mình như
chiếc lá khô lay lắt đầu cành, chưa hiểu người đó nói gì, thầm nghĩ có lẽ đó là
ảo giác, Quân sư phụ bị vây giữa đám thị vệ nhìn thấy vậy, thét lên: “A Phất”.
Ánh mắt mờ dần, tôi thấy
sắc mặt băng lạnh của Mộ Ngôn đột nhiên trắng bệch, toàn thân chàng cứng đờ,
bàn tay cầm kiếm dừng lại trên không, mũi kiếm vẫn cắm trong ngực tôi, tôi lắp
bắp: “Mộ... Ngôn...”.
Tôi ho ra máu, ký ức như
chiếc đèn kéo quân xoay không ngừng trước mặt, một tia chớp như rạch ngang mảng
ký ức hỗn loạn, tôi bàng hoàng sực tỉnh.
Chàng chính là Trần quốc
thế tử, sao tôi không nhận ra.
Tô Dự, Mộ Ngôn. Chàng lấy
họ mẹ, chữ “dự” bỏ đi chữ “hưng” thành chữ ngôn, dáng tao nhã bẩm sinh của
người xuất thân trong cung đình quý tộc, khí chất uy nghi tàng ẩn của người ở
ngôi cao, Tô Dự huyền thoại dùng mười vạn thiết binh dẹp bằng Vệ quốc, khiến
thiên hạ quay như chong chóng, sinh ra là để trở thành một bậc quân vương.
Chàng chính là người
trước mặt tôi, là phu quân tôi.
Thảo nào đêm thành hôn
chàng hỏi tôi Trần quốc diệt Vệ tôi có hận chàng, lại để mặc tôi tưởng chàng là
một tướng quân. Thảo nào chàng chưa bao giờ hỏi xuất thân của tôi, thấy bao
điều dị thường về cơ thể tôi cũng không hề ngạc nhiên, bởi vì chàng biết, chàng
biết hết.
Nhưng tại sao lại giấu
tôi, tôi đã nói Vệ quốc diệt vong là do Vệ vương thất vô đạo, công chúa tuẫn
tiết cùng xã tắc là bổn phận của người ở ngôi cao, Quân Phất bây giờ đã không
còn là Diệp Trăn ngày xưa, mọi nỗ lực hiện tại chỉ là muốn sống cho riêng mình.
Suy cho cùng là do chàng
không tin tôi có thể thật sự nhìn nhận vấn đề như vậy, nếu sớm hiểu lòng tôi,
nói thẳng với tôi chàng là Tô Dự, thì đâu đến nỗi xảy ra bi kịch này? Âu cũng
là ý trời. Nhưng ý trời quả nhiên vô tình như dao.
Khó nhọc giơ tay áo lau
miệng, nhìn thấy bàn tay rất mực thanh tú của chàng giơ ra, những ngón tay run
run lần sát đường viền trên trán bóc lớp mặt nạ của tôi.
Một chuyện đơn giản như
vậy, chàng làm rất lâu mới xong, khoảnh khắc lớp mặt nạ rơi ra, người chàng run
bần bật, sắc mặt trắng như sáp.
Cuối cùng tôi cũng thở ra
được một hơi, nhưng không thể khống chế sinh mệnh trong viên giao châu mất dần
từng tấc. Do sinh mệnh mong manh, không ít lần hình dung ra cảnh cùng chàng
vĩnh biệt, không ngờ lại như thế này.
Khi viên giao châu hoàn
toàn vỡ nát, thân thể này chớp mắt sẽ trở thành khói bụi, vậy mà kỳ lạ là tôi
không hề thấy sợ, thực ra tôi không hề nhát gan...
Chỉ là không muốn để Mộ
Ngôn nhìn thấy tôi biến mất trước mắt chàng, nhất định không được. Tôi vẫn có
thể nặn ra nụ cười, ít nhất cũng khiến chàng nhớ nét mặt cuối cùng của tôi là
tươi cười, không biết nên nói gì, có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng tôi chỉ lắc
đầu cười: “Em không biết ông ấy là phụ thân chàng, đừng hận em”.
Khi người tôi bay xuống
vực, còn nghe thấy tiếng chàng thất thanh gọi tên tôi, âm thanh bị gió cắt vụn,
tôi âm thầm nghĩ không thể ngờ tất cả lại kết thúc nhanh như thế, cuối cùng
nước mắt vẫn trào ra.
Nước mắt còn chưa kịp rơi
trên má, thắt lưng đã bị ai túm lấy, tiếng mũi kiếm cắm vào vách đá chói tai,
tôi khó khăn há miệng: “Tại sao lại đuổi theo...”.
Chàng khàn giọng: “Em nói
sẽ chờ tôi ở Bối Trung”.
Có lẽ là sự tỉnh táo và
sức lực cuối cùng bùng phát, tôi nói năng trơn tru, nhắm mắt, không dám nhìn
mặt chàng: “Không phải em muốn thanh minh cho mình, nhưng cha chàng ra đi rất
thanh thản, ông tự nguyện để em lấy đi tính mạng, ông luôn thương nhớ thân mẫu
chàng, ông tình nguyện ở lại trong thế giới có thân mẫu chàng, có lẽ chàng cho
rằng, em nói dối để cứu vãn, nhưng...”.
Chàng ngắt lời tôi: “Tôi
tin, tôi tin. Ngoan nào, đừng nói nữa, chúng ta lên đã”.
Tô Dự là người thông
minh, khi tôi nhảy xuống vực có lẽ chàng hiểu, không phải tôi cố tình khiến
chàng đau đớn, mà là không còn cách nào khác, nhưng vẫn cố nhảy xuống cứu tôi,
chưa bao giờ tôi thấy chàng tự lừa dối mình như vậy.
Tôi ôm cổ chàng, vùi đầu
vào hõm vai chàng: “Nếu em chết, có phải chàng cũng không sống nổi, cũng muốn
đi theo em?”.
Cánh tay chàng nhẹ run,
giọng run run: “Nếu thích tôi, em hãy sống tiếp, ở bên tôi suốt đời suốt kiếp”.
Tôi cười, cố phấn chấn
tinh thần: “Đừng lên vội, chàng cứ ôm em thêm lát nữa, quê hương em có một
truyền thuyết kể rằng, người ta sau khi chết linh hồn vẫn còn, có một nơi gọi
là cầu Nại Hà, các linh hồn quy tụ ở đó để chờ qua cầu, bên kia cầu là một nhân
thế mới, họ gọi qua cầu Nại Hà là luân hồi”.
Một tay chàng giữ thanh
kiếm cắm vào vách núi, tay kia ôm tôi lơ lửng trên không, xiết chặt đến nỗi như
ấn sâu vào xương cốt, tôi khẽ nhích ra, nhìn vào mắt chàng: “Nếu đúng là có một
nơi như thế, em sẽ chờ chàng dưới chân cầu Nại Hà. Chàng sinh ra đã là quân
vương của Trần quốc, chàng cần lập đại nghiệp, làm rạng danh xã tắc. Không nên
bi lụy vì tình. Chúng ta hẹn nhau ba mươi năm, sau ba mươi năm chàng hãy đến
tìm em, chúng ta cùng qua cầu Nại Hà, bắt đầu kiếp luân hồi, chưa biết chừng
trong vạn kiếp luân hồi, chúng ta có thể làm vợ chồng ở một kiếp nào đó”.
Ánh mắt chàng đau đớn,
tôi muốn giơ tay xóa đi nỗi đau đớn ấy, môi chàng chạm vào tóc tôi: “Nhưng nếu
không có tôi, em sợ thì sao? Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi
cùng em, có được không?”.
Chàng thản nhiên nói ra
những lời đáng sợ đó, tôi sững sờ hồi lâu, lòng đột nhiên cay đắng: “Thực ra
không có chàng, em cũng sẽ không sợ, em lớn rồi, chỉ là thường giả bộ làm nũng
trước mặt chàng, khiến chàng cảm thấy không thể bỏ em mà thôi, chàng xem, có
phải em xảo quyệt quá không...”.
“Nhưng tôi sợ”. Chàng khẽ
ngắt lời tôi: “Không có em tôi sẽ rất sợ”.
Tôi giơ tay vuốt tóc
chàng: “Vậy em không chờ chàng ở đó nữa, sau khi chết em vẫn đi theo chàng, đợi
đúng hẹn ba mươi năm, chúng ta cùng qua cầu Nại Hà. Nhưng nếu chàng đến trước sẽ
không tìm thấy em, chàng phải lập đại công, phải trở thành minh quân thánh chủ
được người đời ca tụng, chàng mang đầy chiến tích quang vinh đi gặp em. Kiếp
này em và chàng... kiếp này là không thể, kiếp sau em nhất định...”.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt
chàng lại bất giác ngừng lời, rồi cố nở nụ cười: “Chàng giận gì kia, cười một
cái cho em xem nào”.
Lưỡi kiếm lại cắm vào
vách núi, chạm vào đá tóe lửa, chàng ôm tôi nhảy lên phía trên một đoạn, giọng
khàn đặc: “Không cần hứa hẹn đời sau kiếp sau, ta chỉ cần em đời này kiếp này”.
Cổ họng nghẹn ứ, đời này
kiếp này quả thật không thể. Tôi nắm chặt dao găm trong tay áo, nhân lúc chàng
bung người bật lên, run run thích nhẹ vào cánh tay ôm tôi, cánh tay như xiềng
xích đó bị đâm bất ngờ, lập tức buông ra.
Khi cơ thể tôi rơi vun
vút xuống dưới, tôi nghe thấy giọng mình lẫn trong gió: “Hãy nhớ, đừng quên em,
nếu sau này thích cô gái khác, nhất định không được để em biết”. Nhưng không
biết chàng có nghe thấy không.
Cảnh cuối cùng nhìn thấy
là vẻ mặt đau đớn không thể tưởng tượng của chàng, bóng áo lam nhập nhòe trong
nước mắt. Dưới bầu trời thu, gió truyền đến giọng chàng, nhưng tôi không còn
nghe thấy.
Chết đi như vậy cũng tốt.
Chỉ có điều nếu sớm biết sẽ phải chia ly nhanh như vậy, tôi nhất định sẽ luôn
đi theo chàng, không để những ngày tháng cuối cùng chia xa nhiều như vậy.
Nhưng nghĩ lại, ông trời
cũng vẫn tốt với chúng tôi. Từ giữa đông năm ngoái đến mùa thu năm nay giống
như một giấc mơ, trong giấc mơ đó, tôi được một báu vật, chàng luôn là báu vật
của tôi.
Đời người không coi trọng
ngắn dài, có lúc một khắc cũng bằng một đời dài lâu, có lúc một đời chỉ là một
khắc ngắn ngủi, tất cả đều là số mệnh, năm xưa có vị trưởng môn đã phán tôi là
người bạc mệnh, lời của ông quả nhiên linh ứng, hôm nay tôi chết cũng nằm trong
số mệnh mà thôi.
Nhưng còn Mộ Ngôn, tôi
nghĩ chàng nhất định sẽ dằn vặt đau buồn, có cách nào khiến chàng không buồn
như vậy, nếu tôi không chết thì tốt quá.