“Suốt nửa đời ta mải mê tìm kiếm, ngu muội vô tình làm
mất báu vật trong tay. Nguyệt nương hỡi, ta nguyện dùng nửa đời còn lại, phổ
khúc này mãi mãi nhớ về em”.
Chàng lại nghe thấy tiếng
cô, dịu nhẹ nhưng quyết liệt vang bên tai: “Giết tôi đi, Dung Tầm, giết tôi đi,
tôi sẽ được tự do”. Sau đó là tiếng thở dài, giống như ngọn lửa âm ỉ dưới lớp
băng, ngấm ngầm thiêu đốt tâm can.
Chàng ôm ngực, đau đớn.
Cùng một giấc mơ, mơ mãi bao lần, lần nào cũng đau.
Có những người đã chỉ cho
chàng cách tránh cơn ác mộng, nhưng chàng không làm theo, bởi đây là cách duy
nhất có thể lại được nhìn thấy cô. Trong suốt ba năm tưởng là cô đã chết, chưa
bao giờ chàng chiêm bao thấy cô, còn hôm nay, cô vận hỉ bào đỏ chói biệt tăm ba
tháng, khi chàng tin cô vẫn còn sống trên đời, thì đêm đêm cô lại đi vào giấc
mơ của chàng.
Kỳ thực, chàng đã nghĩ
đến khả năng đó, nhưng không muốn tin. Nếu cô quả thực không còn trên đời, hồn
phách cô đêm đêm sẽ quay về, cho dù giày vò chàng, chàng cũng được nhìn thấy
cô, chứ không phải chỉ có những âm thanh hư vô bé nhỏ.
Mỗi mộng cảnh về cô, đều
không nhìn thấy bóng cô, đó là lý do chàng dùng để thuyết phục bản thân cô vẫn
còn sống. Thuyết phục bản thân tin rằng, những giấc mơ không lành đó chỉ là do
chàng quá nhớ nhung, chứ không phải là có chuyện gì chẳng lành xảy ra.
Nhưng đêm nay lại khác.
Trong giấc chiêm bao
khiến chàng nghẹt thở đêm nay, chàng lại nghe thấy âm thanh đó, vốn tưởng vẫn
như bao đêm trước, nỗi đau đớn sẽ khiến chàng sực tỉnh, nhưng lần này không
hiểu sao chàng không thể nào tỉnh lại.
Chàng nhìn bàn tay mình,
một vết đao dài, đường sinh mệnh bị cắt ngang, đường nhân duyên mờ mờ hiện ra
một vết sâu.
Một đóa hoa không biết từ
đâu bay đến rơi trên lòng bàn tay, sau đám mây mù vẳng ra tiếng hát: “Tuyết
trắng rơi trên núi, trăng thanh treo giữa trời, hay tin chàng đã thay lòng,
thiếp ôm sầu gạt lệ ra đi...”.
Chàng ngẩng đầu, nhìn
thấy vô vàn đóa hoa trắng từ trên trời rơi xuống như mưa. Trong màn mưa hoa đó,
một bóng áo tím từ từ đi đến, cánh tay khoác một dải sa hồng, bờ vai mảnh, đôi
mắt huyền như nhung, môi đỏ thắm. Phía xa xa hoa vẫn rơi không ngớt, từng cánh,
từng cánh đẹp như hạt chu sa, chớp mắt cô đã ở bên chàng.
Chàng biết đó là mộng,
nhưng không kìm được giơ tay định ôm cô vào lòng, nhưng cô lại như không nhìn
thấy, chàng kinh ngạc nhìn quanh, cô đã biến mất.
Hoa dưới chân như tấm
thảm đỏ, phía xa màn đêm đen thẫm, cô đi đến đâu, trên không lóe sáng đến đó.
Cuối cùng chàng nhìn thấy điểm cuối con đường, ba chữ vàng Điện Chiêu Ninh lóng
lánh dưới ánh đèn mờ trong đêm, hai cây anh đào trước cửa điện hoa nở đầy cành,
sắc đỏ như lửa, cánh cửa lớn đỏ thẫm từ từ mở ra, bên trong rực rỡ ánh đèn lồng
và những chữ hỉ đỏ chói.
Chàng nghĩ có lẽ đó là
cảnh hôn lễ của cô và Dung Viên. Lúc đó chàng không biết cô quan trọng thế nào
đối với chàng, cúi đầu trao cô vào tay người đàn ông khác, cảm giác day dứt dằn
vặt tựa như đau khổ đó, chàng tưởng chỉ là do mình chưa quen.
Tình với Oanh Ca thật khó
nói, cô là thanh đao do chính tay chàng đúc ra, là người thân thiết nhất của
chàng. Không có ai có thể như cô, tất cả đều do chàng chỉ dẫn, dìu dắt từng
bước, từng bước, lớn lên trở thành người như chàng mong muốn.
Nhìn vẻ ngây thơ và những
nét con gái của cô mất dần từng ngày, từng ngày trở thành sát thủ máu lạnh vô
tình, có lúc chàng cũng luyến tiếc vẻ nhút nhát đơn thuần của cô ngày trước,
nhưng nếu phải lựa chọn, chàng vẫn muốn cô trở thành thanh đao tốt nhất của
Dung gia, là tác phẩm hài lòng nhất của mình.
Tình của cô chàng không
phải không biết, nhưng chàng không thể yêu cô, người chăn gối có thể rất nhiều,
nhưng thanh đao tốt nhất của Dung gia chỉ có một, thanh đao này không dễ đúc,
chàng không thể tùy tiện ném đi.
Chàng tự nhủ, lần sau,
nếu lần sau cô lao vào lòng chàng, chàng nhất định sẽ đẩy cô ra. Chàng không
nghĩ mình là người thiếu ý chí, nhưng khi cô giang tay ôm cổ chàng, mùi hương
ngọt ngào trinh trắng dưới trăng khiến chàng không thể chối từ, chàng lại nhủ,
lần sau, lần sau...
Cẩm Tước xuất hiện đúng
lúc đó. Một khuôn mặt giống hệt cô, mỗi khi cười trông thơ ngây vô hại, giống
như cô trước năm mười sáu tuổi, khi chưa trở thành sát thủ, cũng đôi mắt tròn
to khi nhìn chàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy
Cẩm Tước, chàng thở phào trước những dằn vặt bấy lâu trong lòng. Có những thứ
con người ta có thể yêu, có những thứ không thể yêu, chàng nhìn Cẩm Tước cau
mày đứng bên khóm hoa tử dương, tự bảo mình đây là một cô gái ngây thơ an toàn,
có thể yêu. Lúc đó chàng không nghĩ, chàng đã quen nhìn bao nhiêu cô gái ngây
thơ an toàn, tại sao chỉ có Cẩm Tước chàng thấy có thể yêu.
Oanh Ca không hiểu, tưởng
là chàng thật lòng yêu Cẩm Tước, ngay bản thân chàng cũng tưởng thế. Đây là một
cuộc chuyển dời triệt để nhất, mọi tình cảm với Oanh Ca chàng dồn cho Cẩm Tước,
sau đó hết lần này đến lần khác tự nói với mình, cô gái này mới là người mình
thật lòng yêu.
Nhưng nhìn thấy nụ cười
nửa thật nửa giả của Oanh Ca, lòng chàng ngày càng bấn loạn. Chàng luôn bắt gặp
nỗi bi thương thoáng trong mắt cô, ánh mắt đó cứa vào tim chàng, ám ảnh giấc
ngủ đêm đêm của chàng, gạt hình ảnh một người ra khỏi thế giới của mình khó
khăn vậy sao?
Trước giờ chàng vẫn tin
mình có trái tim cứng rắn. Người chàng yêu, người chàng muốn cưới là Cẩm Tước,
đó là cô gái khác hẳn Oanh Ca. Nụ cười của Oanh Ca quá giả, tính khí quá quật
cường, lòng dạ quá độc ác, thủ đoạn quá tàn nhẫn, chàng ép mình ngày ngày chỉ
nhìn thấy những cái xấu của cô, sự ám thị ngày này qua ngày khác khiến chàng
ngày càng ghét dáng vẻ cầm đao của cô.
Mãi đến một ngày, chính
tay chàng đưa cô vào cung, đưa vào tay người đàn ông khác. Trước đây chàng kìm
nén tình cảm của mình như vậy là do chàng coi trọng giá trị của cô với tư cách
là thanh đao tốt nhất của Dung gia, nhưng thời gian lâu dần, sau bao nhiêu sự
biến, chàng đã hoàn toàn quên, thanh đao tốt nhất của Dung gia không phải sinh
ra để vào cung.
Chàng tưởng mình sẽ càng
trân trọng Cẩm Tước, nhưng không nhớ buổi đầu tiên vì sao chàng để Cẩm Tước lọt
vào mắt xanh.
Ngày chàng tỉnh ngộ là
trước hôm hôn lễ với Cẩm Tước.
Hôm đó chàng đến Thanh
Trì cư thăm Cẩm Tước, thấy cô đang ngắm những mảnh gốm vỡ, sáng bóng trên tay.
Nghe tiếng chân chàng, cô chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt giống hệt Oanh Ca
trắng như tờ giấy, khóe mắt đỏ hoe.
Chàng đi đến gần, những
ngón tay Cẩm Tước có vài vết rách do mảnh gốm cứa vào. Chàng hốt hoảng định lên
tiếng, cô lại cười đau khổ, đưa cho chàng mảnh gốm dày nhất, có lẽ vốn là đế
cốc: “Đây là quà sinh nhật chị tặng chàng”.
Nói xong đẩy cửa đi ra.
Chàng sững người, cúi đầu, mắt nhìn vào đế cốc, là một hình tròn vẫn nhìn rõ
những chữ khắc trên đó.
Tên chàng và ngày sinh.
Bàn tay chàng run run giơ ra, chạm vào hàng chữ đó. Sinh nhật lần thứ hai mươi
tư của chàng, chàng vẫn nhớ hôm đó cô vượt đường trường ngàn dặm từ nước Triệu
trở về, đến trước thư phòng lại nhìn thấy chàng đang ôm Cẩm Tước, lúc đó cô
dừng lại, chiếc bọc nhỏ màu đen trên tay rơi xuống đất... mỗi chi tiết chàng
đều nhớ rõ.
Những chuyện trước đây
không nghĩ, cũng không muốn nghĩ lại hiện lên trong đầu. Ký ức về cô bất luận
đã cố phủ nhận chàng đều nhớ rõ, rõ đến giằng xé tâm can, cho nên chàng mới
không muốn nhớ.
Nhưng ngước mắt nhìn
Thanh Trì cư, nơi ngày trước cô ở, chiếc bàn chân thú bên cạnh giá nến là chỗ
cô để đao, chiếc ghế bằng gỗ hoa lê trước bàn là chỗ cô thường ngồi đọc sách,
chiếc giường sau bức bình phong quý phi là chỗ cô nằm, đâu đâu cũng có bóng
hình cô.
Nhưng hôm nay, cô không
còn nữa.
Chàng chưa bao giờ nghĩ,
đối với chàng cô rốt cuộc là gì, trong một khắc đột nhiên bàng hoàng vỡ lẽ. Có
lẽ từ khi chàng nhặt được cô, nuôi cô đến năm mười sáu tuổi, cô đã trở thành
một phần của cơ thể chàng, giống như chân, tay chàng, khi cô ở bên, chàng không
cảm thấy gì, khi cô rời đi, chàng, mới bỗng nhiên cảm thấy như bị chặt mất cánh
tay.
Chàng nắm chặt những mảnh
gốm vỡ, cạnh sắc của chúng cứa rách tay chàng, lòng bàn tay nhòe nhoẹt máu, tựa
như điểm những bông mai đỏ. Chàng gục lên tay ghế ngày trước cô vẫn ngồi, như
không còn sức lực. Nơi đây sẽ không còn bóng dáng cô, tiếng cười hơi lạnh dễ
thương của cô, và cả ánh mắt cô đăm đắm nhìn chàng. Tất cả đều không còn.
Bây giờ trong giấc chiêm
bao hoang đường, cô lướt trên thảm hoa đỏ, đi về phía điện Chiêu Ninh, không
thèm ban cho chàng dù chỉ một ánh mắt, chàng muốn mở miệng, muốn gọi cô, thậm
chỉ muốn đuổi theo cô, nhưng cổ họng như bị chẹn cứng, không thể nào cất tiếng.
Bóng Dung Viên vận thường
y đứng trước cửa điện, chàng nhìn thấy cô hai tay nâng váy chạy vút về phía
Dung Viên, chiếc khăn sa màu tím tuột khỏi cánh tay, bị gió cuốn đi, đèn trong
cung tắt dần từng ngọn, hai người ôm chặt nhau trong sắc anh đào đỏ chói. Màu
đỏ của đèn lồng, của những chữ hỉ như chích vào mắt chàng, chàng nhắm mắt thật
chặt, bên tai có tiếng ai khẽ gọi: “Bệ hạ, bệ hạ!”.
Chàng tỉnh mộng, bên
ngoài cung điện, một vầng trăng lạnh, cung nữ thắp thêm nến, một ngọn nến đơn
độc trước long sàng in bóng chàng lên bức bình phong. Trong tòa điện vắng, bên
dưới là long sàng Dung Viên từng nằm, chàng dựa chồng gối cao, ý nghĩ vừa
thoáng qua cứ bám riết trong đầu, chiếc giường này có phải là nơi họ từng ôm
nhau như chàng nhìn thấy trong mơ.
Nỗi đau quen thuộc và cơn
hận xoáy vào tim, suốt năm năm qua chúng không ngừng vò xé tâm can chàng, nhưng
tất cả đều do chàng gây ra, hối hận ngàn vạn lần cũng không lấy lại được, sự
quyết liệt của cô chàng hiểu nhất.
Không còn lý do gì để tự
lừa dối mình hơn nữa, ba tháng trước, khi chàng đến tế đàn mang Oanh Ca đi, cô
gái đeo mặt nạ đó nói với chàng, nếu Oanh Ca tỉnh lại, việc đầu tiên cô ấy làm
là chết theo Cảnh hầu vương. Hai tay ôm đầu, chàng khẽ cười một tiếng: “Nguyệt
nương, quả thực nàng không còn nữa”. Nước mắt chàng thấm ướt một mảng chăn.
Canh tư, có tiếng đàn âm
thầm vọng ra từ cung điện vắng, ngày hôm sau, Bình hầu vương chuyển khỏi điện
Thanh Lương, một chiếc khóa lớn khóa chặt cửa điện. Suốt những năm Bình hầu
vương tại thế, điện Thanh Lương nơi ngự của các đời Trịnh vương cũng không bao
giờ mở cửa, nghe đồn Bình hầu vương lưu lại chỗ ở cho cố nhân, nếu hồn phách cố
nhân ban đêm có về không đến nỗi không tìm thấy nơi nương náu.