Giờ Tý đang nhích đến gần theo tiếng trống điểm canh,
đây sẽ là đêm trăng cuối cùng của tôi trên đời.
Trên mặt cây đàn gỗ đồng
mộc đặt trong động băng đã đọng hơi nước, tôi ngồi trước cầm đài, bó người
trong chiếc áo lông chồn rộng thùng do Mộ Nghi mang đến, khi ánh nến đầu tiên
tắt phụt cùng với tiếng trống báo giờ Tý, tôi khẽ niệm lời chú từ những vết nứt
của viên giao châu thoát ra quanh quẩn trong ý thức.
Tôi luôn cho là mình
không đến nỗi phải dùng đến nó, những bậc tiền bối có kết cục bi thảm do tu
luyện Hoa Tư dẫn, tôi biết khúc cuối cùng họ đều gảy cho chính mình, hơn nữa đa
phần chính là Hoa Tư điệu Tý Ngọ.
Mơ quá nhiều mộng đẹp,
cuối cùng có ngày chìm đắm trong đó không thoát ra được, đó là tham vọng của
con người, mặc dù tôi không vì bản thân nhưng cũng có ước vọng, luyến tiếc
trong lòng không thể nói ra.
Tiếng đàn dìu dặt cùng
lời chú chầm chậm vang lên, băng động tối om đột nhiên bừng sáng, trong cảnh
đất trời rung chuyển, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, bàn tay bị
ai chộp lấy, bên tai vang lên tiếng thét như tiếng hổ gầm, tích tắc tôi đoán ra
người đó là ai, khi cả người đã đi vào mộng cảnh do Hoa Tư điệu Tý Ngọ dệt ra,
chân vừa chạm đất, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cau có của Quân Vỹ,
cúi đầu lại thấy Tiểu Hoàng nằm phục dưới chân.
Tôi bỗng chốc không biết
nói sao. Quân Vỹ nghiêng đầu nói: “Muội định làm gì, huynh đã nghe Mộ Nghi nói
hết rồi, đừng trách cô ấy”. Ngừng một lát, cúi nhìn tôi, “Cha và huynh tìm muội
mãi, khi muội vui, đương nhiên không cần đến huynh, nhưng khi muội buồn, A
Phất, tại sao không đến tìm huynh?”.
Tôi cúi đầu vuốt ve Tiểu
Hoàng: “Quân sư phụ có khỏe không? Nghe nói Mộ Ngôn không làm khó sư phụ”. Ngẫm
nghĩ một lát, lấy giọng vui vẻ thoải mái nhất nói với anh ta, “Đại khái như
huynh đã biết, đây là ngày cuối cùng của muội, thực ra huynh nên coi là muội đã
chết, bắt đầu từ khi muội được tái sinh, huynh cũng biết ngày đó sẽ đến, phải
không? Nhưng muội muốn dùng mấy ngày cuối cùng này làm một việc có ý nghĩa,
huynh định ngăn cản muội sao?”.
Tiểu Hoàng sau một hồi
hốt hoảng ra sức liếm tay tôi, đương nhiên nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
giọng khàn đặc của Quân Vỹ từ phía trên vọng xuống: “Không, huynh đến là để
giúp muội”.
Tôi kinh ngạc, không phải
vì lời của Quân Vỹ, mà bởi vì giọng nói run run của mình: “Quân Vỹ, huynh hãy
đỡ muội, chân muội tê không đứng lên được”.
Tôi ngửi thấy mùi hương
dưới ánh trăng, đó là mùi y phục của Quân Vỹ được xông hương, đã lâu không ngửi
thấy, tôi lại có thể khôi phục tri giác rồi sao?
Hơi thở lan ra trong
không khí, ngưng thành làn sương trăng trắng, Tiểu Hoàng liếm tay tôi, răng
nanh cào vào tay đau điếng, tôi nhăn mặt. Cuối cùng vẫn chưa dám tin, tri giác
của tôi đã khôi phục thật rồi.
Quân Vỹ đưa cho tôi chiếc
gương, trong gương hiện lên một vầng trán trắng ngần, vết sẹo khiến tôi buồn
khổ bao ngày đã biến mất, dường như đã trở về thời hoàng kim, tuổi mười bảy đẹp
nhất của tôi.
Phải, đây là lúc tôi đẹp
nhất.
Xưa nay, tôi luôn muốn Mộ
Ngôn nhìn thấy tôi như thế này. Quả là Hoa Tư điệu Tý Ngọ lấy sinh mệnh của
mình gảy cho người khác, không ngờ lại có thể khiến tôi được thỏa mãn ước
nguyện của mình, tính mạng này quả thật đổi không oan.
Quân Vỹ mỉm cười nhìn vẻ
kinh ngạc của tôi, đề nghị nhân dịp này nên đến tửu lầu ăn mừng một trận. Ý
kiến rất hay, huống hồ Tiểu Hoàng vừa nghe nói đi tửu lầu đã sướng rơn lăn tròn
một vòng, nhưng tôi vẫn sốt ruột nói: “Thời gian không còn nhiều, nên đi tìm Mộ
Ngôn đã”.
Quân Vỹ cau mày, chỉ một
câu đã hoàn toàn thuyết phục tôi: “Trong mộng cảnh này muội đã là một người
sống, không phải như trước. Muội không ăn làm sao có sức đi tìm anh ta”.
Rất may chỗ đang đứng
không phải là cánh đồng hoang, đi theo Quân Vỹ một hồi đã nhìn thấy tửu lầu. Có
thể một lần nữa đi lại trên thế gian như một người sống, mặc dù trong mộng cảnh
tôi cũng thấy sung sướng vô chừng.
Trên đầu có hạt mưa, từng
giọt rơi xuống mặt sông, gợn lên những vòng tròn nhỏ lan tỏa, bầu trời mùa đông
màu chì nằng nặng, in bóng xuống mặt sông trong vắt, bên sông là tửu lầu. Bụng
đói cồn cào, tôi sải bước đi vào cửa lớn, đang đảo mắt lựa chọn chỗ ngồi, ánh
mắt lướt đến chiếc bàn bên cửa sổ, đột nhiên không thể nào di chuyển được nữa.
Hai cánh cửa mở toang,
rèm trúc cuốn cao, một cành mai trắng để trên mặt bàn gỗ hình vuông. Sắc mai
trinh trắng nổi bật bên cạnh bình rượu sứ màu lam nhẵn bóng long lanh như giọt
sương đầu cành. Ống tay áo gấm đen huyền của chàng trai phủ trên bàn tay đang
cầm bình rượu, trên sống mũi là chiếc mặt nạ màu bạc.
Mộ Ngôn. Không ngờ chúng
ta lại gặp nhau ở đây.
Chàng hơi ngẩng đầu, hình
như đang lắng nghe chàng trai trẻ vận áo trắng đối diện nói, do người đó quay
lưng lại, chỉ có thể thoáng nhìn thấy chiếc vòng ngọc màu đen trong tay chàng
ta.
Tôi sững người, xem ra
người ngồi cùng với chàng chính là Công Nghi Phỉ. Quân Vỹ có lẽ nhìn thấy cảnh
đó, nhưng làm sao biết người đó là Mộ Ngôn, nên đẩy tôi đi vào phía trong. Tiểu
nhị ra đón, cười nói ân cần: “Bên dưới đã hết chỗ, nhị vị quan khách xin mời
lên lầu”.
Nhưng tôi không thể nào
cất bước. Mộ Ngôn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng ngoái lại, nhưng không nhìn
tôi. Tôi túm tiểu nhị hỏi: “Tiểu nhị ca có biết năm nay là niên hiệu gì?”. Đã
đi tới chiếu nghỉ ở lầu hai, tiểu nhị gãi đầu: “Năm Trang Công thứ hai mươi
ba”.
Trang Công. Nếu nhớ không
nhầm lúc đó thiên hạ chỉ có một vị Trang Công, chính là Lê Trang Công. Lê Trang
Công năm thứ hai mươi ba, đó là năm tôi mười sáu tuổi, hai năm sau khi tôi gặp
Mộ Ngôn ở núi Nhạn Hồi. Ánh mắt lơ đãng đó rút cục là có nhận ra tôi nhưng lờ
đi như không quen, hay là hoàn toàn không nhận ra?
Lên lầu hai ngồi vào bàn,
tôi vốn định làm rõ đây là thời điểm nào, nơi nào, ít nhất cũng dành thời gian
suy nghĩ cần làm gì khi gặp Mộ Ngôn, không ngờ lại gặp nhanh như vậy.
Tôi cúi đầu trầm ngâm suy
nghĩ, cảm thấy để tránh đi vào vết xe đổ, điều cần làm chỉ có một, chính là để
Mộ Ngôn nhanh chóng yêu tôi. Mộng cảnh này có thể tồn tại mãi, nhưng tôi lại
không thể. Trong hiện thực, tôi vẫn còn sống được mấy tháng nữa, trong mộng
cảnh tôi cũng còn chừng ấy thời gian sống. Nếu trong mấy tháng này Mộ Ngôn chưa
yêu tôi, cuối cùng vẫn là kết cục Vệ quốc bị diệt, tôi vẫn tuẫn tiết, mộng cảnh
này không mảy may thay đổi, vậy tôi hà tất phải dùng ba tháng tính mệnh của
mình đổi cho chàng Hoa Tư mộng Tý Ngọ.
Thực ra mộng cảnh bắt đầu
từ đây là tốt nhất, chỉ cần chàng có thể yêu tôi, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn
thành, lúc đó tôi sẽ để cho chàng bức thư, bảo chàng đến Vệ quốc cầu hôn tôi,
mộng ảnh của tôi đang tìm chàng khắp nơi nhất định sẽ đối tốt với chàng, khiến
chàng hạnh phúc, chàng sẽ không muốn ra khỏi Hoa Tư mộng này. Như vậy tôi sẽ
yên tâm.
Ý đã thế, tôi vẫy tay ra
hiệu cho Quân Vỹ ghé lại gần, nói: “Huynh xuống dưới lầu được không, giúp muội
để ý vị khách đeo mặt nạ bạc, xem lúc nào chàng đi, thì ra ám hiệu cho muội”.
Quân Vỹ vừa rót trà vừa
chau mày: “Muội định làm gì?”.
Kỳ thực tôi định tạo ra
một cuộc tái ngộ bất ngờ thật đặc sắc, tham khảo những vở kịch đã xem, dự định
khi Mộ Ngôn vừa ra khỏi tửu lầu, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống, cố gắng rơi đúng
vào tay chàng, gây ấn tượng thật sâu với chàng.
Đương nhiên không thể nói
điều đó với Quân Vỹ, rất có thể anh ta sợ tôi cắm thẳng đầu xuống đất, sẽ ngăn cản
không cho tôi thực hiện ý định. Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con,
Quân Vỹ có lúc rất bảo thủ. Tôi nghĩ một lát rồi nói thật với anh ta: “Người đó
chính là Mộ Ngôn”.
Tay Quân Vỹ hơi run, có
vẻ chăm chú nhìn cốc trà trong tay, tôi tưởng anh ta đang mải suy nghĩ, không
nghe thấy tôi nói, không ngờ mãi lúc sau, anh ta chỉ đáp gọn lỏn: “Được”.
Quân Vỹ đứng đợi dưới lầu
không biết bao lâu, tôi uống hết một cốc trà, một cốc nữa, lại một cốc nữa thì
chợt nghe có tiếng huýt sáo, đang nhâm nhi cốc trà thầm nghĩ, chắc có ai trêu
chọc Tiểu Hoàng, đột nhiên sực nhớ, có phải là ám hiệu của Quân Vỹ?
Vội vàng đến bên cửa sổ,
ngó đầu nhìn ra, quả nhiên thấy Mộ Ngôn đứng cạnh gốc mai đang chuẩn bị giương
ô, tôi còn chưa kịp suy tính nên nhảy như thế nào để tránh nguy hiểm, cả cơ thể
đã bay khỏi cửa sổ rơi thẳng xuống không thể nào kiểm soát, mà Mộ Ngôn bên dưới
lại không hề có phản ứng. Tôi đã nghĩ rất nhiều phương thức và tư thế tiếp đất,
quả thực không nghĩ đến sẽ rơi thẳng vào người chàng. Vừa hét lên “Cẩn thận”
thì mùi hương mai thanh khiết đã thoảng qua mũi, đầu va vào ngực ai, có tiếng
nói vui vui như cười vọng xuống: “Cô nương mới cần cẩn thận một chút”.
Tay tôi hơi run, nắm chặt
vạt áo chàng, chàng trai trẻ bên cạnh đã lên tiếng: “Chiếc ô làm khéo thế này
mà bị hỏng, tiểu cô nương nên bồi thường cho chúng tôi mới phải”.
Dừng một lát, người đó
lại tiếp, “Xem ra trận mưa chưa thể tạnh ngay, hay là quay lại ngồi lát nữa”.
Nghe giọng nói, quả nhiên là Công Nghi Phỉ.
Tôi không có thời gian để
ý gì khác, trong đầu mê mải cố nhớ câu mở màn đã nghĩ ra trong lúc uống trà,
thầm nhắc đi nhắc lại mấy lần, một câu mở màn sao cho vừa nho nhã lại vừa khiến
mình không bị mất giá. Nhưng chưa kịp nhớ ra, người đó đã định buông tay thả
tôi xuống đất. Tôi buột miệng nói: “Chàng không muốn chịu trách nhiệm sao?”.
Im lặng một hồi, Mộ Ngôn
vẫn buông tôi ra, thong thả nói: “Dám hỏi cô nương tại hạ sao phải chịu trách
nhiệm?”.
Thực ra tôi cũng không
biết tại sao lại buột miệng nói như vậy, nhưng không thể để lỡ cơ hội, đành
cứng đầu nói bừa: “Ở nước chúng tôi, các cô gái chưa xuất giá nếu không cẩn
thận bị đàn ông chạm vào, nhất định phải lấy người đàn ông đó, nếu không chỉ có
nước tự vẫn. Chàng vừa ôm tôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng”. Nói xong
trộm liếc sắc mặt chàng.
Mộ Ngôn không nói gì,
Công Nghi Phỉ đã cười ha hả: “Tập tục này thật thú vị, nhưng có điều mưa to
thế, hai người định tắm mưa hay sao?”.
Đương nhiên chẳng ai muốn
tắm mưa, vẫn trở về ngồi ở bàn cũ, tiểu nhị hâm nóng rượu đem đến, tôi vẫn chờ
phản ứng của Mộ Ngôn, đến khi chàng rót đầy ba chén rượu, mới nghe một giọng
nhẹ tênh: “Quân cô nương là người nước Vệ, sao tôi không nghe nói nước Vệ có
tập tục đó?”.
Tôi kinh ngạc vội ngẩng
đầu: “Chàng, chàng còn nhớ tôi?”.
Tôi có cảm giác môi chàng
hơi nhếch lên sau lớp mặt nạ, như nghĩ ra điều gì: “Muốn không nhớ cũng
khó...”. Thuận tay đưa cho tôi chén rượu đã hâm nóng, “Chắc có người cùng đi
với cô? Người đâu?”.
Tôi liếc qua khóe mắt ra
hiệu với Quân Vỹ lúc này đang đứng phía xa thỉnh thoảng liếc lại, ngầm ý bảo:
Hãy nhớ bắt đầu từ bây giờ chúng ta không quen nhau. Ra hiệu xong tôi nhìn Mộ
Ngôn lắc đầu: “Chẳng có ai, tôi đi một mình”.
Nghĩ một lát mạnh dạn bổ
sung: “Đi tìm huynh”.
Chàng ngạc nhiên ngẩng
đầu: “Tìm tôi?”.
Gật đầu lia lịa, bụng
nghĩ chẳng cần e dè giữ ý gì hết, thời gian không còn bao nhiêu, e dè giữ ý chi
bằng tốc chiến tốc thắng, chỉ còn ba tháng ngắn ngủi làm sao có thể áp dụng
chiến lược mưa dầm thấm lâu.
Tôi căng thẳng nắm chặt
cái cốc trong tay: “Chắc chàng không biết, suốt hai năm qua, tôi đã tìm chàng,
vừa rồi bị ngã là do nhìn thấy chàng xúc động quá...”.
Công Nghi Phỉ ngồi bên
xen lời: “Cô nương nóng lòng tìm công tử đây là có việc gì gấp?”.
Mộ Ngôn không nói, chỉ
nghịch chiếc cốc trong tay. Tôi đắn đo một lát, hơi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn
chàng: “Giả sử tôi muốn gả tôi cho chàng, chàng có ưng không?”.
Công Nghi Phỉ bật cười,
phun cả rượu trong miệng ra ngoài, một nửa bắn lên áo tôi.
Mộ Ngôn để cái chén
xuống, ngồi im không nói, mắt nhìn cành mai để trên bàn. Mặc dù cũng biết không
nên hy vọng nhiều, nhưng lòng không kìm được vẫn thầm hy vọng.
Lát sau, cuối cùng chàng
lên tiếng, nhưng chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của tôi: “Cha mẹ cô nương có biết
chuyện không?”.
Tôi hiểu ra, trang trọng
gật đầu.
Chàng cười: “Họ có biết
người cô nương muốn lấy là chủ hiệu tạp hóa?”.
Tôi ngớ người: “Sao?”.
Công Nghi Phỉ lại bật
cười, rượu lại phun ra lần nữa, Mộ Ngôn thoáng liếc chàng ta, quay đầu nói với
tôi: “Lấy tôi rất khổ, cô có bằng lòng?”.
Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng
hiểu ý chàng, có lẽ chàng vẫn cảm thấy chuyện quá hoang đường, không muốn lấy
tôi, nhưng lại sợ làm tôi tổn thương mới viện cớ đó để tôi nản chí tự rút lui.
Nhưng chàng không biết nếu chàng đúng thật chỉ là chủ hiệu tạp hóa, nếu...
Tôi nghĩ mặt tôi nhất
định nở một nụ cười thật tươi: “Nếu là ông chủ hiệu tạp hóa thì quá tốt...”.
Không kìm được nắm tay Mộ
Ngôn: “Tôi có thể nuôi chàng”.
Lần đầu tiên cảm nhận vẻ
mịn màng, êm dịu của bàn tay chàng, nhưng lòng còn xúc động hơn. Một giọt nước
long lanh trên cành mai trắng, rơi trên bàn tay, cảm giác trên mặt hơi ươn ướt,
vội lấy ống tay áo lau, không biết có phải tửu lầu bị dột?
Cuối cùng Mộ Ngôn cũng
đồng ý để tôi đi theo, thầm hiểu có lẽ chàng muốn đưa tôi về Vệ quốc, nhưng
không có người hộ tống, lại không thể bỏ mặc tôi, không có cách nào khác, đành
đưa tôi đi cùng.
Đi theo mấy ngày mới biết
hai người bọn họ định đi đến Dĩnh Xuyên. Nghe nói ở đó có một người họ Hình làm
nghề đúc kiếm nổi tiếng. Hình lão gia cơ hồ dùng tâm huyết nửa đời đúc được một
thanh kiếm quý, mời các bậc anh hùng thiên hạ đến thử sức để tìm chủ nhân cho
thanh bảo kiếm của mình. Chuyến đi này của họ là vì chuyện đó. Cũng phải nói
thêm, đương kim gia tộc đúc kiếm nổi tiếng nhất phải là Công Nghi gia ở Bối
Trung.
Mặc dù đến nay Công Nghi
gia đã bị hủy hơn sáu năm, nhưng Mộ Ngôn đã lấy được từ Khanh Tửu Tửu bí thuật
đúc kiếm gia truyền của họ, không hiểu sao vẫn có hứng với thanh kiếm của Hình
gia.
Tôi quay sang hỏi dò Công
Nghi Phỉ mới biết thì ra thanh kiếm Hình lão gia đúc không phải là kiếm thường,
ngay từ khi cho thép vào lò đã chế vào máu người để tế lễ, bởi vậy đó là một
thanh hung kiếm, một binh khí tùy thân lợi hại hiếm có, theo ông ta, mọi kiếm
khách trong thiên hạ đều thích.
Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy
cũng có lý. Về điểm này tư duy của kiếm khách và lãng khách có thể cũng có chỗ
tương đồng, chỉ là một người khao khát sưu tầm danh kiếm, một người khao khát
sưu tầm mỹ nhân, không được sở hữu cũng phải sờ một cái, không sờ được, ít nhất
cũng phải nhìn một cái, nếu ngay nhìn cũng không được thì đâu phải là kiếm
khách hoặc lãng khách đích thực.
Không lâu sau, chúng tôi
đến một thị trấn nhỏ tựa lưng vào núi, nghe nói bên kia núi chính là Dĩnh
Xuyên. Có lẽ do tôi đeo bám Mộ Ngôn quá chặt, mười hai canh giờ trừ lúc đi ngủ
tôi đều bám riết chàng, khiến chàng cảm thấy phiền hà, dù không cố ý tránh, nhưng
không hòa nhã như lần đầu gặp ở núi Nhạn Hồi.
Tôi nhận ra vấn đề, nhưng
không biết giải quyết thế nào, thời gian không còn nhiều, chỉ muốn nhanh chóng
gây được thiện cảm với chàng. Buổi tối nhân lúc Mộ Ngôn và Công Nghi Phỉ có
việc đi ra ngoài, Quân Vỹ vẫn lẽo đẽo theo chúng tôi suốt chặng đường cuối cùng
tìm được cơ hội gặp tôi, dắt theo Tiểu Hoàng chỉ trích tôi: “Suốt ngày muội lẽo
đẽo đi theo người ta nói là thích, là yêu phỏng ích gì, chỉ nói suông ai chẳng
nói được? Yêu không phải chỉ nói, mà phải làm”.
Tôi ngớ ra hồi lâu:
“Làm... làm ư? Ý huynh là bảo muội đêm nay...”.
Anh ta cũng ngớ ra, mặt
đỏ bừng: “... Huynh nói chỉ là ý mặt chữ đơn thuần muội đừng suy diễn...”.
Ý kiến của Quân Vỹ xứng
đáng là ý hay, xứng danh tiểu thuyết gia, trước giờ quả thật tôi coi đã thường
anh ta. Làm thế nào để động lòng Mộ Ngôn, tôi vắt óc nghĩ mãi, cuối cùng quyết
định nấu cho chàng một bữa cơm ngon, lúc đầu cũng chỉ thoáng nghĩ như vậy,
nhưng khi chí đã quyết bỗng hưng phấn bừng bừng.
Tôi chưa bao giờ nấu ăn
cho Mộ Ngôn, dù lúc đã lấy chàng cũng chẳng mấy khi đoàn tụ, mỗi người bận lo
việc mình, không có cơ hội làm việc đó.
Những cảnh hạnh phúc đời
thường vợ nấu nướng, giặt giũ cho chồng trong tiểu thuyết mô tả ngày trước tôi
không mảy may quan tâm, bây giờ lại thấy trân trọng. Mặc dù tôi nấu ăn không
thạo, may có Quân Vỹ giúp, hơn nữa có lẽ đây là việc duy nhất anh ta có thể có
tự tin giúp đỡ mà không làm tôi bận thêm.
Đã nghĩ xong các món, tôi
xuống bếp nhà trọ mượn dụng cụ, lại phát hiện thiếu hai loại gia vị đặc trưng
của món ăn Vệ quốc, được nhà bếp gợi ý, tôi chạy thẳng đến hiệu tạp hóa, Quân
Vỹ không yên tâm, dắt Tiểu Hoàng đi theo.
Một thị trấn nhỏ toàn
những người dân chất phác như vậy không hiểu anh ta có gì không yên tâm. Mặc dù
trời đã sẩm tối, nhưng lòng tôi lâng lâng ngọt ngào, nhảy chân sáo trên đường,
lúc đi qua lầu xanh duy nhất của thị trấn lại còn khe khẽ hát, rồi bất ngờ
ngẩng đầu nhìn lên, lại bất ngờ khựng chân.
Tôi dụi mắt, chàng trai
trẻ dáng thực hào hoa nhàn tản đứng tựa song cửa sổ là... Mộ Ngôn?
Quân Vỹ không biết từ lúc
nào đã đến sau lưng, kéo tôi đi một mạch, miệng lẩm bẩm, “Đó không phải là Mộ
Ngôn, muội nhìn nhầm”. Cảm thấy anh chàng thật ngốc, tôi còn chưa nói người đó
giống ai, anh ta làm vậy khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Bị anh ta kéo đi một
đoạn, tôi hỏi: “Có phải huynh sợ muội buồn?”. Anh ta còn chưa kịp trả lời, tôi
lại tiếp, “Kể ra thì cũng hơi buồn, nhưng biết làm sao, vả lại đây là mộng cảnh
tái hiện quá khứ, lúc đó muội vẫn chưa tìm thấy chàng”.
Quân Vỹ ngập ngừng:
“Nhưng bây giờ muội đã tìm thấy rồi”.
Phía xa màn đêm đã buông,
tôi hà hơi sưởi bàn tay lạnh cóng, cười: “Vả lại chàng vẫn chưa thích muội”.
Quân Vỹ ngoái đầu nhìn
tôi, thần sắc nghiêm túc chưa từng có: “A Phất, cho dù muội thích anh ta cũng
không nên hạ mình như thế, trước đây muội có thế đâu?”.
Tôi sững người, buông
tay, lát sau khẽ nói: “Đó là mộng cảnh, hoặc là chưa xảy ra trong hiện thực,
hoặc đã thành quá khứ. Nếu có một người như muội, chỉ còn sống được ba tháng
nữa, thiết nghĩ không nên, cũng không thể dùng quãng thời gian quý báu đó để
đắn đo câu nệ những chuyện bất đắc ý trong quá khứ, cho dù chỉ là một khắc.
Huống hồ, vẫn chưa phải là quá khứ chung của muội và chàng. Chúng ta có lúc
quyết chí muốn làm một việc nào đó, cuối cùng thường thất bại, không phải bởi
vì không có khả năng, mà do trong quá trình thực hiện lại bận tâm vào những
chuyện vụn vặt, dẫn tới xao nhãng mục tiêu ban đầu. Muội luôn luôn nhớ muội đến
đây để làm gì, còn huynh, huynh còn nhớ không, Quân Vỹ?”.
Anh ta cau mày: “Huynh
chưa hỏi muội, muội vì anh ta như vậy, anh ta có đáng không?”.
Tôi ngẩng đầu mỉm cười:
“Đáng!”.
Cho dù trong mộng, có lúc
nhắm mắt cũng có thể nghe thấy giọng trầm ấm của Mộ Ngôn dường như vẫn vẳng bên
tai: “Nếu em không muốn cùng tôi ở trần gian, thì tôi sẽ đi cùng em, được
không”.
Phu quân của tôi, chàng
là quân vương Trần quốc, chàng điềm nhiên nói ra những lời đáng sợ như vậy
nhưng cũng khiến tôi vui. Chàng là người tôi thích nhất, tôi lưu luyến nhất
trên trần thế.
Được sự giúp đỡ của Quân
Vỹ, tôi hoàn thành một bàn thức ăn thịnh soạn, thực ra anh ta chỉ đứng bên chỉ
dẫn, còn mọi khâu từ nhóm bếp, rửa rau, chặt thái xào nấu, đến bày lên đĩa đều
do tôi tự tay làm. Chỉ có điều thao tác không quen, khi thái thịt bị đứt tay
hai lần, lúc xào rau mỡ bắn ra làm phồng một nốt trên tay.
Mặc dù hơi đau, nhưng cảm
giác từ ngón tay truyền đến não lại khiến người ta hoài niệm, quả thật quá lâu
rồi không có cảm giác đau. Quân Vỹ đã rời đi khá lâu, Mộ Ngôn vẫn chưa trở về
quán trọ, bếp vẫn còn củi, cũng đủ để hâm nóng nếu thức ăn bị nguội. Tôi gục
đầu xuống bàn chờ chàng trở về, chờ mãi chờ mãi, ngủ thiếp lúc nào. Trong mơ
màng thoảng thấy mùi hương mai thanh khiết, dưới ánh trăng mênh mang một cây
mai cô đơn trổ hoa, thần trí lơ mơ một hồi, đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Mộ
Ngôn đang cúi xuống.
Từ khi rời thị trấn nơi
gặp chàng trong mộng, chàng bèn bỏ mặt nạ, có lẽ ở đó có người chàng không muốn
gặp, giống như trong hiện thực ngoài lần đầu gặp ở núi Nhạn Hồi hầu như chàng
không đeo mặt nạ. Chỉ là thấy tôi tỉnh ngủ, chàng hơi lùi lại, đôi mắt đen trầm
tĩnh như nước: “Muộn thế này sao không về phòng ngủ, ngồi ở đây làm gì?”.
Nếu như trước đây, nhất
định tôi không khách khí trợn mắt đối lại: “Chàng cũng biết là muộn cơ đấy!”.
Nhưng bây giờ tôi hiểu,
thực ra đó là một kiểu làm nũng, không phải ai cũng có thể nói với chàng như
vậy, ngập ngừng một lát, tinh thần phấn chấn, miệng mỉm cười: “Em chờ chàng về
cùng ăn cơm”.
Chàng nhìn thức ăn trên
bàn: “Tôi...”.
Tôi giật thót, ngắt lời
chàng: “Dù đã ăn ở ngoài cũng phải ăn một chút, chỉ một chút chút thôi, em đã
chuẩn bị rất lâu”. Còn chưa nói hết, sực nhớ có lẽ thức ăn đã nguội, đúng lúc
tiểu nhị đi qua, vội cầm bát canh nấu xong trước nhất, “Này tiểu nhị ca...”.
Tôi chưa nói xong, Mộ
Ngôn đã ngồi vào bàn, cầm đũa hướng về đĩa bánh chẻo nhân tôm đặt giữa bàn,
ngẩng đầu: “Tôi vẫn chưa ăn, cùng ăn đi”.
Tôi ngẩn người: “Chàng
thích món này ư?”.
Mộ Ngôn ngắm nghía chiếc
bánh kẹp trên đũa, dường như nghĩ gì, lát sau mới trả lời: “Có ấn tượng lờ mờ,
không nhớ rõ, cô làm à?”.
Tôi gật đầu thật mạnh,
háo hức chờ đợi thái độ tiếp theo của chàng, trong lòng có phần để ý cái gọi là
ấn tượng lờ mờ chàng vừa nói, nhưng chỉ lát sau lại xua đi ngay, cho dù có ấn
tượng cũng không liên quan đến tôi, Hoa Tư điệu Tý Ngọ nếu dễ nhìn thấu sao có
thể xứng được coi là khúc nhạc cuối cùng của đời người.
Ăn xong một chiếc bánh
chẻo, chàng buông đũa, uống một ngụm trà, miệng hơi nhếch lên: “Vị không tồi,
trông cô không có vẻ là người biết nấu ăn”.
Trong ánh nến lờ mờ, tôi
chống cằm khẽ nói: “Phải, em rất biết nấu ăn, vậy chàng... có thích em thêm
chút nào không?”.
Bàn tay cầm cốc trà của
chàng khựng lại, nụ cười tan dần, liếc nhìn hai ngón tay tôi băng bó như củ
nhân sâm, không trả lời câu hỏi của tôi: “Tay cô sao thế? Cắt vào tay à?”.
Tôi vội vàng định giấu
tay ra sau: “Không”. Nửa khắc trước nếu chàng hỏi câu đó, tôi không chỉ nói
thật mà còn thêm dấm thêm ớt, biết đâu sẽ khiến chàng thương xót, nhưng vừa rồi
đã hùng hồn khẳng định mình rất biết nấu ăn, bây giờ nếu thừa nhận bị cắt vào
tay thì quá thiếu trí tuệ, đành thầm thở than, đã ăn xôi thì khỏi ăn thịt.
Chàng nhìn tôi từ đầu
xuống chân, rõ ràng không tin: “Vậy sao lại băng bó thế kia?”.
Tôi há miệng, nhất thời
không nghĩ ra cớ gì, lát sau nói: “... Băng bó chơi thôi”.
Chàng lẳng lặng kéo tay
tôi, từ từ tháo lớp băng, khi vết thương lộ ra hết mới nói nhẹ tênh: “Còn chối
nữa không?”.
Vết thương chạm vào vẫn
hơi đau, nhung tôi quả thật còn có lời muốn nói, ghé lại hỏi nhỏ: “Mộ Ngôn, các
cô gái lầu xanh có đẹp không?”.
Những ngón tay cầm tay
tôi hơi khựng lại, cảm thấy có lẽ chàng sẽ không trả lời, lát sau lại nghe thấy
tiếng chàng dửng dưng: “Không để ý”. Dừng một lát, lại tiếp: “Tôi đến để bàn
chuyện”.
Tôi cho là mình nên cười
một cái, ghé lại gần hơn: “Em đẹp hay họ đẹp?”.
Chàng băng lại vết thương
cho tôi, nghe hỏi vậy, tay thít chặt giải băng, tôi đau điếng rụt tay về, vùi
đầu vào cánh tay thở dài: “Sao chàng không thích em nhanh lên, em cũng thấy vất
vả quá!”.
Chỉ nghe thấy tiếng vải
băng cọ xát, cử động của chàng rất thành thạo duyên dáng, băng khéo hơn tôi và
Quân Vỹ nhiều, chỉ có điều vẫn chưa trả lời tôi.
Nhưng cho dù vậy, lúc này
tôi cũng thấy vui và mãn nguyện. Đời người nếu không nhìn về phía trước cũng
không nhìn về phía sau, chỉ sống với hiện tại, sẽ chẳng có phiền não gì hết, có
lúc chúng ta cảm thấy sống quá mệt mỏi chỉ là bởi vì suy nghĩ quá nhiều.
Quân Vỹ cho rằng từ khi
tôi nấu ăn cho Mộ Ngôn, chàng đối với tôi khác đi rõ rệt, vậy mà tôi không nhận
ra.
Hết một ngày, lại một
ngày, thời gian lặng lẽ trôi, một ngày trôi qua là một bước tiến dần tới cái
chết. Mộ Ngôn không phải là người dễ bị xao lòng bởi các cô gái đẹp, chàng yêu
tôi... phải, sao chàng có thể yêu tôi?
Tôi lại chưa bao giờ nghĩ
đến điều đó, tôi chỉ biết đã cùng chàng trải qua nhiều chuyện, chàng tìm thấy
tôi trong trận mưa như trút nước đêm đó, nói với tôi: “A Phất, tôi thích em”.
Những hồi ức đẹp đẽ đó
tôi đã thầm ôn lại bao lần, bao đêm tuyết rơi trong giấc mộng này, mặc dù biết
mưa dầm thấm lâu mới là vững bền, nhưng tôi không có nhiều thời gian.
Nếu chàng cao quý bởi
thân phận thế tử chắc hẳn đã có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp tìm mọi cách làm
chàng động lòng, cho nên một chút thành ý của tôi lúc này có là gì? Nhưng liệu
có cô gái nào từng tình nguyện vì chàng hy sinh đôi tay của mình?
Nếu tôi làm thế, liệu
chàng có động lòng, liệu tất cả có như tôi mong muốn, cuối cùng chàng có thể
quên tôi? Suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy thực ra có thể thử xem.
Mộ Ngôn đến Dĩnh Xuyên
thuần túy chỉ là vì thanh bảo kiếm. Nhưng tôi được biết, thanh bảo kiếm đó của
Hình gia cuối cùng không thuộc về Trần quốc thế tử.
Chuyện này rất nổi tiếng
hồi đó, nghe đâu Hình gia cố tình mời quần hùng trong thiên hạ đến thử kiếm,
quy định vốn là ai có thể phá hết thất tinh kiếm trận của gia chủ là có thể
mang thanh kiếm đi.
Nhưng người muốn có thanh
kiếm nhất lại là một vị phu nhân không hề biết kiếm thuật, phu quân đã qua đời
của bà sinh thời nổi tiếng là người say mê kiếm. Tiểu thiếu gia được cưng sủng
nhất Hình gia là một điêu khắc sư tài năng nức tiếng thiên hạ, đặc biệt sở
trường tạc tượng nữ giới, tác phẩm làm ra sống động có hồn như thật, nhưng duy
nhất bàn tay của bức tượng luôn giấu trong tay áo, nghe đồn là do chưa tìm thấy
đôi bàn tay khéo léo, khả dĩ đem ra giải phẫu nghiên cứu tỉ mỉ cấu tạo xương
bàn, xương ngón, vì thế chưa thể tạc được đôi bàn tay ưng ý, liền dứt khoát bỏ
lại.
Vị phu nhân muốn có thanh
kiếm đó không biết dùng kiếm nhưng lại giỏi nữ công, tài thêu đứng đầu thiên
hạ. Vậy là vị phu nhân tình nguyện hiến đôi tay vàng cho Hình thiếu gia, ngay
đêm trước ngày diễn ra hội thi kiếm đã mang đến cho bảo kiếm gia chủ. Anh hùng
thiên hạ từ ngàn dặm tề tựu ở Dĩnh Xuyên nhưng lại không được chiêm ngưỡng bảo
kiếm, mặc dù hơi tiếc nhưng cũng cảm thấy bảo kiếm cho dù quý hiếm nhưng rốt
cuộc cũng không thể sánh với đôi tay bằng xương bằng thịt.
Tôi không dám nói đôi tay
tôi khéo léo hơn đôi tay quý phụ kia, nhưng có thể vẽ ra những bức họa khiến
đương thế danh gia trầm trồ tán thưởng, biết gảy khúc đàn ngay Mộ Ngôn cũng
không phê phán, tôi nghĩ có lẽ nó cũng có tư cách đổi lấy bảo kiếm.
Dĩnh Xuyên không phồn hoa
như trong tưởng tượng, chỉ có quá đông người, nhưng một nửa là khách vãng lai
đến xem hội thi kiếm của Hình gia bảy ngày sau.
Tôi không hiểu tại sao Mộ
Ngôn phải đến sớm như vậy, hai ngày sau phát hiện khách trọ đến sau đành trải
chiếu ngủ ngoài sân mới biết hóa ra chàng rất có kinh nghiệm.
Mặc dù đồng hành suốt
chặng đường nhưng Mộ Ngôn và Công Nghi Phỉ không quá bận tâm về tôi, cho nên
vào một đêm không sao, trên trời chỉ có một vầng trăng đơn độc, tôi mới thuận
lợi ôm đàn ra khỏi quán trọ đi đến biệt phủ của Hình gia gặp tiểu thiếu gia.
Thực ra là tôi hẹn anh
ta, vừa đến Dĩnh Xuyên đã nhờ Quân Vỹ đưa thư hẹn, không ngờ lại rất suôn sẻ,
hai ngày sau nhận được hồi âm của anh ta.
Xem ra tiểu thiếu gia rất
hứng thú với đôi tay của tôi. Quân Vỹ dù không biết tôi viết gì trong thư,
nhưng một mực theo tôi đến chỗ hẹn, may mà tôi kịp tìm cơ hội bỏ thuốc mê vào
thức ăn của anh ta.
Nếu để Quân Vỹ biết, việc
này nhất định không thành, cùng tôi đi vào Hoa Tư mộng Tý Ngọ, Quân Vỹ nói anh
ta đến giúp tôi, cho rằng giúp tôi là bảo vệ tôi, nhưng lại không biết trong
những ngày cuối cùng này, tôi không cần sự bảo vệ nào hết.
Tuy nhiên, nếu nói thẳng
Quân Vỹ sẽ cảm thấy bị tổn thương, vả lại tôi cũng nghi ngờ, vấn đề tình cảm
rắc rối như vậy liệu anh ta có hiểu?
Đi qua đình bia bằng bạch
ngọc, bên ngoài biệt phủ của Hình gia toàn hoa lê trắng xóa, tựa hồ tuyết phủ,
hai bên đường hoa lê đó còn có rất nhiều bức tượng phật bằng đá tọa trên đài
sen, trên đài thắp nến, gió thổi ánh nến chập chờn lúc mờ lúc tỏ.
Thỉnh thoảng có những cô
hầu vận áo dài tay cầm những cây đèn cao đến nửa người lướt dưới tán hoa lê,
bóng đổ dài không biết do ánh trăng hay ánh đèn. Hình tiểu thiếu gia Hình Sở đã
đứng chờ dưới mái hiên phòng trà mở rộng cửa, bên trong đèn thắp sáng trưng,
trên chiếc bàn thấp giữa phòng để một cây đàn bằng gỗ đồng mộc, sát tường phía
trong có chiếc bàn cao chân chạm trổ hình chân thú, bên trên để một thanh kiếm.
Hai thứ đó là chuẩn bị
cho tôi. Hình Sở toàn thân áo chùng màu bạc như ánh trăng, tay ôm chiếc lò sưởi
nhỏ, cũng trạc tuổi Quân Vỹ. Nhìn tôi đi đến, không hiểu sao thần sắc sững sờ,
nói vẻ băn khoăn: “Quân cô nương?”.
Tôi cười: “Quân Phất vì
sao đến đây, thiết nghĩ đã nói rõ trong thư, Hình công tử ắt đã hiểu rõ. Công
tử muốn có đôi tay tôi, còn Quân Phất lại muốn thanh bảo kiếm”. Tôi hơi ngẩng
đầu nhìn anh ta, “Không biết công tử có bằng lòng trao đổi với Quân Phất?”.
Anh ta xoa xoa cái lò
sưởi trong tay, ánh mắt dừng trên đôi tay ôm đàn của tôi, khóe miệng khẽ nhếch,
hiện ra nụ cười: “Tại hạ nghe đồn, hiện nay thiên hạ đệ nhất am tường nhạc lý
không ai vượt qua Trần quốc thế tử Tô Dự, cầm âm tuyệt thế là Vệ quốc Văn Xương
công chúa Diệp Trăn. Trong một nhạc khúc công chúa có thể biến hoán mười hai
chỉ pháp không sai một âm, trong mắt tại hạ đó mới xứng là đôi tay khéo léo,
hôm nay Quân Phất cô nương muốn trao đổi với tại hạ, nhưng không biết đôi tay
cô nương liệu có xứng với thanh bảo kiếm tâm huyết nửa đời của thân phụ tại
hạ?”.
Điều anh ta nói có lẽ là
chuyện xảy ra lúc tôi mười lăm tuổi. Một nhạc sư người nước Lầu không hiểu sao
biết được Huệ Nhất sư phụ là một cao nhân lễ nhạc, một lòng muốn cùng sư phụ so
tài, sư phụ vốn cảm thấy mình không phải là người của hồng trần, không muốn
tiếp khách nhân kiểu đó.
Nhưng người này rất ngoan
cố, cho dù bị sư phụ quá tam ba bận từ chối vẫn không nản chí, ở liền mấy ngày
trong tông phái không ăn không uống, khiến sư phụ rất phiền, cũng muốn nhượng
bộ nhưng lại sợ sau đó sẽ mở ra tiền lệ, thiên hạ lại đua nhau tìm đến muốn so
tài. Nghĩ đi nghĩ lại mới cho tôi ra ứng chiến. Nhưng nói thật, tuy tôi học đàn
từ nhỏ, nhưng chỉ sau khi gặp Mộ Ngôn mới bắt đầu học nghiêm túc, chưa đầy một
năm, chỉ có thể gọi là cao nhân bình thường, để khiến tôi ngay từ đầu đã đánh
bại đối phương, sư phụ mới nhất thời dạy tôi vài chiêu.
Trong một khúc biến hoán
mười hai chỉ pháp chỉ là trò vặt, đến năm mười bảy tuổi là lúc tôi qua đời đã
có thể trong một thời gian ngắn biến hoán hai mươi tư chỉ pháp trong một nhạc
khúc mà ngón tay vẫn bay múa tự nhiên như lưu thủy hành vân.
Nhưng sư phụ không khuyến
khích cái đó, ông cho rằng đại âm mà hy thanh, đại hình mà vô hình, trong nhạc
lễ, cao minh nhất không phải là biến hoán bao nhiêu chỉ pháp phức tạp, mà là
dựa vào một chỉ pháp đơn giản nhất có thể tấu ra những cầm âm khiến trăm hoa
đua nở, bách điểu quần tụ, trăm sông quy hải. Mặc dù giới hạn đó cả đời sư phụ
cũng chưa đạt tới, tôi cũng vậy. Hình Sở liếc nhìn tôi mấy lần, như đang chờ
tôi thấy khó mà lui. Tôi nhìn quanh một lượt, vầng trăng bạc, đêm thanh vắng,
hoa lê trắng tuyết, ánh nến chập chờn, tượng phật băng lạnh tỏa màu thiền.
Khung cảnh quá tuyệt để
dạo một khúc đàn, tôi lẳng lặng lấy cây đàn khỏi túi vải bố, ôm đến ngồi trên
chiếc chiếu trải dưới mái hiên, cúi đầu có thể nhìn thấy xiêm áo trắng muốt
trên người hòa với màu hoa lê trên đất, khúc nhạc cuối cùng có thể được tấu lên
ở một nơi tuyệt đẹp như vậy, nhìn theo cách khác âu cũng là một may mắn.
Hình Sở từ hành lang gỗ
đi xuống, chầm chậm đến gần tôi: “Quân cô nương rất tự tin vào đôi tay mình.
Nếu đôi tay có thể địch được đôi tay diệu kỳ của Văn Xương công chúa, tại hạ tự
nguyện hai tay nâng bảo kiếm dâng lên, nếu không, Quân cô nương định thế nào?”.
Tôi cúi đầu thử đàn: “E
là không phải tôi định thế nào, mà là Hình công tử định thế nào?”.
Anh ta cười: “Nếu cô
nương bằng lòng ở lại một năm gảy đàn hầu tại hạ, tại hạ sẽ...”.
Đây là lần đầu tiên nghe
thấy có người muốn tôi hầu đàn, cảm giác cũng thật mới mẻ, tôi cúi đầu tiếp tục
thử đàn: “Có phải Hình công tử cho rằng một quốc gia chỉ cần thành trì phồn hoa
là phú cường? Một lữ quán chỉ cần trang trí hào nhoáng là thượng hạng? Một
thiếu nữ chỉ cần sinh ra có bề ngoài đẹp đã là giai nhân? Nếu gật đầu chắc tự
công tử cũng cảm thấy rất nực cười? Vậy tại sao lại cho rằng một cầm sư chỉ cần
giỏi múa mười ngón tay trên dây đàn là cầm kỹ cao siêu?”.
Gảy âm phù đầu tiên, ngẩng
đầu bắt gặp ánh mắt mông lung của anh ta, tôi bổ sung: “Tôi nói vậy không phải
là tự tìm cớ rút lui, chỉ là cảm thấy nên cải chính một chút quan điểm của công
tử”.
Ngón tay dán vào dây tơ
phiêu du, dây tơ vấn vít như đan vào ngón tay, đó là chỉ pháp sư phụ đã dạy,
lâu không dùng tới, nhưng đúng như sư phụ nói, mặc dù lúc học hơi vất vả nhưng
một khi đã thành thục sẽ không bao giờ quên.
Cầm âm như nước chảy hòa
với ánh trăng. Sư phụ nói một khúc đàn hay không chỉ là nhạc mà còn là họa,
trong nhạc có họa nghĩa là không chỉ tạo ra những thanh âm đẹp mà còn khiến
người ta nhìn thấy bức họa ẩn sau thanh âm.
Trước mắt tôi vốn là một
bức tranh hoàn mỹ, tự cảm thấy không còn không gian để vẽ gấm thêm hoa, nhưng
vừa ngẩng đầu, một người tuyệt đối không thể xuất hiện lại hiện ra trong tầm
mắt, ngẩng nhìn lần nữa đã không thấy bóng dáng.
Tôi thật ngốc, nếu không
phải là ảo giác thì còn có thể là gì?
Một khúc nhạc vừa kết
thúc, mấy cánh hoa lê rụng xuống đất, Hình Sở ngồi cách chỗ tôi ba bước nhìn
tôi ánh mắt mông lung. Khi bắp gặp ánh mắt tôi, anh ta vỗ tay nồng nhiệt. Mấy
cánh hoa lê rơi trên giày của tôi, anh ta thong thả nói: “Xin cho phép tại hạ
mạo muội hỏi, Quân cô nương có đôi tay như vậy tại sao không trân trọng, lại
đem đi đổi lấy một thanh sắt vô dụng?”.
Nếu là bình thường tôi
cũng không hẳn vì Mộ Ngôn thích thanh kiếm đó mà dùng đôi tay để đổi, nhưng bây
giờ tôi sắp chết... một thời điểm đặc biệt như vậy.
Tại sao không trân trọng
đôi tay, không phải không trân trọng mà bất đắc dĩ phải làm thế, để thực hiện bằng
được kế hoạch ban đầu, nhưng không cần thiết phải giải thích với anh ta.
Tôi vừa cho đàn vào bao
vừa thong thả nói: “Đó không phải là thanh sắt vô dụng, người tôi thích rất
muốn có nó. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn chàng vui lòng”.
Thu xong cây đàn, tôi đứng
lên nhìn anh ta: “Hình gia ở đất Dĩnh Xuyên vốn luôn trọng chữ tín, thiết nghĩ
Hình công tử đã chuẩn bị xong bảo kiếm?”.
Nhưng anh ta không trả
lời, chỉ nhìn phía sau tôi. Hiếu kỳ theo ánh mắt anh ta ngoái đầu, giật nảy
mình suýt làm rơi cây đàn.
Mộ Ngôn đã đứng cách tôi
không đầy ba thước, bên cạnh một cây lê hoa chi chít như tuyết phủ đầy cành,
nặng trĩu như sắp rơi.
Còn chàng toàn thân áo
chùng lam lóng lánh đứng dưới gốc cây như đang hẹn hò một giai nhân nào đó
trong đêm trăng, nhưng sắc mặt lại dửng dưng, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô cho rằng
như vậy tôi sẽ vui?”.
Bước trên mặt đất rụng
đầy hoa lê, đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt đen không chút hơi ấm,
điềm nhiên nhắc lại: “Cô cho rằng dùng đôi tay cô đổi lấy bảo kiếm, tôi sẽ
vui?”.
Chàng giận, nhất định
chàng đang giận. Tôi không biết chàng sẽ đến, hoặc là đến sớm như vậy, trong kế
hoạch ban đầu, tôi sẽ làm cho chàng cảm động, nhưng chàng nói như vậy đúng vào
lúc này, nhìn rõ vẻ chế giễu khinh thường trong mắt chàng, đột nhiên cảm thấy
thứ bấy lâu chống đỡ mình nhanh chóng mất đi, mệt mỏi lùi hai bước, dựa vào bức
tượng phật: “Em cứ nghĩ em có thể nuôi chàng, có thể bảo vệ chàng, nhưng chàng
quá mạnh mẽ, chàng hoàn toàn không cần em, em chỉ muốn chàng vui, đây là điều
duy nhất em có thể làm được, nhưng chàng vẫn không vui. Hay là tại em quá ép
chàng, cho nên dù em làm gì, chàng cũng ghét em? Ngày trước chàng...”.
Tôi giơ tay bịt mắt, “...
ngày trước chàng không thế”.
Chàng nhấc bàn tay đó ra,
cau mày nhìn tôi: “Cô gái nhỏ mà tôi quen cũng không như cô bây giờ. Quân Phất,
cơ thể được cha mẹ ban cho, bản thân cô không tự trân trọng như vậy, sao có thể
yêu cầu người khác trân trọng?”.
Tôi như muốn cười, lại
như muốn khóc, cuối cùng chỉ có thể ngẩng đầu thở dài: “Chàng chẳng biết gì
cả”.
Đúng, chàng chẳng biết gì
cả.
Miễn cưỡng vùng ra, lại
bị Hình Sở chặn lại: “Quân cô nương dừng bước, trong thư chúng ta đã hẹn, bảo
kiếm cũng chuẩn bị xong, không biết cô nương định giữ lời thế nào?”.
Vừa rồi có thể vùng khỏi
tay Mộ Ngôn là vì chàng nắm không chặt, lúc này, cánh tay lại bị chàng nắm chặt
kéo ra sau lưng, hoàn toàn không thể động đậy.
Nghe thấy chàng nói với
Hình Sở, vẫn giọng lạnh nhạt: “Không biết công tử dựa vào đâu cho rằng thanh
kiếm lệnh tôn đúc đủ tư cách đổi lấy đôi tay của Quân cô nương?”.
Hình Sở ho một tiếng:
“Bất luận có tư cách hay không khế ước là khế ước, lẽ nào công tử định hủy khế
ước?”.
Chàng cười: “Hoặc là
chúng ta so tài, tại hạ thắng sẽ hủy khế ước, hoặc là tại hạ lập tức hủy khế
ước, Hình công tử tùy ý lựa chọn”.
Từ trước tôi đã biết có
lúc chàng tương đối vô lý, ví dụ lúc bắt nạt tôi, nhưng không ngờ lúc này chàng
cũng vô lý.
Hình công tử có lẽ cũng
muốn xuống thang, lựa chọn so tài, cầm kỳ thi họa đều thử hết, kết quả thua
thảm hại, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có so tài nữ công anh ta sẽ thắng Mộ Ngôn một
ván.
Tâm trạng tồi tệ của tôi
không tốt lên chút nào khi thấy Hình Sở còn xúi quẩy hơn mình. Rốt cuộc tôi
cũng có giới hạn của mình.
Tôi thầm quyết định không
để ý đến Mộ Ngôn nữa, không phải là bỏ kế hoạch ban đầu đối với chàng, chỉ là
tạm thời không quan tâm đến chàng nữa, những lời chàng nói như lưỡi dao, cho dù
da dày đến mấy cũng bị tổn thương, huống hồ tôi thuộc loại da non bẩm sinh.
Nhưng khi cùng về lữ
quán, Mộ Ngôn lại chủ động nói chuyện với tôi: “Muốn tôi vui không cần làm những
chuyện điên rồ như vậy, cô có thể chơi cho tôi nghe khúc đàn đã chơi ở chỗ Hình
Sở tối nay”.
Tôi băn khoăn: “Chàng
cũng nghe thấy?”.
Chàng vượt lên trước,
bóng đổ dài dưới trăng, dừng lại một lát: “Tôi đã nhìn thấy. Một khúc biến hoán
hai mươi tư chỉ pháp, không sai một âm, khoan bàn về cầm âm, chỉ riêng hai mươi
tư chỉ pháp đó cũng là hiếm có”.
Tôi cắn môi: “Nhưng chàng
chơi đàn rất giỏi. Có phải chàng cảm thấy những lời nói với em lúc trước là rất
quá đáng, cho nên tìm cách dỗ dành em?”.
Chàng lắc đầu, cơ hồ nhìn
ra chỗ khác: “Cô đàn cho tôi nghe và tôi tự đàn là hai chuyện khác nhau, A
Phất”.
Tôi ngẩng đầu nhìn trăng
trên cao: “Nhưng em phải đàn cho chàng nghe bao nhiêu lần chàng mới thích em?
Em muốn chàng lập tức thích ngay, cho dù thích chỉ vì cảm thấy có lỗi với em
cũng không sao”.
Chàng dừng chân, ngoái
đầu, ánh mắt băn khoăn nhìn tôi, lát sau chậm rãi nói: “Cô vẫn còn quá nhỏ”.
Buổi tối đó kết thúc
trong lời nói mập mờ như vậy. Ngày hôm sau tôi chạy đi hỏi Quân Vỹ, một người
đàn ông nói với cô gái cô còn quá nhỏ nghĩa là sao, kết quả anh ta nhìn tôi hồi
lâu, “Nói thật nhé, muội còn không được coi là một cô gái, nhiều nhất chỉ là
một bé gái, không, bé gái cũng không được, phải thêm một chữ ‘bé’ vào nữa, gọi
là ‘bé gái bé’ mới phải”.
Kết quả bị tôi đấm cho
một trận. Nhưng tôi nghĩ câu nói đó của Mộ Ngôn đúng là ý đó, chàng cảm thấy
tôi quá nhỏ, thấy tôi không đủ xinh đẹp, chưa trưởng thành.
Làm thế nào mới coi là
xinh đẹp trưởng thành, tôi không biết. Giả sử chàng thích một cô gái như thế,
tôi sẽ cố trở nên như thế. Vì yêu mà hủy hoại bản thân tôi cũng không tán
thành, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không giống Oanh Ca, dù không
toại nguyện nhưng cô vẫn còn thời gian, còn tôi không còn cơ hội nữa.
Chỉ cần đạt được mục
đích, bất luận phương thức nào cũng có thể thử. Đây mới thử một lần, làm cho Mộ
Ngôn thích thật quá khó. Nhưng cũng không thể trách chàng, chàng vốn là người
không dễ động lòng.
Mặc dù tôi gây chuyện như
vậy, khiến Mộ Ngôn và Hình gia bất hòa, nhưng hội thử kiếm hai ngày sau cũng không
thấy chàng có động tĩnh chuẩn bị tham dự.
Mới sực nghĩ thực ra có
thể chàng đến đây không hẳn vì thanh kiếm đó, chẳng qua tôi chỉ nghe một phía,
tin lời Công Nghi Phỉ.
Con người quan trọng hơn
kiếm, những người đua tài trong hội thử kiếm cần phá được thất tinh kiếm trận
của gia chủ, chính là lúc kiếm khách trong thiên hạ trổ tài, rất có thể mục
đích chính yếu của chàng là muốn tìm ra anh tài. Thế mới phù hợp tư duy của
chàng.
Ban ngày, Mộ Ngôn và Công
Nghi Phỉ hầu như không ở lữ quán, Quân Vỹ đến lầu xanh lớn nhất Dĩnh Xuyên tìm
giúp tôi một hoa khôi ăn khách nhất, nói là để dạy tôi trở nên phong tình, chỉ
có anh ta mới nghĩ ra chiêu đó, nhưng có lẽ là một chiêu tốc chiến tốc thắng.
Từ nhỏ tôi đã rất giỏi
bắt chước, bằng chứng là tôi có thể vào vai Tống Ngưng và Mộ Dung An một cách
tự nhiên, bởi vì tuy mang mặt nạ giống hệt họ, nhưng nếu cử chỉ dáng điệu không
giống, công việc cũng khó thành công. Cho nên, mọi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của
cô hoa khôi đó tôi lập tức ghi nhớ.
Làm thế nào đem ngàn vạn
lời khó nói gửi vào một cái liếc mắt như gió thoảng mây bay, làm thế nào nâng
cốc trà một cách tao nhã duyên dáng như nhành hoa lan, làm thế nào phảy chiếc
quạt hoa che nửa miệng một cách quyến rũ nhất. Học suốt một ngày cơ hồ đã có
thể thành thục mọi động tác cô ta truyền dạy, khiến Quân Vỹ luôn mồm ngợi khen,
nhưng trước sau tôi vẫn cảm thấy có gì không ổn.
Mãi đến khi cô hoa khôi
giúp tôi trang điểm một khuôn mặt vừa cầu kỳ vừa đậm phấn son, mới đột nhiên
phát hiện ra vấn đề, đợi Quân Vỹ sau khi tiễn khách quay về tôi mới ôm đầu,
nói: “Cả ngày hôm nay coi như uổng công, huynh cũng miễn cưỡng được coi là đàn
ông, huynh có nhận ra những điệu bộ đó mặc dù duyên dáng, phong tình vạn độ,
nhưng Mộ Ngôn nhất định vừa nhìn đã nhận ra muội học được ở đâu, lúc đó mười phần
chắc chín bị ăn đòn...”.
Quân Vỹ phẫn nộ hét lên:
“Cái gì? Sao lại nói huynh miễn cưỡng được coi là đàn ông!”.
Hét xong nhìn tôi chằm
chằm, nói dỗi, “Kiểu gì muội cũng nói được, vừa muốn lả lơi quyến rũ vừa muốn
hiền thục đoan trang, khó thế ai làm được...”. Đột nhiên mắt sáng lên, “Thân
mẫu muội ngày xưa chẳng phải được gọi là phu nhân đoan nhã nhất Vệ cung sao?
Muội có còn nhớ tư phong của phu nhân không?”.
Tôi ngây người: “Sao?”.
Quân Vỹ nói tiếp: “Thân
mẫu muội đối với thân phụ muội thế nào, muội cứ đối với Mộ Ngôn như thế, thế là
đơn giản nhất, coi như hôm nay mất tiền oan...”.
Tôi sáng mắt: “Vậy huynh
nhìn giúp muội xem có giống không”.
Có điều Quân Vỹ không
biết ấn tượng của tôi về mẫu phi thực ra rất mờ nhạt. Tình thân trong vương
thất vốn đã nhạt, huống hồ từ nhỏ tôi không sống bên bà.
Từ năm mười sáu tuổi trở
lại Vệ cung, những lần gặp bà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong ấn tượng
của tôi, mẫu phi luôn trang điểm rất tinh tế, các bà phu nhân của phụ vương
nhiều người múa giỏi hát hay, thân mẫu tôi lại khác, bà có tài thẩm định rượu.
Một lần phụ vương mang về
một bình rượu quý do một thần tử dâng cống, bảo thân mẫu thẩm định, tôi nhìn
thấy động tác cầm chén rượu của bà quả thực vô cùng mê ly.
Cốc và rượu đã có, ngoài
cửa ánh trăng mờ, tôi thận trọng nâng thử chiếc cốc sứ mấy lần, Quân Vỹ dùng
kim khêu cao bấc đèn.
Nghiêng đầu nhìn bàn tay
nâng cốc in bóng lên tường, trông tựa như người chủ lễ dâng bình nước thánh.
Nhớ lại hồi nhỏ sư phụ không cho chúng tôi xuống núi xem múa rối, tôi và Quân
Vỹ chăng một tấm vải bố rộng lên tường, đốt mấy ngọn nến, dùng ngón tay tạo
hình các con thú in bóng lên tấm vải, chơi cũng rất hào hứng. Lúc này tôi dùng
khuỷu tay hích Quân Vỹ ý bảo nhìn bóng tay tôi trên tường. Quân Vỹ cười nhấc
cái cốc khỏi tay tôi, cũng dùng ngón tay làm ra hình con chuột, cho nó xông tới
mổ bàn tay khum khum vẫn giữ tư thế cầm cốc của tôi. Tôi buông tay, con chuột
ngã chúi.
Quân Vỹ cau mày: “Ấy,
phải diễn nốt cảnh con chuột ăn vụng mỡ đã chứ”.
Tôi giơ ngón tay: “Muội
đã chụm tay lâu như vậy mà huynh không chớp thời cơ. Đến lượt muội, đến lượt
muội, mau làm hình con thỏ đi, lần này cho hai con thỏ đánh nhau”.
Quân Vỹ gãi đầu nhăn nhó,
“Khó quá, huynh không biết làm thỏ, làm chim khổng tước đi, một con trống, một
con mái cùng... cùng...”.
Tôi gật đầu: “Vậy được,
hai con khổng tước trống tranh giành địa bàn, nhưng con của huynh phải đứng
yên, để con của muội đến mổ”.
Mỏ khổng tước vừa mổ,
Quân Vỹ hét lên, “... Ối, móng tay muội dài thế, lại còn mổ mạnh như vậy, muội
thù gì huynh?”.
Ba tiếng gõ cửa vang lên,
còn chưa kịp phản ứng cửa phòng đã mở. Mộ Ngôn khoanh tay trước ngực, mặt lạnh
tanh, tựa khung cửa nhìn chúng tôi. Tôi và Quân Vỹ vẫn giữ tư thế buồn cười như
vậy. Đèn hoa bỗng xèo một tiếng, không hề có dấu hiệu báo trước, Quân Vỹ rụt tay
vào ống tay áo, ấp úng: “Hai người nói chuyện đi”. Lúc đứng lên còn nháy mắt
với tôi, ý bảo: Có chuyện gì cứ hét to lên, huynh ở phòng bên.
Quân Vỹ vừa đi, Mộ Ngôn
liền đóng cửa, ung dung bước tới, ngồi bên tôi, tiện tay nhấc một chén trà,
liếc nhìn bình rượu và chiếc cốc tiểu nhị vừa mang đến, nhưng không nói gì.
Nhưng càng im lặng như
vậy càng khiến tôi thấp thỏm, tôi cảm thấy nhất định phải giải thích một chút,
đắn đo mở miệng: “Quân Vỹ là ca ca của em, chúng em từ nhỏ thường chơi trò
này”.
Tay chàng rót trà chợt
dừng lại: “Em có ba ca ca, Diệp Tề, Diệp Kỳ, Diệp Hy, sao không nghe nói em còn
một ca ca tên là Quân Vỹ”.
Tôi kinh ngạc nhưng chỉ
chốc lát, nghĩ cũng phải, sao chàng có thể để một cô gái lai lịch không rõ ràng
đi theo. Nhưng nhìn thần thái chàng không có vẻ muốn nói chuyện phiếm với tôi,
tôi nuốt nước bọt: “Là bạn hữu từ nhỏ cùng lớn lên với em, giống như ca ca
vậy”.
Chàng xoay xoay cái cốc
trong tay: “Ồ? Thì ra là đôi bạn thanh mai trúc mã”.
Tôi đột nhiên lo lắng,
đầu lắc như trống bỏi: “Chúng em không có gì”.
Chàng lại cười, chậm rãi
nói: “Trăng thanh, rượu nồng, hai tiểu đồng vô tư vui đùa”.
Chợt liếc tôi một cái,
“Tối nay trang điểm thế này...”.
Sống lưng toát mồ hôi
lạnh, trong những vở kịch, hiểu lầm thường xảy ra từ những lời nói như vậy, tôi
vội ngắt lời chàng: “Có phải chàng cảm thấy không đẹp, vậy em sẽ đi rửa ngay”.
Nói xong chạy đi tìm cái
gương, nhúng khăn mặt vào nước đang định lau mặt lại nghe giọng chàng lành lạnh
sau lưng: “Thực ra cũng chẳng có gì khác biệt”.
Tôi ngẩn ra, gượng cười,
quay lại hỏi chàng: “Vậy rốt cuộc em nên lau hay nên để?”.
Chàng vẫn chăm chú nhìn
cái cốc trong tay: “Can hệ gì đến tôi?”.
Nhìn mặt mình trong
gương, khẽ hỏi: “Mộ Ngôn, rốt cuộc chàng thích kiểu thế nào?”.
Lời vừa nói, nước mắt đã
tuôn. Tôi đã khóc bao lần trước mặt chàng, chẳng còn thấy ngượng nữa, chỉ là
lúc đó biết chàng thương xót, có lúc cố ý khóc trước mặt chàng, lần này lại
không thể.
Lấy ống tay áo lau nước
mắt, giơ tay định nhấc then cửa, cố kìm tiếng khóc: “Trà chẳng có gì ngon, Mộ
công tử cứ thong thả thưởng thức, tôi có việc, đi trước...”.
Lời vừa dứt, bày tay để
trên then cửa bị bàn tay khác đặt lên, giọng chàng từ phía trên vọng xuống, có
vẻ nén giận: “Muộn thế này còn đi đâu?”.
Đã khiến tôi bực mình lại
không cho tôi ra ngoài xả giận, tôi thấy bải hoải, quay người, vận ra chút sức
lực cuối cùng sau một ngày vất vả: “Chàng thích thế nào? Rốt cuộc phải thế nào
chàng mới thích?”.
Có thể bộ dạng đó khiến
chàng hoảng sợ, nét mặt vốn điềm tĩnh của chàng lộ vẻ hốt hoảng, cố giữ bàn tay
đang giằng ra của tôi, nhưng tay bị trói vẫn có thể dùng chân đá, lúc này, sự
kích động của tôi khiến chàng bất lực, dứt khoát một tay ôm tôi, ép chặt vào
sau cửa: “Em sao thế, bình tĩnh một chút”.
Sao có thể bình tĩnh, tôi
đã bình tĩnh quá lâu rồi, ngay Quân Vỹ cũng cảm thấy có lúc tôi quá... quá mất
tự trọng. Chàng chẳng đã bảo tôi giống đứa trẻ đó sao?
Đằng nào tôi cũng chỉ là
đứa trẻ, dằn dỗi như một đứa trẻ cũng chẳng sao. Lúc này bị chàng ép như thế
khiến tôi khó chịu như vậy, vậy mà còn bảo tôi bình tĩnh.
Không hề biết mình có sức
lực như thế, chàng có sức lực như thế, tôi cực lực chống lại, “Đằng nào tôi có
làm gì cũng khiến chàng bực mình, nhìn thấy tôi là chán ngán phải không, vậy
không nhìn thấy cho xong, tôi mệt rồi, chàng bỏ tôi ra để tôi bình tĩnh lại được
không, sao chàng đáng ghét thế, chưa biết chừng tôi nghĩ thông rồi sẽ không đeo
bám chàng nữa, tôi... tôi...”.
Đột nhiên cả phòng yên
tĩnh lại, cảm giác âm ấm ở môi khiến tôi bất chợt không phản kháng nữa, mà cảm
giác đó vẫn không ngừng tăng, lại có ảo giác nó miên man không dứt. Lát sau tôi
nghe thấy giọng mình: “Chàng, chàng đang... đang làm gì vậy?”.
Môi chàng kề sát tai tôi:
“Đang ghen”.
Tôi ngừng nghẹn ngào,
sững người hỏi: “Cái gì?”.
Chàng lùi ra một chút,
giơ tay lau nước mắt cho tôi: “Không làm loạn nữa sao?”.
Tôi hơi lùi ra: “Câu vừa
rồi chàng nói lại xem”.
Chàng lặng lẽ nhìn tôi,
nhắc lại: “Tôi đang ghen”.
Tôi mở to mắt đăm đăm
nhìn chàng, không hiểu sao tình thế lại bất ngờ chuyển ngoặt như vậy, chỉ cảm
thấy trên đời không có gì ly kỳ hơn chuyện này: “Chàng nói... chàng nói chàng
đang ghen? Sao có thể? Chẳng phải chàng... chàng không thích em, cảm thấy em
rất chán hay sao? Mà em đã nói rồi, em với Quân Vỹ chỉ đùa vui thôi”.
Chàng ôm trán thở dài:
“Tôi nói không thích em, nói em rất chán lúc nào?”.
Tôi nghĩ, hình như chàng
không trực tiếp nói ra như vậy, nhưng lập tức tìm cách phản bác: “Nhưng chàng
cũng chưa nói thích em”.
Chàng thở dài, vẻ bất
lực: “Đầu óc em thế nào vậy? Tôi thích hay không em cũng không nhận ra?”.
Tôi lùi lại: “Không...
không nhận ra mấy”.
Chàng xoa trán, “Thôi
vậy”. Tay vừa buông, giọng lại nghiêm khắc, “Lớn như thế còn chạy đi tìm người
khác chơi trò đó, không thấy quá trẻ con sao? Muốn chơi sao không đến tìm
tôi?”.
Tôi tủi thân, “Không phải
em chủ ý đi tìm Quân Vỹ, hôm nay vốn là mời người đến dạy em phong tư lễ nghĩa
của một cô gái trưởng thành, nhưng cô ta dạy không tốt, em và Quân Vỹ thương
lượng phải bắt chước tư thái bình dị của thân mẫu em, chẳng phải chàng thích
các cô gái như thế sao?”.
Khăn tay để sang bên, bàn
tay lau nước mắt cho tôi sững lại: “ ... Ai bảo tôi thích các cô gái như vậy?”.
Tôi lườm chàng: “Chàng
nói mà, chàng nói em còn quá nhỏ”.
Tay chàng lại ôm trán:
“Câu nói đó không phải ý như vậy”.
Tôi liếc chàng: “Vậy ý
thế nào?”.
Chàng im lặng một lát,
đột nhiên một tay bế bổng tôi lên: “Được rồi, hôm nay em nghịch cả ngày, cũng
khóc mệt rồi, ngủ sớm đi”. Nói xong đặt tôi lên giường, còn kéo chăn đắp cẩn
thận. Bị bất ngờ bắt ép như vậy, tôi quên mất mình vừa nói gì.
Thấy chàng định đi ra,
tôi vội níu áo: “Chàng ở lại với em lát nữa, nếu không em không ngủ được”.
Chàng cúi xuống: “Em đã
nói tôi rất đáng ghét cơ mà?”.
“Ai nói...”. Tôi ngoẹo
đầu: “... Nhưng cũng không phải không khiến người ta ghét, vậy chàng đi đi”.
Chàng cười một tiếng, nằm
xuống bên cạnh, ôm tôi qua lần chăn: “Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo”.
Tôi quay đầu nhìn khuôn
mặt chàng kề sát: “Đợi em ngủ rồi chàng mới được đi, em muốn ở bên chàng thêm
lát nữa”.
Ánh trăng chiếu qua cửa
sổ, lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng, cuối cùng, cuối cùng vẫn làm được,
chàng nằm nghiêng, nửa người tắm trong ánh trăng, thì ra nếu gặp nhau trước khi
tôi tuẫn tiết cùng Vệ quốc, chúng tôi sẽ như vậy.
Cảm thấy ánh mắt tôi,
chàng cười, dùng ngón tay úp lên mắt tôi, môi chạm nhẹ vào trán tôi, giọng thầm
thì như tiếng gió: “Ngủ đi”.
Đó là câu tôi muốn chàng
nói nhất, thầm thì bên tai, A Phất, ngủ đi, vậy là tôi có thể thỏa mãn ngủ
không tỉnh lại nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm
vừa mở mắt đã nhìn thấy Mộ Ngôn ngồi bên mép giường, chống tay bóp trán. Tôi
hơi mơ hồ, không biết là thực hay là mộng, có ánh sáng nhẹ chiếu vào, nhưng
không giống ánh mặt trời, phân vân hồi lâu mới nhìn thấy ngọn nến vẫn cháy, vậy
là vẫn chưa sang ngày hôm sau.
Tôi khẽ động đậy, khi
ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Mộ Ngôn, tôi dụi mắt, “Bây giờ là canh
mấy rồi? Sao không về ngủ đi? Em đã nói em ngủ là chàng có thể về cơ mà?”. Lại
nắm tay chàng, “Hay là chàng cũng không ngủ được?”.
Không thấy chàng có phản
ứng gì, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.
Tôi ngẩn ra: “Sao thế?”.
Chàng giơ tay vén món tóc
xõa trên trán tôi, cứ thế nhìn tôi đăm đăm: “Em còn dối tôi đến bao giờ, A
Phất?”.
Tôi nắm chặt một góc
chăn: “Sao?”.
Chàng chậm rãi: “Đây chỉ
là một giấc mộng phải không? Tại sao em dệt mộng cho tôi, chạy vào giấc mộng
của tôi là muốn giữ tôi ở lại đây sao? Vì thế mới muốn tôi lập tức yêu em? Dùng
một người giả là em trói buộc tôi vĩnh viễn ở đây? Đúng không?”.
Ngực đột nhiên chấn động,
nhất định là tôi đang mơ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi. Nhắm mắt, lại mở
ra, không được, lại nhắm, lại mở, vẫn không được. Chàng lại nắm tay tôi, ép tôi
đối diện với chàng: “A Phất, có phải thế không?”.
Tôi lắc đầu lia lịa, thở
hổn hển phản bác: “Không phải, không phải. Đây không phải là mộng cảnh gì hết,
em ở đây, em đích thực đang ở đây, Mộ Ngôn, nhìn em đi, là em thật mà”.
Chàng nhìn tôi: “Sau khi
em ngủ, tôi đã nghĩ rất nhiều, những gì không hiểu, tôi đi hỏi Quân Vỹ. Em nói
đúng, em là thật”. Chàng dừng lại, “... nhưng tôi lại là giả”.
Trán toát mồ hôi lạnh,
tôi lắp bắp: “Không... không thể, không ai có thể, xưa nay chưa từng có,
chàng... chàng, sao có thể biết được... không, chàng nói dối em...”.
Chàng ngắt lời tôi, ánh
mắt buồm thảm: “Trước đây em đã nói với tôi, mỗi người đều bị ám ảnh bởi những
ước nguyện không thành. Mỗi khi tôi nhìn em, những ký ức không nên thuộc về tôi
lúc này lại giằng xé tôi. Em muốn dùng hư ảo để trói tôi ở đây, em tưởng trên
đời không có ai có thể nhìn thấu Hoa Tư mộng ư, A Phất, đó là em tưởng vậy
thôi”.
Tôi ngước nhìn chàng,
cuối cùng bình tĩnh lại: “Rốt cuộc chàng biết bao nhiêu?”.
Ánh nến mờ dần, giọng
chàng rất nhẹ: “Tất cả. Đủ để tôi thoát ra khỏi giấc mộng em đang dệt cho tôi”.
Trong phòng đột nhiên nổi
gió, mang đi ánh nến cuối cùng, từ xa hình như có tiếng móng ngựa đạp trên lá
khô, nhưng tôi biết không phải, đó là mộng cảnh đang tan vỡ.
Tôi không nhìn thấy Mộ
Ngôn, mảnh chăn gấm trong tay biến mất, đầu choáng váng, đột nhiên cảm thấy một
tia sáng chói mắt. Cố mở mắt, cùng với hơi thở và khứu giác biến mất, tôi nhìn
thấy không biết bao nhiêu những mỏm băng nhấp nhô, đây là băng động của Trần
cung. Mộ Nghi tròn mắt nhìn tôi và Quân Vỹ từ trên không rơi xuống cùng với
Tiểu Hoàng đang ngủ gật, cô kinh ngạc không nói lên lời, phải một lúc lâu sau
mới nói: “Mới canh năm, nến cũng mới cháy được một nửa, lẽ nào...”.
Tôi giơ ngón tay, chạm
vào cây đàn đã đứt hết dây, gật đầu: “Muội đoán không sai, thất bại rồi”.
Viên giao châu trong ngực
lại không vỡ tan như tôi đã nghĩ, thật là chuyện thần kỳ, có lẽ chưa từng có ai
thoát khỏi Hoa Tư mộng Tý Ngọ, cho nên không ai biết thoát khỏi sẽ ra sao. Có lẽ
tôi vẫn còn có thể sống thêm hai tháng nữa?
Mộ Nghi khẽ ối một tiếng,
lại vội bịt miệng: “Vậy ca ca...”.
Hơi lạnh thấm vào da
thịt, tôi quấn chặt áo lông chồn vào người, “Chàng sẽ tỉnh lại, những chuyện
xảy ra trong mộng có lẽ chàng sẽ không nhớ được, thôi vậy, coi như tôi chưa dệt
cho chàng giấc mộng đó, đành vậy, muốn ra sao thì ra”.
Quân Vỹ im lặng nãy giờ
mới lên tiếng: “Huynh không muốn nói với anh ta, nhưng anh ta đã đoán ra gần
hết”.
Tôi lắc đầu: “Không phải
lỗi của huynh”.
Quân Vỹ thu lại cây đàn đồng
mộc đứt dây: “Vẫn còn hai tháng, muội không muốn ở bên anh ta sao?”.
Tôi cúi xuống đánh thức
Tiểu Hoàng, trầm ngâm rất lâu, vẫn nói: “Chàng không biết muội còn sống trên
đời, để chàng nhìn thấy hy vọng, rồi lại tuyệt vọng, chi bằng...”.
Không biết là vật gì rơi
xuống, sau lưng có tiếng động nhẹ và tiếng bước chân quen thuộc, toàn thân tôi
đột nhiên cứng đờ, thầm nghĩ sao có thể như vậy, nhưng trên nền băng trơn sáng
như một tấm gương trước mắt đã hiện lên rõ ràng bóng Mộ Ngôn. Mái tóc chưa búi,
áo chùng tơ trắng tuyết, một chiếc áo rộng khoác hờ trên vai: “Em nói chi bằng
thế nào?”.
Mộ Nghi giơ tay ra hiệu
cho Quân Vỹ, cả hai đi khỏi, Tiểu Hoàng xem chừng không bằng lòng, bị Quân Vỹ
kéo đi. Còn tôi sững sờ nhìn Mộ Ngôn, cặp mày đậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng,
một khuôn mặt đẹp hiếm có in trên nền băng tuyết lại như tỏa hơi lạnh.
Tôi tưởng ánh mắt nhìn
chàng lúc tiệc tàn sẽ là lần cuối cùng tôi được nhìn chàng trên trần thế, không
ngờ lại còn cơ hội này, vốn nên rất vui, nhưng nỗi buồn ập đến lớn hơn niềm
vui... tôi giơ tay che mắt, không biết nên làm thế nào. Mộ Ngôn, không biết
chàng có hiểu lòng em lúc này.
Nghe thấy tiếng băng vỡ.
Chàng ôm tôi từ phía sau.
Ôm thật mạnh, cả người bị vòng tay chàng khóa chặt, như muốn hòa hai cơ thể làm
một. Buông bàn tay che mắt, trên mặt băng trơn láng tôi nhìn thấy chàng nhắm
mắt, mái tóc đổ sau lưng, áp má vào má tôi, mặt không biểu cảm, từ hàng mi khép
chặt lăn ra... một giọt lệ.
Tôi không thể nói, cảm
thấy cơ thể run rẩy dữ dội, lát sau nghe thấy giọng chàng khàn đặc: “Trong giấc
mộng đó tay em rất lạnh, khi tỉnh lại tôi nghĩ là em sẽ ở đây”.
Tôi vội ngắt lời: “Chàng
nhớ được ư?”.
Chàng nhìn tôi, “Chỉ một
ít”. Chàng kéo tôi vào lòng, “Quân Vỹ nói với tôi, em muốn dùng giấc mộng đó để
tôi quên em. Có phải đó là điều em muốn?”.
Tôi há miệng, nhưng không
thể cất lời, vùi đầu vào ngực chàng, cuối cùng tôi nghẹn ngào bật ra: “Không,
em không muốn chút nào, nhưng thấy chàng đau buồn như vậy, Hoa Tư điệu Tý Ngọ
không phải là cách tốt, nhưng nó có thể khiến chàng quên em, sau này chàng sẽ
có hạnh phúc, em cũng yên tâm”.
Tay chàng để trên đầu
tôi: “Nếu quên em, người đó chỉ là Tô Dự, không còn là Mộ Ngôn, nếu tôi đã
không còn là tôi nữa, theo em tôi có hạnh phúc? Em có yên tâm?”.
Làm sao tôi biết, lúc đó
tôi không còn trên đời nữa, chàng luôn thích đưa ra những vấn đề nan giải như
vậy, nhưng không câu nào tôi có thể trả lời. Tôi sịt mũi: “Nhưng chàng biết
không, em chỉ còn hai tháng nữa. Tại sao chàng không coi đó chỉ là một giấc mơ,
tại sao còn đến tìm em?”.
Người chàng bỗng cứng đờ,
bàn tay vuốt tóc tôi cũng dừng lại. Tôi không biết chàng sẽ phản ứng như vậy,
tưởng chàng đến tìm tôi là chàng đã nghĩ thông mọi chuyện.
Lát sau tôi lại tiếp:
“Nhưng đây là sự thực, chàng không muốn chấp nhận ư?”.
Lâu như chờ đợi một cái
cây ra hoa, chàng khàn giọng: “Có lúc tôi vẫn hoài nghi, rốt cuộc có phải chính
bàn tay này đã đâm kiếm vào em. Là tôi đã giết em. Hai lần, một lần tôi bức em
nhảy từ tường thành Vệ quốc, một lần...”.
Tôi ôm chặt chàng: “Không
phải lỗi của chàng. Có lúc em rất hận số phận đã khiến chúng ta nhầm lẫn, có
lúc em lại cảm kích nó, không có nó khai ân em sẽ không được gặp chàng, cho nên
cuối cùng cũng không phân định rõ hận bao nhiêu, cảm kích bao nhiêu. Em vốn
nghĩ để chàng quên em sẽ tốt hơn, nhưng chàng cho là em sai. Vậy thì em sẽ cùng
chàng, chúng ta sẽ để lại những hồi ức đẹp, cho dù hai tháng sau em...”.
Người chợt nhẹ bẫng,
chàng đã bế bổng tôi lên, giọng điềm tĩnh khiến người nghe yên lòng: “Không chỉ
có hai tháng, tôi sẽ tìm cách”. Không biết chàng an ủi tôi hay là an ủi chính
mình. Ngừng một lát lại tiếp: “Em coi hồi ức là quan trọng, nhưng đối với tôi,
hiện tại và tương lai quan trọng hơn quá khứ rất nhiều. Bây giờ em vẫn sống,
không có gì tốt đẹp hơn điều này, quan trọng hơn điều này. Tôi sẽ tìm được
cách, mặc dù em luôn không chịu tin tôi”.
Tôi phản bác một cách bản
năng: “Không phải em không tin chàng”. Vừa nói vậy đã cảm thấy đó là lời nói
dối.
Tôi quả thực không tin
chàng, nếu tin, một khắc trước đã không trốn chàng. Bởi vì tôi chưa bao giờ
nghĩ chàng có thể tìm được cách gì, tôi đành tuân theo số phận. Thực ra ngay
đến bây giờ, tôi cũng không tin chàng sẽ tìm được cách gì. Nhưng chàng đã thoát
khỏi Hoa Tư mộng, tìm thấy tôi. Chàng không thích tôi lựa chọn cho chàng, cuối
cùng lại là chàng lựa chọn cho tôi.
Tôi phấn chấn tinh thần,
vòng tay ôm cổ chàng: “Chàng định đưa em đi đâu?”.
Chàng dịu giọng: “Về đi
ngủ, em không mệt sao?”.
Tôi lắc đầu, “Em vẫn
khỏe, giấc mộng đó rốt cuộc chàng nhớ được bao nhiêu? Có nhớ em nấu ăn cho
chàng, còn nữa, chúng ta đến Hình gia ở Dĩnh Xuyên để cầu bảo kiếm. À phải rồi,
chàng còn ghen nữa, nhớ không?”.
“... Không nhớ”.
Tôi nghiêm túc nhắc
chàng: “Chàng ghen với Quân Vỹ, rõ ràng em trang điểm đẹp như vậy, chàng tưởng
đó là vì Quân Vỹ, mới ám chỉ bảo em trang điểm không đẹp”.
“... Không nhớ”.
Tôi càng nghiêm túc nhắc
lại: “Thấy em và Quân Vỹ chơi lại trò chơi hồi nhỏ, chàng đã ghen, còn bảo em
muốn chơi cũng không nên tìm Quân Vỹ, mà nên...”.
Chàng bất lực ngắt lời
tôi: “Thôi, tôi nhớ rồi, em không cần nhắc lại”.
Nhưng tôi không kìm được
hưng phấn: “Hơn nữa, chàng đối với em không tốt tí nào, lúc đó chàng lạnh lùng
vô cùng, lại còn trách em không biết trân trọng cơ thể được cha mẹ ban cho, em
không biết tự trân trọng, làm sao người khác trân trọng, đúng là quá đáng”.
“Được rồi, tôi hơi quá
đáng”.
Một mảnh trăng lưỡi liềm
đơn độc cuối trời, đêm đã tàn, trời sắp sáng, tiếng côn trùng cuối thu lẫn
trong gió, hoa trong vườn bông nở bông tàn. Một chặng đường dài đã qua, tôi hồi
tưởng lại những ngày tháng dường như đã rất xa xôi cùng với những ký ức đẹp.
Sau lưng là ánh trăng lai láng, không biết nhiều năm sau, chuyện giữa tôi và
chàng sử sách sẽ viết thế nào, những ngày hạnh phúc vô ưu, vui tươi đấu khẩu
như vậy còn được bao lâu?