Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu

Chương 3: Chương 3: Cầm thú đáng ghét!




Editor: Hắc Nguyệt.

Trong sơn động u ám, Cửu Nguyệt suy yếu dựa vào vách đá, mắt liếc con cọp ngồi bên cạnh, còn có Thanh linh điểu ngổi trên đầu nó, lại dám hù dọa nàng, cầm thú đáng ghét!

Nhìn nó giương nanh múa vuốt hùng hổ nhào tới, lúc ấy nàng còn tưởng rằng sẽ bị ăn tươi nuốt sống, kêu rên một tiếng rồi bị dọa ngất đi, không ngờ tỉnh lại mới phát hiện là bọn chúng đã cứu nàng.

“tiểu Thanh, ta đói bụng.” Thanh linh điểu giương cánh bay đi, chỉ chốc lát ngậm đến một ít trái cây nhỏ đỏ rực cho nàng.

Thật ngoan.

Thông minh linh tính như thế này chắc chắn không phải phàm vật, nhìn dáng vẻ nó sống chết nhất định phải theo nàng, nhưng Cửu Nguyệt lại không nghĩ ra lý do, chẳng lẽ liên quan đến chuyện lạ vừa phát sinh trên người nàng?

Sau khi nàng tỉnh lại vẫn luôn cảm giác đan điền có một cổ khí hùng hậu trong suốt, rất tinh khiết.

Nàng có thể cảm giác được miệng viết thương đang tự nhiên nhanh chóng khép lại , rất thần kỳ cũng rất quỷ dị, đây chính là lý do nàng bị thương nặng như vậy, mất nhiều máu như vậy nhưng vẫn không chết.

Nhìn trái cây trong tay, nhẹ nhàng ăn một chục, trái cây hóa thành lưỡi dao sắc bén đem vách đá đánh thủng một cái động, Cửu Nguyệt cũng bị lực lượng của bản thân làm cho kinh sợ.

Kỳ tích a, thật là thần kỳ, đại nạn không chết, đã thế còn gặp được chuyện tốt bậc này, sau này có gặp nữ nhân quạ đen kia, tuyệt đối sẽ không bị đánh nữa.

Nàng sờ sờ mũi, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, không hài lòng nói: “Trái cây, lại là trái cây, ngày nào cũng chỉ có trái cây.”

“tiểu Bạch, ta muốn ăn thịt, mốt miếng thịt to béo.”

Cửu Nguyệt cắn răng, ba ngày liền nàng chỉ ăn trái cây, không muốn ăn những hoa quả chua xót này nữa.

Thanh linh điểu ríu rít vài tiếng tựa như muốn nói, quả dại rốt tốt cho vết thương giúp nó chóng lành, Cửu Nguyệt hiểu ý, lập tức sắc mặt đen xì, nói: “ta muốn ăn thịt cơ”.

Lúc nàng ồn ào, cánh tay cũng vung lên, đất đá trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên hướng thạch bích đánh tới, ầm ầm vài tiếng trên thạch bích xuất hiện vài lỗ thủng.

Cửu Nguyệt trợn tròn mắt, nàng lợi hại dữ vậy?

Ý niệm, theo ý niệm của nàng mà xuất chiêu, lại đánh nhiều lỗ thủng trên thạch bích như vậy, cho dù là cao thủ nhất đẳng cũng không thể làm được a.

Một chiêu này của Cửu Nguyệt khiến Bạch hổ run sợ, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, lát sau liền tha về một con thỏ hoang máu me đầm đìa, vui vẻ đặt bên cạnh Cửu Nguyệt, tặng cho nàng.

vừa liếc mắt xem xét con thỏ mới chết, khóe miệng co rút.

Nàng không ăn thỏ sống!

Đói khát thật lợi hại, Cửu Nguyệt đành phải dựa theo vách đá đi ra ngoài, cửa động có quả dại Thanh linh điểu mang về, nàng vẫn nên ăn trái cây thôi.

Bạch hổ thấy nàng ăn trái cây, lông mao trên người nhăn nhúm lại, ô ô vài tiếng tỏ vẻ khó hiểu.

Cửu Nguyệt nhìn mấy lỗ nàng đánh trên thạch bích, lại nhặt hòn đá ném ra ngoài, đập trúng vách đá rồi rơi xuống, trong cơ thể có dòng khí đang vận hành.

Sau khi no bụng, thử vận khí một vòng, toàn thân không bị ngăn trở, nhìn lại phong ấn sư phụ hạ cho nàng đã không còn, ấn ký phong ấn vẫn tồn tại trên cổ tay đã biến mất!

Cửu Nguyệt cau mày nhớ lại chuyện cũ.

“từ nay về sau ngươi chính là Cửu Nguyệt”.

Đây là lần đầu tiên tỉnh dậy nàng thấy sư phụ, câu đầu tiên người nói, trước đó nàng đã quên, quên chính mình ban đầu gọi là gì, trí nhớ của nàng là bắt đầu từ lúc mười tuổi.

Còn nhớ rõ ánh mắt lo lắng của sư phu khi nàng xuống núi, có lẽ sư phụ biết thân thế của nàng, thậm chí cả bí mật trên người nàng.

Trong sơn động âm u lại ẩm ướt, mỗi ngày nằm trên tảng đá nghịch cục đá, đối với tính tình nghịch ngợm của nàng thì thực quá nghẹn khuất, cũng may vết thương trên người trải qua vài ngày tĩnh dưỡng đã lành lại như bình thường.

Đã lâu không tắm rửa, trên người phát ra mùi hôi thối đến nỗi Cửu Nguyệt cũng phải ghê tởm chính mình, hơn nữa đừng nhắc tới Bạch hổ bị nàng cưỡi trên lưng, riêng Thanh linh điểu đã cách nàng ba thước, tuyệt không tới gần.

Nhuốm qua huyết vũ*, lại dính bụi đất, hơn nữa còn nằm trong đậng ẩm ướt bốn ngày, không thúi mới lạ, mặt mũi Cửu Nguyệt đen xì, nhìn rất là chật vật.

[*: mưa máu]

Ajz… chẳng trách bị hai con thú ghét bỏ.

Chống lại ánh mắt u oán, Cửu Nguyệt bi thương nói: “tiểu Bạch a, vẫn là nên nhanh chóng mang ca ca ta đây xuất cốc đi, bằng không bạch mao của ngươi sẽ bị thối ngoàn năm, chỉ có thể nhổ sạch.”

Bạch hổ kêu rên một tiếng tiếp tục đi tới, đưa Cửu Nguyệt ra khỏi sơn cốc, sau đó ném ra bên ngoài Lang Gia cốc.

Đúng vậy, ném, vừa ra khỏi cốc liền không kịp đợi mà ném người đi như ném một bao vải.

Cửu Nguyệt vịn vào thân cây xoa xoa cái mông, oán hận dùng sức nhìn chằm chằm tiểu Bạch đang chà chà bộ lông sau gốc cây cổ thụ.

Đồ hổ giấy, này ghét bỏ cũng quá khoa trương đi!

Không chờ Cửu Nguyệt phát hỏa, tiểu Bạch rất nhanh xông vào rừng, tiểu Thanh cảm giác có động tĩnh, cũng rất nhanh hướng chân trời biến mất, chỉ có Cửu Nguyệt không kịp phản ứng, cho rằng một chim một thú đang cười nhạo cử động chậm chạp của nàng, nhặt cục đá trên đất ném hướng Thanh linh điểu biến mất.

Cửu Nguyệt gào thét : “Cầm thú chết tiệt!”

Một kiệu hoa rất lớn bay tới, nâng kiệu là bốn hầu gái xinh đẹp vô song, phiêu phiêu như tiên, vừa vặn chính là cục đá vừa ném ra ngoài lại giống như lợi kiếm đánh về phía kiệu hoa, nhấc lên một luồng khí màu xanh, mang theo lực phá hoại cường đại.

Lúc kiệu hoa bị phá, một cô gái như tiên nữ bay ra, duỗi bàn tay hướng Cửu Nguyệt chụp tới, đôi mắt lạnh băng tàn nhẫn thị huyết.

Cửu Nguyệt kinh hãi nhìn đôi mắt sắc bén như kiếm đóng băng ba thước kia, trong nháy mắt có thể làm con người ta hít thở không thông, một áp lực cường hãn kinh khủng khóa toàn bộ cơ thể nàng.

Nghiêng đầu tránh một trảo trí mạng, Cửu Nguyệt hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, mẹ nó thật là mạnh mẽ, chiêu thức thật lợi hại, vừa ra tay liền vừa mạnh mẽ vừa sắc bén.

Cơ thể chợt lóe lại tránh thoát hai chưởng, không cẩn thận vẫn trúng một cước, nặng nề ngã xuống đất, “Ai u, cái mông của ta.”

Cửu Nguyệt kêu đau, thừa dịp nử tử kia cách mình ba trượng mà nhanh chân chạy trốn.

Chết tiệt, không phải chỉ là một cục đá sao, thế nhưng lại đập trúng nữ ma đầu hung thần ác sát, sau khi trở về, nàng nhất định phải hảo hảo thắp hương bái Phật cầu phù hộ mệt phen, gần đây xui xẻo muốn chết, mỗi lần đều ngàn cân treo sợi tóc.

Đúng lúc tay áo bạch y nữ tử vung lên, bốn năm dải bạch lăng như du long* mà đến, giống như gió xoáy đánh úp lại, trong khoảnh khắc đem cái người đã chạy xa xa kia trói lại, giống như bánh trưng mà kéo trở về.

[*: dải lụa bay như mấy con rồng ý, mấy bạn coi phim hay có cảnh này nè.]

Bị tỳ nữ chế trụ trước mặt bạch y nữ tử, Cửu Nguyệt mới nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân này, đúng là một phen kinh diễm.

y phục trắng thuần nhẹ nhàng kiều diễm, mặt hồng như hoa đào, khuynh quốc khuynh thành, tươi đẹp như hoa, độc nhất vô nhị.

Mặt như xuân hiểu trăng sáng, sắc như thu thủy lạc hoa, tấn nhược hoa lôi, mi như mặc họa, mục nhược thu ba, khí như u trúc, tư sắc kham bỉ thiên tiên kiều mĩ!

[Mặt như ánh trăng mùa xuân, vẻ mặt như nước mùa thu, tóc như nụ hoa, mày như được vẽ, đôi mắt sóng sánh như nước mùa thu, hơi thở tĩnh mịch, xinh đẹp hơn cả thiên tiên!]

Trên da thịt mơ hồ có bóng tối di chuyển, đôi mắt hoa đào mị hoặc, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo, lơ đãng, không cần tỏ vẻ cũng thắng tất cả phong hoa tuyết nguyệt của nhân gian.

Tốt cho một nữ tử trần thế có thể thách thức thiên địa, hơi thở thản nhiên, tựa như Trúc xanh Cẩm thạch tự nhiên, không mang theo hơi thở dung tục, nếu có thêm vài phần lẳng lơ diêm dúa lẫn trong đó, sẽ càng xinh đẹp.

Thế này giống như thần tiên giáng trần, lại là cô gái yêu mị u tối, võ ghệ trác tuyệt, đạo hạnh thâm hậu, ra tay vừa sắc bén lại tàn nhẫn, chiêu chiêu không chừa đường sống, thật là một nữ tử mạnh mẽ!

Cũng là ma nữ yêu nghiệt nguy hiểm, nháy mắt có thể làm cho con người ta hài cốt không còn, Cửu Nguyệt đang tự nhắc nhở chính mình.

Nữ tử thu hồi bạch lăng, đôi mắt sắc bén thoáng nhìn, một chân đặt trên ngực Cửu Nguyệt, cả người nhất thời không thể động đậy, chỉ cảm thấy khắp ngực đau nhức, hô hấp không thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng khuôn mặt vẫn đen xì, nàng nghẹn đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.

“Ân? Cầm thú?”

Nữ tử mở miệng, thanh âm mượt mà như châu, từng câu lại rét lạnh, Cửu Nguyệt chỉ cảm thấy mê muội hít thở không thông, trên ngực từng trận đau đớn, lại không thể động đậy.

“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm! ta…khụ khụ, ta không có mắng ngươi.”

Tuyệt đối không dám mắng trước mặt, chỉ dám mắng trong lòng.

Tư vị bị khi dễ thật không dễ chịu, Cửu Nguyệt cười hề hề đưa tiểu móng vuốt bắt lấy giầy thêu trắng nõn của nữ tử, chỉ cảm thấy nữ nhân đáng sợ này có bàn chân thật lớn.

“Ừh? Chẳng lẽ cục đá đánh lén cũng là hiểu lầm?” nữ tử hài hước nhìn chằm chằm người đang thống khổ ho khan, trong mắt hiện sát khí.

Cục đá kia suýt chút nữa làm mình bị thương, xú tiểu tử đáng chết!

Nhìn móng vuốt Cửu Nguyệt quơ trên giầy mình, nữ tử lại càng nổi trận lôi đình, tiểu tử không biết sống chết này lại dám làm bẩn chiếc giầy trắng nõn của mình!

“Ta hận nhất chính là bẩn!.”

Nữ tử nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng: “Bỏ hai cái móng vuốt của ngươi ra!”.

Nữ tử vừa mới giương tay lên, chỉ cảm thấy một cỗ sát khi vây quanh sáu người, sau đó nháy mắt liền xuất hiện một đám Hắc y nhân cầm ngân đao, hai mươi cái nỏ cường đại hướng về phía bọn họ.

Nữ tử cười lạnh, một cước đá văng Cửu Nguyệt, đối mặt với tên đầu lĩnh, nói: “Thật đúng là lì lợm, đuổi tới tận đây.”

Hắc y nhân không nói một lời, trực tiếp hạ lệnh bắn tên, mũi tên nhọn như mưa đánh úp lại, Cửu Nguyệt chân chó chạy lên ôm lấy bắp đùi nữ tử, gắt gao không cho cô ta nhúc nhích.

Người này giận dữ, vung tay áo lên hơn mười mũi tên nhọn lệch hướng bay đi, sau đó cúi đầu mắng : “xú tiểu tử chết tiệt, muốn ám toán ta, ngươi còn non lắm.”

Mốt cước đá Cửu Nguyệt ra thật xa, Cửu Nguyệt thông minh né tránh mũi tên cùng sát thủ rồi xa xa mà chạy, lăn ra thật xa hai nhóm hỗn chiến kia mới ngừng lại, Cửu Nguyệt đau xót đứng lên.

Rất rõ ràng, mục tiêu của sát thủ không phải là nàng, nữ ma đầu kia là một nhân vật tàn nhẫn, đám hắc y nhân này cũng không phải quả hồng mềm, trong nhất thời đánh đấm túi bụi.

Thừa dịp ma đầu kia không rảnh bận tâm đến nàng, Cửu Nguyệt nhanh chóng co giò chạy trối chết, ôm ngực thất tha thất thiểu rời đi.

Bạch lăng bay tứ tung như rồng lượn, tay vung lên ngâm châm bắn ra, trong chớp mắt liền phóng tới mấy người kia,giết người chỉ trong khoảnh khắc, so với trung tên còn đáng sợ hơn.

Nữ tử lạnh lẽo nghiêm mặt thu tay lại, nhìn tàn thi khắp nơi lạnh lùng cười, “Làm sao bọn họ biết hành tung bản công tử?”

Bạch y nữ tử mở miệng, thế nhưng biến thành thanh âm trầm thấp của nam nhân.

Tỳ nữ trầm tư cau mày nói: “Công tử, là do lúc đắt chân ở thương thành.”

Lãnh nhan nữ tử trầm xuống, “Khanh Phương uyển, không chừa một ai.” Thanh âm như trăng sáng, lạnh lẽo như tuyết tháng ba.

Thà rằng giết sai, không thể buông tha, người dám để lộ hành tung của hắn, một thứ cũng không lưu.

“Công tử, ngọc bội bên người ngài……..” Tỳ nữ cẩn thận nhìn dấu tay đen xì trên lưng áo và vạt áo hắn, sợ hãi kêu ra tiếng.

Nữ tử áo trắng được gọi là công tử liếc nhìn ngọc đái bên hông, nhất thời sát khí âm trầm nói : “Đi bắt tiểu tử thúi kia, lấy lại ngọc bội, giết không tha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.