Thoát ra khỏi ký ức của Công Nghi Huân, cô vẫn đang
ngủ. Bên cạnh chiếc giường mây, ngọn nến an thần đã cháy được một nửa, mặc dù
không ngửi thấy hương nến, nhưng nhìn sắc diện Công Nghi Huân là biết hương nến
tác dụng rất tốt.
Tôi rất đắn đo có nên nói
với cô kết cục đó. Thực ra mục đích của cô ngay từ đầu không phải là để người
khác giải đáp bí ẩn cho cô, cô nói muốn biết mình chết thế nào chẳng qua là do
trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cô trở nên hoài nghi đối với sự
tồn tại của mình mà thôi.
Cô vốn cho là mình nhập
hồn trở lại là để báo đáp, nhờ tôi xem giúp ký ức cũ cũng chỉ là muốn xác nhận,
nếu mọi ân oán tình thù đều đã kết thúc ở cuộc đời trước, vậy thì sự tồn tại
hôm nay của cô là vô nghĩa, cô hy vọng tôi nói với cô, suốt cuộc đời cũ từ đầu
đến cuối cô đều có lỗi với Công Nghi Phỉ, cô nợ chàng ta rất nhiều.
Tôi biết điều đó là do
khi đi vào ký ức của cô, có một thời khắc nào đó thần trí của chúng tôi tương
thông, tôi đọc được điều đó.
Nhưng sự thực không phải
thế, những gì cô phụ lòng Công Nghi Phỉ, Khanh Tửu Tửu cuối cùng đã lấy cái
chết để trả. Cô lưu luyến nhân gian cũng không phải là do cô nợ chàng.
Cũng may sau năm năm, cô
đã trở lại, nhưng rất khó lý giải tại sao sau khi cô trở lại, thái độ của Công
Nghi Phỉ lại như thế, chẳng phải đến lúc cô chết chàng vẫn yêu cô sâu nặng hay
sao? Lẽ nào một tình yêu dù sâu nặng đến mấy cũng không chống lại được sự tàn
phá của thời gian?
Trầm ngâm hồi lâu, tôi để
lại cho Công Nghi Huân mảnh giấy, nói với cô thảm cảnh Công Nghi gia bị cô hủy
hoại bảy năm trước, còn cô bị chết bởi mũi tên của hung thú Thiên Hà trong cơn
gia biến đó.
Rất nhiều vấn đề còn khúc
mắc, cho nên nếu lúc này tôi đường đột giải thích với cô sẽ chỉ khiến cô tự hủy
hoại bản thân, là một hồn ma tái sinh để trả ơn, cô không cần quá tỉnh táo,
nhưng cũng không thể quá hồ đồ, cho dù vốn không nên sống chỉ để trả nợ, trước
tiên tạm thời cho là thế cũng được, ít nhất cũng để tôi có thời gian làm rõ
chuyện này.
Tôi vừa suy nghĩ vấn đề
nghiêm túc đó vừa ra khỏi tiểu viện, định trở về vẽ sơ đồ các liên hệ bên trong
sự việc để tiện phân tích, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Mộ Ngôn, vừa không
chú ý là đã va vào người chàng, tôi xoa trán, chàng xoa tay cúi nhìn tôi:
“Chẳng phải em nói khi Công Nghi Huân tỉnh lại chúng ta mới có thể thoát ra
sao?”.
Tôi sững người, bỗng nhớ
ra nửa canh giờ trước đã lừa chàng thế nào, trước sự thực rành rành, mọi biện
bạch đều vô ích, lúc này ngoài dĩ bất biến ứng vạn biến không còn cách nào
khác.
Tôi trấn tĩnh nói: “Chàng
nghe nhầm”.
Chàng nhướn mày: “Sao?”.
Tôi gật đầu: “Đúng, chàng
nghe nhầm”.
Chàng bật cười: “Lại còn
biết chối nữa, rất tốt”.
Tôi ưỡn ngực, hiên ngang:
“Chàng nói em chối cãi, có chứng cớ gì không”.
Chàng rút trong tay áo
một con búp bê bằng ngọc tạc rất đẹp, thoạt nhìn hơi giống tôi, nói nhẹ như
gió: “Tối qua được miếng ngọc rất đẹp, tạc cái này vốn định tặng em”.
Tôi không ưỡn ngực nữa,
níu cánh tay chàng “Từ nay em không bao giờ cãi chàng nữa, đúng là em không
tốt, em quá xấu”. Nhận sai xong giơ tay cướp con búp bê.
Chàng giơ cao tay, cười
cười: “Cầu xin đi”.
Tôi nói ngay: “Cầu xin
chàng!”. Thấy chàng không có phản ứng, túm ống tay áo chàng: “Cầu xin, cầu xin
chàng!”.
Chàng ngẩn ra, vừa đỡ lấy
người tôi kiễng lên túm áo chàng, đặt tôi đứng xuống, vừa để con búp bê vào
lòng bàn tay xòe ra của tôi: “... Em có nên không kiên định như vậy?”.
Tôi chăm chú ngắm nghía
con búp bê bằng ngọc, phát hiện quả nhiên hơi giống mình, lòng rất vui, sực nhớ
lời chàng vừa nói, ngẫm nghĩ: “Thế thì phải kiên định một chút vậy, tối nay
chàng không nên ngủ trên giường nữa, ngủ dưới đất đi”.
Mộ Ngôn: “...”.
Tôi cảm thấy tôi nên làm
nghề bán mộng, cái nghề này nghe vừa thần bí vừa cao sang, nhưng những việc làm
gần đây chẳng việc nào liên quan đến bán mộng, những việc đã làm chỉ loanh
quanh ngoài rìa câu chuyện mà thôi.
Mấy ngày trước tình cờ
gặp Quân Vỹ, từ ngày xưa Quân Vỹ luôn cho rằng nhất định có ngày tôi sẽ trở
thành Bách Hiểu Sinh(5), cái gì cũng biết, mở một phòng thám tử tư, chuyên điều
tra phá án, cho rằng vừa hoạt động đã có thể nổi tiếng khắp Cửu Châu.
Tôi nghĩ tương lai thế
nào quả thực khó đoán, quan trọng là hiện tại, tôi phải làm thế nào để biết
Công Nghi Phỉ rốt cuộc đang nghĩ gì? Để Quân Vỹ đi quyến rũ có vẻ không ổn,
Công Nghi Phỉ hình như không có hứng thú về khoản đó... không, hay là để anh ta
đi quyến rũ phu nhân Công Nghi Phỉ?
Tôi trằn trọc trên
giường, suy nghĩ nên nói thế nào để Quân Vỹ đồng ý làm việc này, một tia sáng
lóe ra trong đầu, đột nhiên nghĩ ra một câu thuyết phục rất thần kỳ, vội vàng
xuống giường ghi ra giấy.
Mộ Ngôn đang ngồi tựa đầu
giường đọc sách, tóc để xõa, mình vận áo ngủ bằng tơ, một chân hơi co chắn ở
mép giường. Tôi nhón chân nhón tay đang định bò qua chân chàng, bị chàng kéo
lại, ngẩng đầu khỏi trang sách, “Đứng ngồi không yên như vậy hình như đã khỏe
hẳn rồi?”.
Tôi đỏ mặt, giả bộ đau
khổ ho hai tiếng, giọng yếu ớt: “Chưa, chưa đâu...”. Nhưng vẫn muốn xuống
giường, quả thực tôi nhớ rất kém, lúc này không ghi lại, sáng mai ngủ dậy có
khi lại quên. Nhân lúc chàng không để ý lại lén nhích dần về phía cuối giường.
Chàng làm như không nhìn
thấy động tĩnh của tôi, tay vẫn giở sách, đột nhiên hỏi: “Chuyện của Công Nghi
Huân em nhất định phải quan tâm?”.
Tôi ngớ người: “Sao chàng
biết em quan tâm?”.
Chàng bật cười nhìn tôi:
“Em có gì mà tôi không biết?”.
Tôi bĩu môi: “Chuyện hồi
nhỏ của em chàng không biết”.
Chàng gập sách, co chân
lên, tay chống cằm: “Vậy em kể ta nghe”.
Nếu bình thường tôi đã
phấn khởi chuyển hướng câu chuyện, nhưng lần này thì khác.
Tôi nhìn thấy Công Nghi
Huân giống như nhìn thấy bản thân mình, không thể tưởng tượng, nếu trong ngực
không có viên giao châu, cho dù tôi có thể phục sinh cũng chỉ có thể là hồn ma
nhập vào thân xác, không biết gì về cuộc đời trước của mình, không nhớ được Mộ
Ngôn cũng như cô ấy không nhớ được Công Nghi Phỉ.
Tôi gục đầu vào gối Mộ
Ngôn, khẽ nói: “Em muốn giúp Công Nghi Huân. Có lẽ em là người duy nhất trên
đời có thể giúp được cô ấy, chàng nghĩ xem, nếu ngay em cũng không chịu giúp cô
ấy, nếu có ngày em cần ai đó giúp nhưng người duy nhất có thể làm được lại
không bằng lòng giúp thì biết làm sao?”.
Nến cháy to, bóng lửa
chập chờn hắt lên bức bình phong, yên lặng rất lâu, tôi cảm thấy có lẽ không
thuyết phục được chàng, giọng chàng từ trên đầu vọng xuống: “Để em vất vả ngược
xuôi như vậy chi bằng tôi nói cho em biết”.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu,
nhìn thấy chàng nghiêng người thổi nến ở đầu giường, trước giường chỉ còn ánh
trăng, chàng quay người kéo tôi vào chăn, đắp cẩn thận, chuẩn bị cho giấc ngủ
xong xuôi, mới chậm rãi nói: “Chuyện Công Nghi Huân được nhập hồn hai năm trước
do Trần thế tử Tô Dự giúp, có lẽ em đã biết”.
Đầu tôi gối lên cánh tay
chàng gật gật tỏ ý biết.
Chàng hỏi: “Theo em tại
sao Trần thế tử Tô Dự lại giúp cô ấy?”.
Tôi đáp: “Nghe nói Ung
Cẩn công chúa, thân mẫu của Công Nghi Phỉ là tiểu muội của Trần vương, vợ chồng
Công Nghi Phỉ tính ra là biểu huynh, biểu tỷ của Tô Dự”, lại tiếp, “... nhưng
điều đó cũng chưa đủ, vương gia không giống thường gia, đâu có sự giúp đỡ thân
thích đơn giản như vậy”.
Chàng tỏ ra tán đồng: “Em
nói đúng, vương gia không có sự giúp đỡ thân thích đơn giản như vậy. Tô Dự chịu
giúp Công Nghi Huân là bởi vì mấy ngày trước khi Công Nghi gia xảy ra sự biến,
nhận được thư của cô ấy, trong thư gửi kèm bí thuật đúc kiếm gia truyền của
Công Nghi gia, cô ấy trả công bằng cái đó, muốn Tô Dự nghĩ cách để cô ấy tái
sinh. Muốn sống một cuộc đời nữa để báo đáp Công Nghi Phỉ. Giá trị của bí thuật
đúc kiếm bằng mấy tòa thành, Tô Dự đồng ý vụ trao đổi này, lấy tài sản trị giá
bằng một tòa thành mời thuật sĩ cao tay bỏ thời gian năm năm khiến cô ấy tái
sinh, đưa trở về bên Công Nghi Phỉ”.
Đám sương mù lẩn quất
trước mắt cơ hồ cuối cùng hé ra một tia sáng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn,
tôi ranh mãnh liếc chàng: “Đây là chuyện cơ mật, sao chàng biết rõ thế?”.
Chàng cười: “Chuyện này
đương nhiên do tôi làm”.
Thấy tôi không có ý bắt
bẻ, lại tiếp: “Tái sinh là chuyện không dễ, ngay thuật sĩ cũng không dám chắc,
cho nên chuyện này phải giấu Công Nghi Phỉ. Vốn tưởng lúc đó chỉ cần đưa người
đến trước mặt anh ta, sẽ là một niềm vui bất ngờ to lớn đối với anh ta, không
ngờ năm năm sau, Công Nghi Phỉ đã không nhận ra cô ấy”.
Tôi kinh ngạc: “Sao có
thể, mới năm năm, hình dạng cô ấy cũng không thay đổi nhiều”.
Chàng dường như rơi vào
trầm tư nào đó, rất lâu mới sực tỉnh, khẽ nói: “Anh ta đã uống thiên nhật
vong”.
Tôi không hiểu: “Thiên
nhật vong?”.
Chàng giải thích: “Đó là
một loại kỳ dược, uống vào sẽ quên nhiều chuyện. Công Nghi Phỉ uống kỳ dược đó,
đã quên Khanh Tửu Tửu”.
Tôi há mồm kinh ngạc, Mộ
Ngôn trở mình nằm nghiêng, tôi gối đầu lên cánh tay chàng, lập tức biến thành
tư thế nằm gọn trong lòng chàng. Tôi nhích ra, lùi về sau, bị chàng kéo lại,
cười: “Định trốn hả?”.
Nhưng chàng không tiếp
tục đùa tôi như mọi khi, chỉ điều chỉnh tư thế, giọng như kể chuyện: “Đó thực
ra cũng là lời đồn, nghe nói hai trăm năm trước Tô gia từng có ơn đối với Công
Nghi gia, để trả ơn, Công Nghi gia đã có thệ ước thề đời đời phụng sự Tô gia.
Về sau thiên tử phong chư hầu, họ Tô được phong làm Trần vương đất Trần, Trần
vương cần một số văn thần võ tướng làm mưu sĩ, cần đội quân bí mật rải khắp
nơi, Công Nghi gia chính là đội quân bí mật đó”.
Chàng ngừng lại, “Công
Nghi gia ở Bối Trung là một đội quân ngầm tuyệt mật của Trần vương, dùng vào
những vụ ám sát tuyệt mật nguy hiểm nhất. Người của gia tộc này đi ám sát
người, cũng bị người ám sát, trưởng tộc các đời không có ai sống quá bốn mươi
tuổi, đến đời Công Nghi Phỉ có lẽ anh ta muốn gia tộc thoát khỏi số mệnh đó,
mới xảy ra những chuyện em đã nhìn thấy trong ký ức của Công Nghi Huân”.
Tôi trầm ngâm một lát,
buồn bã nói: “Nhưng cái giá phải trả quá lớn”.
Chàng hơi cúi đầu, hơi
thở thoảng qua tai tôi, người tôi lại nóng bừng, giọng chàng vẫn bình thường:
“Cái giá đó thực ra không lớn, chỉ là nhìn nhận ở những góc độ khác nhau. Công
Nghi Phỉ có lẽ không ngờ Khanh Tửu Tửu sẽ chết, chung quy là do hai người không
thật hiểu nhau. Những gia sản của Công Nghi gia đã được di chuyển nếu không dựa
vào Công Nghi Phỉ thì không thể duy trì, nhưng có lẽ cái chết của Khanh Tửu Tửu
đã khiến anh ta suy sụp hoàn toàn. Nghe nói sau hôm đó, Công Nghi Phỉ đóng cửa
không tiếp khách, suốt ngày mượn rượu giải sầu, sự vụ trong tộc không cai quản,
Công Nghi San cực chẳng đã mới tìm mọi cách mời thánh dược Bách Lý Việt luyện
thiên nhật vong, ép anh ta quên Khanh Tửu Tửu.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, dứt
khoát trườn ra khỏi chăn, chỉ trích chàng: “Nhưng rõ ràng các người đã thu ký
ức của Khanh Tửu Tửu, tại sao lại đem phong nó lại? Về sau khi cô ấy đã trở về
bên Công Nghi Phỉ, các người cũng không để cho Công Nghi Phỉ nhớ lại chuyện cũ!”.
Chàng giơ tay tóm lấy
tôi, kéo xuống: “Còn động đậy lung tung, bắt dậy chép tam tự kinh bây giờ”.
Thấy tôi bị dọa, ngoan
ngoãn không động đậy nữa, mới khẽ nói: “Giúp Khanh Tửu Tửu lấy ra ký ức đó là
do Tô Dự không biết họ là chị em, về sau được biết họ song sinh, cảm thấy ký ức
đó quá đau khổ, mới đem phong ấn vào hai viên ngọc châu để vào mắt Khanh Tửu
Tửu, lúc đó đã mang cái tên mới là Công Nghi Huân. Công Nghi Phỉ uống thiên
nhật vong nên đã quên hết, tưởng rằng Khanh Tửu Tửu sau khi được nhập hồn chính
là Công Nghi Huân, cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Công Nghi gia, một lòng coi
cô ấy là đại tỷ của mình, cô ấy cũng tưởng anh ta là tiểu đệ, quan hệ ruột thịt
thuần túy đó thực ra chẳng phải cũng tốt sao?”. Không đợi tôi trả lời, chàng
than thở: “Ít nhất lúc đó xem ra cũng ổn, nhưng không ngờ hai người họ thật ra
không phải chị em”.
Tôi nghĩ một lát, cảm
thấy chàng nói có lý, nhất thời không nói gì.
Bức rèm trước giường được
vén lên, ánh trăng vàng lặng lẽ chiếu qua, dịu dàng trải lên tấm chăn gấm uyên
ương. Mộ Ngôn cúi đầu nhìn tôi: “Sự việc Công Nghi Phỉ coi như xong, sao em lại
ngoẹo đầu ngoẹo cổ như không muốn nhìn ta... là thế nào?”.
Tôi hơi dịch ra ngoài,
giọng đắn đo: “Chàng đừng nói bên tai em, em... em sẽ căng thẳng”. Nói xong len
lén hé mắt nhìn chàng.
Chàng ngây người mỉm
cười, nhấc tay khỏi trán tôi, tôi đang lấy làm buồn đã bị chàng ấn vào chăn.
Muốn cựa quậy nhích ra
cũng khó, lòng băn khoăn tự hỏi, lẽ nào đêm nay phải hoàn tất việc động phòng?
Lại nghe thấy giọng chàng như cười: “Thì ra đúng là căng thẳng thật”.
Tôi giận dỗi, rõ ràng
đang giỡn người ta, định đẩy chàng ra, tay chàng đã lại mân mê vết sẹo trên
trán tôi, dịu giọng: “Ngày mai ta phải khởi hành đi nước Triệu nhưng không thể
đưa em đi cùng”.
Bàn tay giơ ra định đẩy
cuối cùng chống vào ngực chàng, ánh trăng rất sáng, thậm chí có thể nhìn rõ
bóng mình in trong mắt chàng. Lại là chia ly. Mặc dù nghe nói tiểu biệt thắng
tân hôn, nhưng đang tân hôn đã phải tiểu biệt, thực quá tàn nhẫn.
Trong khoảng không êm ả
giữa những bức rèm ngăn, những bông tuyết phù dung nở trên đỉnh màn, người nằm
bên tôi có khuôn mặt tuyệt đẹp và nụ cười dịu dàng ẩn dưới hàng mi là nỗi lưu
luyến không thể từ bỏ của tôi ở nhân gian.
Tôi nói khẽ: “Tân phòng
của chúng ta sau này nhất định phải có một cái giường thật lớn, phải có rất
nhiều rất nhiều rèm che, giống như một nơi ngăn cách với trần thế không ai
biết, chỉ có hai chúng ta”. Chàng gật đầu, môi dán lên môi tôi, tôi nhắm mắt,
ôm chặt cổ chàng,
Lúc ra đi, Mộ Ngôn để
Chấp Túc lại cho tôi, nghe nói là tối qua cô mới đến Cô Trúc sơn, lại còn thêm
mấy hộ vệ thân thủ cao cường, bên cạnh mình tự dưng có thêm bao nhiêu người như
vậy, cảm thấy quá phức tạp, phiền hà, ở Công Nghi gia còn được, rời khỏi Công
Nghi gia, làm thế nào giải quyết ngày ba bữa ăn cho đám người này?
Tôi suy nghĩ mãi, đành để
họ tự giải quyết, tôi có thể giả bộ không biết có hộ vệ đi theo.
Mộ Ngôn nói không muốn
tôi tiếp tục nhúng tay vào chuyện của Công Nghi Phỉ, lại cho đông người như thế
bảo vệ tôi, xem ra chàng không tin tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi chàng ở Cô Trúc
sơn.
Tôi cũng không định tiếp
tục lưu lại đây. Chàng nói chuyện của Công Nghi Phỉ coi như xong, tôi không cho
rằng mọi chuyện nên kết thúc ở đây, tối hôm qua trước lúc ngủ tôi đã quyết
định, đợi chàng đi khỏi tôi sẽ kéo Bách Lý Tấn rời Công Nghi gia, đi tìm ông
ngoại Bách Lý Việt của anh ta xin thuốc giải thiên nhật vong.
Thực ra là tôi hay quan
tâm những chuyện không đâu, rõ ràng làm trái triết lý xử thế trong thời loạn sư
phụ đã dạy, không phải do có lòng tốt, chỉ là khi hạ quyết tâm đột nhiên nghĩ
tới Công Nghi Huân.
Cô nói: “Con người không
nên sống vì quá khứ, mà nên sống vì có người cần mình, nếu trong cuộc đời trước
có ai đó thực sự cần tôi, thế cũng tốt rồi”.
Không biết khi Khanh Tửu
Tửu viết bức thư nhờ Tô Dự giúp cô tái sinh, tâm trạng thế nào, thời gian như
bóng câu qua cửa, chớp mắt đã bảy năm, khó khăn bền bỉ mãi mới nhập hồn trở lại
trở thành Công Nghi Huân, cô vẫn đang đi tìm ý nghĩa sự tồn tại của mình ở trên
đời, nếu không có ai cần cô, cô sẽ không do dự tự hủy bản thân.
Ngày thứ hai sau khi Mộ
Ngôn ra đi, tôi chuẩn bị ít hành lý từ biệt Công Nghi Phỉ, cố nhiên mang theo
Tiểu Hoàng, Quân Vỹ và Bách Lý Tấn.
Công Nghi Phỉ cũng không
níu giữ nhiều, tôi nhìn chàng ta mấy lần, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn
không mở miệng. Những chuyện đó cho dù nói ra, bây giờ chàng ta cũng không tin,
cũng không cần thiết nói với Công Nghi Huân, đợi khi lấy được thuốc giải thiên
nhật vong tất cả sẽ tốt đẹp. Lúc đó tôi đã lạc quan nghĩ như vậy.
Phóng ngựa một mạch, bảy
ngày sau đã đến thành Tùy Viễn, tìm đến một sơn cốc, chính là nơi ẩn cư của
Bách Lý Việt, nơi ẩn cư của cao nhân thần bí chắc chắn phải qua lớp lớp thành
lũy tường cao hào sâu, đứng thẳng mà vào, nằm ngang mà ra, tôi đang tưởng tượng
Tiểu Hoàng vốn bò ngang vào liệu có thể đứng thẳng đi ra, nhưng chẳng gặp gì
hết, nhất lộ hanh thông không trở ngại gì, rất bình an suôn sẻ đứng trước mặt
Bách Lý Việt.
Quá trình xin thuốc giải
cũng vô cùng thuận lợi, hoàn toàn không gặp phải những yêu cầu mà một cao nhân
nhất định nêu ra, ví dụ, “Muốn tôi cứu một người thì phải giết một người”. Hoặc
là “Muốn tôi cho thuốc giải phải để lại đây một người phục vụ tôi mười sáu năm”
vân vân...
Xem ra thế đạo này vẫn
chưa đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng, về sau Quân Vỹ nói đây hoàn toàn là do
tôi có cao kiến kéo Bách Lý Tấn cùng đi, đột nhiên lại thấy thế đạo này quả
nhiên vẫn khiến người ta tuyệt vọng.
Có được thuốc giải, cơ hồ
đi suốt ngày đêm về Bối Trung, không kịp tắm rửa lập tức đi tìm Công Nghi Phỉ.
Gia nhân đưa tôi đến một
ngôi đình hóng mát, dưới trời nắng oi, màn mưa như bức rèm chảy theo mái hiên
xuống, thì ra nơi này cũng có Tự Vũ đình. Vén rèm mưa bước vào, Công Nghi Phỉ
đang một mình uống rượu vẽ tranh, ngẩng đầu nhìn tôi một cái, không chào hỏi
gì.
Tôi cảm thấy có gì không
ổn, nhưng không kìm được niềm vui cuối cùng đã lấy được thuốc giải mang về, vội
vàng lấy chiếc bình sứ nhỏ đựng thuốc giải để lên mặt bàn đá, “Mang về cho
huynh một thứ rất tuyệt”.
Chàng ta vẫn cắm cúi vẽ,
tôi đẩy cái bình đến trước mặt: “Chẳng phải huynh vẫn luôn muốn biết Công Nghi
Huân nhìn nhận huynh thế nào ư? Uống cái này, tự huynh đi hỏi cô ấy”.
Mãi chàng mới ngẩng đầu:
“Cô đến tìm Huân tỷ?”. Khuôn mặt vốn luôn tươi cười đó lúc này không chút cảm
xúc, “Tỷ ấy chết rồi”.
Tôi há miệng, cảm thấy
như nằm mơ: “Sao?”.
Chàng ta dừng bút, nhưng
không nhìn tôi: “Tỷ ấy chết rồi, chín ngày trước”.
Tôi cắn môi, “Sao có
thể?”.
Chàng khẽ nhắc lại: “Sao
có thể?”. Đột nhiên bật cười, “Tôi được lệnh đi giết thừa tướng Khương quốc Bùi
Ý, nhiệm vụ rất nguy hiểm, nhất định phải thành công, Công Nghi gia ngoài tôi
không ai làm được, tỷ ấy lo cho tôi, đi thay tôi, chuyện là thế”.
Chàng cúi đầu nhìn bức
họa trước mắt: “Tỷ tỷ làm rất tốt, tự hủy dung mạo, quyết hành thích bằng được
Bùi Ý, không để lại manh mối nào, họ đem thi thể treo trên cổng thành, mưa tuôn
nắng xối, ba ngày sau đem thiêu rắc tro tế trước mộ Bùi Ý, tôi không thể làm gì
được, vì Trần quốc thậm chí không thể bảo toàn di thể tỷ tỷ, cũng không thể tổ
chức một tang lễ cho tỷ tỷ”.
Chân tôi như nhũn ra, bám
lấy bàn đá, rất lâu mới mở miệng: “Huynh đang... hối hận? Cô ấy chết rồi, chết
thảm như vậy, huynh lại chỉ có hối hận thôi ư?”.
Thần sắc chàng ta băng
lạnh: “Nếu tôi biết tỷ ấy đi làm việc đó, tôi sẽ ngăn cản”.
Tôi lắc đầu: “Đương nhiên
huynh không biết, lâu quá rồi huynh không quan tâm đến cô ấy”.
Vốn tưởng câu nói sẽ
khiến Công Nghi Phỉ nổi giận, nhưng chàng ta lại như không nghe thấy, ánh mặt
trời xuyên qua màn mưa trước đình, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của chàng ta,
một hồi lâu, giọng chàng ta nhỏ nhẹ: “Cô nói đúng, tôi không quan tâm tỷ tỷ từ
lâu rồi. Ngày cuối cùng đó, tỷ tỷ đến tìm tôi, nói là tôi đã từng nhớ giúp tỷ
ấy một điệu vũ, có phải tôi đã quên. Có những lúc tỷ tỷ hơi khác thường, nhưng
chưa bao giờ như hôm đó, tôi nên nhận ra mới phải, nhưng tôi lại trách mắng tỷ
tỷ, lúc ra đi tỷ tỷ rất đau lòng. Tôi không biết tỷ tỷ nói gì, vũ điệu tỷ tỷ
múa vào ngày lễ hội săn thú sao tôi không nhớ, mỗi biểu cảm động tác của tỷ tỷ
tôi đều nhớ. Vừa nhìn thấy, tôi đã biết tỷ tỷ là một mỹ nhân”.
Chàng ta hơi ngẩng đầu,
mắt lại trống rỗng, “Có lúc, tôi rất hận tỷ ấy là tỷ tỷ của tôi”.
Tôi kinh ngạc, những lời
nói của Công Nghi Huân mà Công Nghi Phỉ vừa nhắc tới chứng tỏ cô đã nhớ ra
chuyện cũ, tôi không xác định lần cuối cùng khi sử dụng ảo chi đồng, liệu có
bất cẩn mở ra phong ấn của cô.
Nhưng cô đã chết.
Tôi nhìn chàng ta: “Cho
dù huynh đối tốt với cô ấy, huynh cũng nhất định không biết lòng cô ấy nghĩ gì,
cô ấy nói với tôi, huynh rất ghét cô ấy, coi cô ấy là vật thừa, nhiều việc
huynh không chấp với cô ấy là bởi cho rằng đầu óc cô ấy có vấn đề, bị huynh nói
như vậy, cô ấy bắt đầu cảm thấy bản thân có vấn đề thật. Cô ấy cũng không biết
sống để làm gì, cô ấy đã mệt mỏi rồi”.
Chàng ta ngây người nhìn
tôi, sắc máu trên môi biến mất dần: “Tỷ tỷ đã nói như vậy ư?”.
Tôi đẩy bình sứ lại gần
chàng ta, thong thả nói: “Ngày trước tôi gặp một cô gái bị chồng phụ bạc, tôi
rất bất bình cho cô ấy, rất ghét người chồng đó”.
Nghĩ tới tất cả những
chuyện đó, bỗng dưng cảm thấy sự nghiệt ngã đáng sợ của số phận, bất luận nỗ
lực thế nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay vô tình của nó. Tôi đứng
lên, cúi đầu nhìn chàng ta một lát, “Nhưng tôi không ghét huynh, suy cho cùng,
mọi người đều bị số phận giày vò, huynh và Khanh Tửu Tửu, cả hai đều đáng
thương”.
Nghỉ ngơi ở nhà Công Nghi
Phỉ đúng ba ngày, Quân Vỹ mang đến bức thư của Quân sư phụ do chim bồ câu đưa
tới, Trần vương thất có động tĩnh mới, có lẽ đã đến lúc khởi sự.
Tôi nên ở đây đợi Mộ Ngôn
đến đón nhưng lại không thể làm trái lời hứa với Quân sư phụ, suy nghĩ rất lâu,
lưu lại một bức thư cho Mộ Ngôn, định nhờ Công Nghi Phỉ chuyển giúp. Nhưng
không gia nhân nào biết chàng ta ở đâu, cuối cùng lại là Công Nghi San đường
đột xuất hiện chủ động đưa tôi đi gặp chàng ta.
Càng đi con đường này
càng thấy quen, hai bên đường nhỏ lát đá xanh, hoa phật tang vẫn nở, cuối thảm
hoa trải dài là một ngôi viện lợp ngói xanh, đó là tiểu viện của Công Nghi
Huân.
Tôi còn nhớ viện nội
trồng rất nhiều hoa tử vi lả lướt trong gió đêm như sóng. Đẩy cổng vào quả
nhiên nhìn thấy hoa tử vi đầy vườn đung đưa trong gió, mới không lâu trước Công
Nghi Huân còn nằm ngủ dưới gốc cây bên sân, bây giờ hoa vẫn thế, cây vẫn còn
đây, chỉ có người không thấy.
Đi qua những khóm tử vi,
nhìn thấy cửa chính đường đóng chặt, Công Nghi San nhìn tôi khẽ hất hàm, tôi hồ
nghi đẩy cửa, ánh mặt trời rọi vào căn phòng tối om, giống như mở ra một chặng
quá khứ xa xưa, xung quanh phòng vải đen che kín, tít cuối phòng có một ngọn
đèn dầu.
Tôi đứng ở cửa ngây người
nhìn Công Nghi Phỉ áo trắng bên cạnh ngọn đèn dầu, trong tay chàng cầm một con
dao khắc, có giọt máu nhỏ từ chuôi dao rớt xuống đất, trước mặt chàng là... tôi
cơ hồ bịt miệng kêu lên, định thần mãi mới phát hiện đó chỉ là bức tượng của
Khanh Tửu Tửu, một bức tượng có hồn như thật, mái tóc thả dài chấm gót chân,
nửa bàn tay lộ ra dưới ống tay áo cầm chiếc ô cán trúc.
Công Nghi Phỉ thất thần
đứng mãi, như sực nhớ ra, rút trong ống tay áo chiếc vòng ngọc màu đen, chìa ra
trước bức tượng gỗ, nhẹ nhàng: “Chiếc vòng này có phải của cô nương?”.
Âm thanh trống rỗng vang
lên trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, nhưng không thấy tiếng trả lời. Chàng ta lại
không bận tâm, ánh mắt tươi cười, giọng vẫn nhẹ: “Hình như tại hạ đã gặp cô
nương ở đâu?”.
Nghe đến đây tôi đã biết
câu sau chàng ta sẽ nói gì.
Đó là cảnh tượng lần đầu
họ gặp nhau, cuối cùng chàng ta vẫn uống thuốc giải thiên nhật vong. Quả nhiên
chàng ta nắm tay cô nói khẽ: “Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý
danh cô nương”.
Như có tiếng thanh thanh
vẳng lại: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”. Nhưng tất cả đã không thể quay trở lại.
Nhìn cảnh Công Nghi Phỉ rơi
nước mắt, Công Nghi San bên cạnh giơ tay bịt miệng, quay người bỏ chạy như
không thể chịu đựng hơn. Tôi từ từ khép cửa.
Bên ngoài chợt một trận
gió mạnh thốc tới, hoa tử vi trên cây rụng lả tả như một trận tuyết rơi.
Bối Trung tháng chín,
trận tuyết rơi màu tím. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, giữa tầng mây trắng
dường như thấp thoáng bóng áo trắng, tôi ngửa mặt thốt lên: “Khanh Tửu Tửu, rốt
cuộc cô yêu chàng thế nào?”.
Nước mắt ứa ra, có lẽ đây
là lần duy nhất tôi rơi nước mắt vì khách hàng của mình.
Chú thích:
(5)
Nhân vật trong tiểu thuyết của Cổ Long, là một người hiểu rộng, biết
nhiều.