Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu

Chương 8: Chương 8




Lại là dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng, Cửu Nguyệt càng nhìn càng không vừa mắt, hết lần này đến lần khác không cúi đầu trước dâm uy: “ Cửu Nguyệt lỗ mãng, đụng phải Lý cô nương, xin cô nương rộng lòng tha thứ, tất cả đều là lỗi của ta”

Nếu thực sự nữ nhân này có tâm tư khác, trước tiên nhất định chia rẽ tình cảm giữa huynh đệ bọn họ, nếu như nàng còn không biết ẩn nhẫn, sẽ làm sư huynh khó xử, tình cảm huynh đệ cũng sẽ xuất hiện vết nứt.

Trái lại Cửu nguyệt thở dài xin lỗi, ngẩng đầu lại nhìn thấy Lý Yến Nhi sớm đã ném ánh mắt khinh bỉ liếc về mình, mang theo ý giễu cợt, nhưng Cửu nguyệt chỉ có thể giả vờ không thấy, càng không được tức giận, lại không thể nói gì, nàng không có bằng chứng tố cáo

Nữ nhân này mấy ngày ngắn ngủi đã mê hoặc tất cả mọi người, nàng mà tiếp tục gây ầm ĩ nữa cũng không có ai tin, ngược lại làm Hạ Vũ Phong khó xử.

Cửu Nguyệt hết sức nhắc nhở chính mình, không được hành động tùy tiện nữa.

“ Cửu Nguyệt nhiều lần cố tình làm bậy, không đảm đương được chức trách, lập tức cách chức tướng quân, tạm giữ lại chờ quan sát. ”

Đối với mệnh lệnh của Hạ Vũ Phong mọi người đều im lặng, cũng không dám nói.

Sau khi trấn an Lý Yến Nhi vài câu, Hạ vũ phong nổi giận đùng đùng lệnh mọi người quay về lều của mình, Cửu nguyệt cúi đầu không dám nói một tiếng theo sát phía sau, chúng tướng sĩ đồng tình nhìn thoáng qua Cửu nguyệt, rối rít lui ra phía sau ba trượng.

Không còn ai chú ý tới, Lý Yến Nhi trở lại lều của mình, đột nhiên trong tay áo chìa ra ba con Hắc Xà, nàng sờ sờ cái đầu đang phun lưỡi, lộ ra ý cười, giống như yêu hoa thị huyết trong đêm tối, diêm dúa lẳng lơ, âm tàn.

“Lý cô nương, đây là nguyên soái lệnh tiểu nhân mang đến để cô nương dùng cho đỡ sợ…”

Tiểu binh bước vào lều đột nhiên trong nháy mắt bị tắt tiếng, sợ đến nỗi không nói được lời kế tiếp, tay đang bưng chén canh run rẩy ngã nhào xuống.

Trên mặt Lí Yến Nhi vẫn là nụ cười tà ác âm độc kia, khiến cho người ta rợn tóc gáy: “Điện hạ thật có lòng.”

Hắc xà hướng tới cắn vào cổ của tiểu binh một lỗ thủng mà hút máu, trong chốc lát trên mặt đất chỉ còn lại cái xác khô.

Lí Yến Nhi lấy một bình thuốc nhỏ lên, xác khô trên đất liền biến thành tro bụi.

Trong Soái trướng chỉ còn lại có hai người, Cửu nguyệt ngồi tựa vào ở ghế hai chân vắt chéo.

“Huynh thích nàng?” dáng vẻ giả vờ bất cần, mỉm cười nhìn hắn.

Hạ Vũ Phong bất đắc dĩ khoanh tay nhìn nàng chằm chằm: “Vì sao lỗ mãng như thế? ”. Hắn biết đêm nay nàng cố ý làm lớn chuyện, không thể nào nàng nhìn không ra hắn đã ám chỉ. Trầm tư một hồi, hắn lại nói: “Nàng là cô nương tốt, mạnh mẽ lại lương thiện, vừa biết quan tâm lại hiền lành.”

Nam nhân đa phần đều thích cô nương dịu dàng hiền thục, bỗng nhiên Cửu nguyệt có chút mất mát khó hiểu, nàng là một dã nha đầu thô lỗ hung hãn, là hỗn thế tiểu ma vương, cho nên hắn chưa từng xem nàng là một cô nương.

“Yến Nhi không phải như muội nghĩ, sống chung với nhau lâu ngày muội sẽ biết.” trong lúc lẩn trốn phía sau Thương lang sơn, gặp được nàng, ban đầu hắn cũng có nghi ngờ, nhưng mấy ngày ở chung với nhau, hắn loại bỏ ngay hoài nghi nàng là gian tế địch quốc.

“Huynh thà rằng tin nàng ta chứ không tin muội ?”, Cửu Nguyệt thật sự rất thất vọng.

“Yến Nhi là nữ nhi của thành chủ Thương Thành, phụ thân và hai vị ca ca của nàng đều chết dưới binh khí của Nam Tề, toàn bộ người dân trong thành bị Nam Tề đốt giết cướp đoạt tàn bạo, nàng không thể nào là gian tế Nam Tề được, nàng căm hận Nam Tề đã hủy họa người nhà và phá tan thành trì của nàng.”

hạ Vũ Phong chậm rãi kể, hi vọng có thể loại bỏ thành kiến của Cửu Nguyệt với Lí Yến Nhi, “Yến Nhi hiểu rõ Thương Thành nhất, nắm rõ toàn bộ địa hình cùng bố trí hơn chúng ta rất nhiều, nếu muốn phá Thương Thành chúng ta phải dựa vào nàng, muội cũng biết, Thương thành dễ thủ khó công, nếu dùng sức mạnh tất sẽ thất bại thảm hại.”

cửu Nguyệt nói: “Huynh đây là đưa quân vào nguy hiểm, ta có cảm giác, thân phận của nàng ta không đơn giản như vậy.”

“A Cửu” Hạ Vũ Phong nghiêm túc cắt ngang lời nàng, nghiêm túc nói: “nàng có rất nhiều cơ hội hiết ta, nhưng lại không có hành động gì, nếu nàng có ý đồ xấu thì chẳng phải giết ta là tốt nhất sao, đại quân như rắn mất đầu, Nam Tề chỉ việc xâm chiếm. Hai ngày này nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt nội thương.”

Nghỉ ngơi thật tốt? Đây là muốn nàng rảnh rỗi, không được can dự vào quân cơ?

Hạ Vũ Phong nhanh chóng rời đi, Cửu Nguyệt tức giận ném ly trà, nằm trên tháp hời dỗi, xem cái gối như Hạ Vũ Phong mà mắng mấy bận, cho dù Lí Yến Nhi quen thuộc địa hình Thương thành, nhưng cũng không thể hiện rằng nàng có thể hiểu được quân cơ, đã thế lại để cho một nữ nhân xa lạ nhúng tay vào việc quân, hắn điên mất rồi!

Hôm sau, Hạ Vũ Phong thật sự mang Lí Yến Nhi đến lều nghị sự, Cửu Nguyệt nhìn mà nghiến răng, hắn lại còn cho nữ nhân kia ngồi bên cạnh, bình thường vị trí kia là của nàng, hiện tại nàng tạm thời bị cách chức, cho dù Hạ Vũ Phong có cho nàng tới nghe ngóng tình hình, nhưng chỉ có thể đứng trong góc.

“Thương thành dễ thủ khó công, quân chủ lực của Nam Tề đều ở trong thành, không thể cường công, nếu hai bên giằng co mãi đối với quân ta bất lợi vô cùng.”

mọi người nghe Lí Yến Nhi phân tích đều rối rít gật đầu, lại không ai nghĩ tới một tiểu thư nhà giàu chưa từng ra khỏi của lại có thể hiểu được quân sự, chỉ có Cửu Nguyệt thấp giọng nói một câu ‘vô nghĩa’, lại bị Hạ Vũ Phong quay đầu trừng mắt một cái.

“Có phải Lí cô nương có biện pháp tốt để công thành?” Văn Bác tán thưởng nhìn Lí Yến Nhi.

“Kì thật muốn chiếm Thương thành không phải không có cách.”

Mọi người tò mò chăm chú lắng nghe, Lí Yến Nhi mỉm cười tự tin chỉ vào bản đồ nói: “nới này là Tùng Lâm mê vụ, người đi vào rất khó tìm được hướng ra, nhưng ở đây có một dòng sông dẫn vào cửa hông Thương thành, ta trốn ra ngoài bằng đường đó.”

Hạ Vũ Phong mừng rỡ nói: “chúng ta có thể giương đông kích tây, một nhóm khiêu chiến ở cổng chính, đội chủ lực men theo dòng sông tiến vào cửa hông, khiến quân địch bất ngờ, cứ thế mà tiến, trong nháy mắt sẽ phá được Thương thành.”

Cửu Nguyệt sợ hãi kêu: “điên rồi, các ngươi tin nàng ta? Tùng Lâm mê vụ sẽ vây khốn đại quân, ta không đồng ý kế hoạch này, nàng ta sẽ chôn vùi toàn bộ các ngươi trong Tùng Lâm mê vụ cho dã thú!”

Văn Bác nói: “Ngươi không có tư cách phản đối, Cửu Nguyệt, ngươi không còn là tướng quân, nơi này ngươi không có quyền lên tiếng! Lí cô nương có biện pháp tốt để công thành, xin hỏi ngươi có sao? nếu không thỉnh đừng ở nơi này quấy rối!”

Hạ Vũ Phong bình tĩnh nói: “A Cửu, không được hổ nháo!”

“Điên rồi, một đám điên!” Cửu Nguyệt xốc màn trướng đi ra, hai tiểu binh nhìn thấy nàng liền vui vẻ chạy tới.

Nhị Hổ nói: “lão Đại, người nào chọc ngươi mất hứng? chúng ta đi dạy dỗ hắn!”

“Hạ Vũ Phong, các ngươi luộc hắn cho ta nhắm rượu.” Cửu Nguyệt vừa nói, hai người liền cười haha, nàng khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người rồi tiếp tục đi, cũng biết hai tên xảo quyệt này không dám trêu chọc Hạ Vũ Phong.

Lão Ưng nói: “lão Đại, Trấn trên cách đây hai mươi dặm gần đây rất náo nhiệt, nghe nói Hoa Lâu mới tới một mỹ nhân tuyệt sắc, chúng ta đi uống hai chén cho vui vẻ?”

Bình thường nàng cùng hai người này lêu lổng, hay trà trộn vào Hoa Lâu, bị Hạ Vũ Phong quở trách không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn liện lụy hai người họ bị phạt.

“Lần trước các ngươi bị đánh, chẳng phải đã thề trước mặt tên khốn kia là không đi thanh lâu nữa sao?”

Lời vừa ra miệng đã bị hai bàn tay che lại: “lão Đại, nói chuyện cẩn thận một chút, nghe nói ngươi thất sủng, đừng để điện hạ nghe thấy, cẩn thận hắn lại đánh ngươi.”

Cửu Nguyệt đem người đá văng, cũng không phải chưa từng bị đánh, sợ cái gì.

“gần đây các ngươi rảnh rỗi vậy, chi bằng thay ta giám thị nhất cử nhất động của hồ ly kia đi, thế nào?”

Dưới ánh mắt thị uy sắc bén, Nhị Hổ cùng Lão Ưng ngoan ngoãn gật đầu, không thể đắc tội tiểu ác ma.

Những việt nhỏ nhặt thì được, một ngày Lí Yến Nhi đi nơi nào làm cái gì đều báo cho Cửu Nguyệt, ngay cả giờ Mùi canh ba Lí Yến Nhi cầm bao nhiêu bộ quần áo ra sông giặt đều nói rất rõ ràng, không hổ là côn đồ số một số hai ngoài đường.

Lí Yến Nhi giặt không phải là y phục của cô ta, mà là của Hạ Vũ Phong, giặt đặc biệt cẩn thận.

Cửu Nguyệt liếc liếc nhìn trung y của Hạ Vũ Phong, “Lí cô nương thật là dụng tâm.”

Người nghe quay đầu lại mỉm cười, nho nhã xinh đẹp như gió mềm mại như hoa, không cần trang sức hoa lệ nhưng vẫn tỏa sáng, nữ tử như vậy nam nhân sao có thể buông tay đây?

“Đây là y phục của điện hạ, tất nhiên phải dùng tâm giặt sạch, hắn thích hương trà Vũ Hà, ta liền dụng tâm chế ra mùi hương hắn thích, hắn nói thuốc rất đắng, ta lại nghĩ cách làm thuốc viên cho hắn đỡ khổ.”

Những lời này, để kích thích nàng? Cửu Nguyệt cắn răng.

Từ nhỏ Hạ Vũ Phong sống trong tranh đấu chém giết, thiếu thốn tình cảm, Lí Yến Nhi lại cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, hắn đương nhiên tin tưởng, người luôn luôn đa nghi vậy mà chỉ vài ngày đã bị nàng làm cho cảm động, nữ nhân này thật không đơn giản.

“Ngươi làm nhiều việc như vậy để hắn tin tưởng, sau đó lại hung hăng đạp vỡ mộng tưởng của hắn? Ha ha, ngươi thật đủ ngoan, đem quân chủ lực của ta tiến vào Tùng Lâm, sau đó nghĩ cách lật đổ quân ta.” Cửu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“haha…. ngươi đoán không tồi, ta không biết làm sao ngươi lại biết nhiều như vậy, nhưng mà ngươi vô lực cứu vãn rồi, cho dù ngươi có nói gì đi chăng nữa cũng chẳng ai tin, bọn họ chỉ cho rằng ngươi đang càn quấy, ngươi không có chứng cớ chứng minh ta là gian tế Nam Tề, lại càng không có chứng cớ thuyết minh ta là người giết ba binh lính kia.”

Ánh mắt Lí Yế Nhi chợt lóe, lắc mông đi tới, ghé vào bên tai nàng nói: “Ta cò muốn giết rất nhiều người, khiến ngươi cùng sư huynh người nhìn đại quân bị ta phá hủy, sau đó sư huynh của ngươi cũng táng thân trên tay ta, ta sẽ đưa đầu của hắn cho Tề hoàng, sau đó, đại quân Nam Tề sẽ đạp nát sông núi Cảnh Hạ các ngươi.”

“Tiện nhân” Lí Yến Nhi lộ ra gian trá, không thèm che giấu, Cửu Nguyệt tức giận phất tay cho nàng ta một tát.

cổ tay vừa đưa lên giữa không trung đã bị một bàn tay lớn hơn bắt lấy, nàng ngẩng đầu kinh ngạc: “Sư huynh?”

‘Ba’ một thanh âm thanh thúy vang lên, Nhị Hổ cùng Lão Ưng cách đó không xa chạy tới, kinh ngạc nhìn một bên mặt của Cửu Nguyệt: “lão Đại, ngươi không sao chứ?”

Hừ, điện hạ đi theo phía sau họ, vậy mà bọn họ không biết, lần này lão Đại xong rồi.

Một nửa khuôn mặt đau rát, Cửu Nguyệt chống lại ánh mắt áy náy của Hã Vũ Phong, bình tĩnh nói: “Huynh chưa từng đánh ta, đây là lần đầu tiên, huynh lại vì nữ nhân khác đánh ta.”

Nàng đem toàn bộ trái tim giao cho hắn, lại bị một cái tát đánh nát.

Đôi mắt bi thương rưng rưng nhìn hắn, Hạ Vũ Phong nhìn tay mình, hắn cũng không biết tại sao, không nghĩ gì cứ vậy đánh. Trong lòng hắn cực độ khó chịu cùng hối hận, khẩn trương nói: “A Cửu” [HN: chuẩn tra nam]

Hắn vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng Cửu Nguyệt lại lui về né tránh: “Ta cậy mạnh tùy hứng, kiêu căng vô lễ, ai cug4 có thể chỉ trích ta đánh mắng ta, nhưng huynh không thể, huynh đã nói sẽ bảo vệ ta cả đời, vĩnh viễn đứng bên cạnh ta, không cho người khác khi dễ ta, huynh, nuốt, lời!!”

Nàng vừa khóc vừa gào, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.