Hoa Và Bướm

Chương 10: Chương 10




Thật ra Nhan Khinh vốn không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy gặp Mộc Cận ở đây.

Lúc trước cô nghe Trần Doãn Càn nói Bạc Tam mới đổi bạn gái, hơn nữa còn sắp xếp người này vào làm trong công ty nhà mình, đủ thấy được mức độ coi trọng như thế nào. Hôm nay đi ngang qua tòa nhà Thực Huy, Nhan Khinh tiện đường lên thăm Bạc Tam, nhân thể nhìn xem mỹ nhân nào khiến cho Tam thiếu gia đổ rầm như thế.

Không ngờ Bạc Tam chỉ thản nhiên ngồi sau bàn làm việc rộng rãi, liếc mắt nhìn cô, sau đó cầm lấy tập tài liệu, lạnh lùng quăng ra một câu: “Nhan Khinh, có phải cậu quá rảnh rỗi không có việc gì? Đúng lúc tôi đang thiếu một cu-li, pha giúp tôi tách trà đi.”

Nhan Khinh đặt mông ngồi lên bàn anh, cúi người xuống, gõ một ngón tay lên mặt bàn: “Xem kìa, pha trà không vấn đề, trước hết thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đã. Nói mau, con gái nhà ai? Tính cách thế nào?”

Bạc Tam nhíu mày, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ liếc mắt ngó Nhan Khinh: “Không uống nữa.”

Nhan Khinh vẫn chưa từ bỏ ý định: “Nghe nói vẫn đang là sinh viên. Haiz tôi nói này Bạc Tam, cậu không thể không hủy hoại trụ cột quốc gia sao? Tốt xấu gì người ta cũng góp sức cho chủ nghĩa xã hội khoa học, hiện đại hóa…”

Nói chưa dứt lời đã bị Bạc Tam đứng dậy “Vụt” một phát bịt miệng.

Nhan Khinh bị Bạc Tam kéo xuống khỏi bàn, nhịn không được xoa xoa cái mũi bị đau: “Không nói thì thôi. Ngược lại tôi muốn xem cậu che giấu được bao lâu.”

Bạc Tam đi tìm một ly thủy tinh sạch rót nước, lúc quay lại dò xét cô từ trên xuống dưới: “Không có gì, cậu đừng nghe Trần Doãn Càn nói bậy.”

“Cậu lừa ai đó! Đừng cho là tôi không biết, cậu đi theo Dương Tử mượn cái xe kia làm gì ấy nhỉ? Hiện giờ còn mang người nhà người ta thả bên cạnh mình.” Nhan Khinh trừng anh, khẽ cười một tiếng: “Chuyện mới lạ này tôi mới gặp một lần hay sao. Trước kia đó đó, người đó đó đó, còn có người đó đó đó, chỉ cần hở ra một tí đã muốn đưa vào Thực Huy, cậu trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”

Bạc Tam giơ chiếc ly thủy tinh dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng đong đưa, nhìn nước trong ly đập vào thành đảo qua đảo lại, thế nhưng không nói với cô một câu nào.

Nhan Khinh không khai thác được tin tức có chút nản lòng, đúng lúc Diệp Oản Oản gọi điện tới rủ cô đi ăn cơm, cô thuận tiện vui vẻ tạm biệt Bạc Tam.

Ra đến cửa, Nhan Khinh loáng thoáng nghe thấy Bạc Tam nói câu gì đó, cô quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”

Bạc Tam xoay người, ánh sáng ngoài cửa sổ tràn vào choàng lên vai anh, trong khi khuôn mặt lại khuất trong bóng tối nhìn không rõ lắm. Thế nhưng ngược lại, giọng nói của anh lại trầm ổn khác thường: “Không có gì.”

Ai ngờ trong thang máy, Nhan Khinh lại chạm mặt với mục tiêu tiểu mỹ nữ.

Trang phục của cô không quá nghiêm túc, tóc cũng chỉ tùy tiện dùng dây thun buộc túm lên…, hoàn toàn vẫn còn là dáng vẻ của một sinh viên; có điều làn da rất đẹp, trắng ngần thanh thoát, phảng phất nét trong trẻo như nước; khuôn mặt không trang điểm, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh đen trắng rõ ràng, khi cười nhẹ nhàng khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền, hai mắt to tròn cong cong, hàng mi đều chớp nháy.

Quả thật lâu nay chưa từng thấy vẻ trong trẻo như vậy, có điều gương mặt kia, thần thái phảng phất có nét gì đó như đã từng quen biết, quen thuộc như đã gặp nhau ở nơi nào.

Nhan Khinh gần như chỉ nhìn Mộc Cận trong chớp mắt đã biết rõ, khẳng định chính là cô.

“Quả nhiên là mỹ nhân a mỹ nhân.” Nhan Khinh vừa đi ra ngoài vừa gật gù đắc ý, xoa cằm suy nghĩ, “Bạc Tam cũng quá vô đạo đức, ra tay ác độc, cô bé này mộc mạc chất phác bao nhiêu a…”

*

Nhoáng một cái, thời gian thực tập của Mộc Cận đã trôi qua mười ngày.

Từ ngày ở trên hàng lang xa xa đối diện với Bạc Tam về sau, Mộc Cận không… gặp lại anh, anh cũng không… chủ động liên lạc với cô, giống như lúc trước đi công tác nói một câu “Cuối tuần gặp lại” chỉ là nói suông.

Thế là lính mới Mộc Cận dần dần trở nên vui vẻ.

Đúng lúc cuối tháng, bên trong bộ phận tài chính như là người ngã ngựa đổ, Mộc Cận phải bay tới bay lui phụ giúp việc cho mọi người, bận bịu ngã chổng vó cũng không kịp trở tay.

Vừa giúp chị Từ kiểm tra chứng từ, lại đi tìm biên lai hộ A Kiệt. Mộc Cận đứng trong tháng máy mới được nghỉ ngơi một chút, nhịn không được đưa tay gõ đầu mình.

Kết quả lúc cô đang vò đầu, cửa thang máy mở ra, bất ngờ đứng bên ngoài là Bạc Tam cùng thư ký của anh ta.

Anh ta từ trước tới nay đều sử dụng thang máy riêng, lúc này bỗng nhiên ánh mắt đụng phải Mộc Cận, khiến cô cả kinh, cứ thế giương mắt nhìn thẳng vào Bạc Tam, lễ nghi căn bản đều quên hết.

Đến khi cô kịp phản ứng, Bạc Tam đã thu hồi thần sắc bình tĩnh, bước vào thang máy. Thư ký của anh đưa tay ấn vào số tầng hai mươi màu đỏ.

Bạc Tam đứng ngay phía trước Mộc Cận, nhưng giống như không hề quen biết cô, chỉ để lại cho cô một bóng dưng cao ngất. Mộc Cận đang do dự có nên chủ động chào hỏi anh hay không, chợt nghe thấy anh bắt đầu quay sang bàn giao công việc với thư ký, rõ ràng mạch lạc.

Trong thang máy bốn vách đều phản chiếu bóng người, Mộc Cận lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác, chỉ thấy bộ âu phục màu xám của Bạc Tam ánh lên phía trước, càng hiện ra thân hình thon dài, dĩ nhiên đẹp nói không nên lời.

Vì vậy cô khẽ rũ lông mi xuống, quyết định lựa chọn im lặng.

Bạc Tam đứng phía trước Mộc Cận, cô định đến lại là tầng mười bảy – khi thang máy dừng ở tầng mười bảy, Mộc Cận thật sự không đủ dũng khí quang minh chính đại bước qua người anh để ra ngoài.

Cô ảo não, đành phải yên lặng chờ Bạc Tam cùng thư ký của anh ra khỏi thang máy rồi sau đó mới lộn trở lại tầng mười bảy.

Sự thật chứng minh chỉ im lặng thôi cũng chưa đủ, đi ra, sớm muộn gì cũng phải ra.

Lúc Bạc Tam đến tầng hai mươi, khi một chân vừa định bước ra khỏi thang máy, anh đột nhiên quay lại hỏi Mộc Cận một câu: “Tòa nhà này tổng cộng có hai mươi tầng, cô không lẽ là đến tầng hai mươi tìm tôi sao?”

Thư ký xinh đẹp đứng phía sau anh có chút nghi hoặc nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng là ý xem thường “chim sẻ cũng muốn bay lên cành cây cao”.

Mộc Cận nín thở, ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt đứng đắn nhưng đằng sau lại ẩn giấu ý đùa giỡn của Bạc Tam.

Cô liếm môi, nhìn thẳng vào anh: “Tôi đến bộ phận tài chính, nhưng nhớ nhầm tầng trệt.”

Thư ký xinh đẹp tốt bụng nhắc nhở cô: “Bộ phận tài chính ở tầng mười bảy.”

Bạc Tam dường như cũng không có ý định buông tha cô: “Với tư cách một nhân viên của Thực Huy, sao có thể nhớ nhầm thành tầng trệt? Vị tiểu thư này, cô là thế nào mà vào được Thực Huy?”

Mộc Cận nhắm mắt quả quyết: “Tôi là nhân viên thực tập, ông trời đã đem chiếc bánh vàng mà thả xuống người tôi đây.”

Bạc Tam khẽ gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng: “Bộ phận tiêu thụ là xuống tầng ba, lần sau đừng quên.”

Nếu như không phải có thư ký ở đây, Mộc Cận thật sự muốn tiến lên bóp cổ Bạc Tam, hơn nữa còn phải ra sức mà lắc qua lắc lại.

Có lẽ lý trí vẫn áp chế khuynh hướng bạo lực, Mộc Cận khoanh tay, ánh mắt thành khẩn khẽ gật đầu, vẫn không quên quay sang thư ký cười híp mắt tỏ vẻ áy náy.

Bạc Tam hình như rất bất mãn với biểu hiện của cô, lại đưa mắt dò xét trên dưới rồi bước nhanh ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy vừa khép lại, Mộc Cận liền không nhịn được làm động tác vung nắm đấm, nắm đấm thu về tự nhiên cứ thế chống bên hông, mặt mũi đầy vẻ tức giận đùng đùng.

Kết quả cửa thang máy lại một lần nữa mở ra!

Người tiến vào, như trước, vẫn là Bạc Tam.

Có điều lần này không có thư ký, anh ta liền lộ ra bản chất cáo.

Mộc Cận rất tự giác lui về sau một bước, tạo ra khoảng cách nhất định với anh.

Bạc Tam cau mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Em cũng phải tự mình hiểu lấy đi Mộc Cận.”

Mộc Cận liếc mắt nhìn anh, âm thầm trách móc không đáp lời.

Bạc Tam cũng không giận, thẳng tay đưa lên vò rối tóc của cô: “Haiz, tốt xấu cũng lâu rồi không gặp, em chẳng lẽ không ngày nhớ mong anh đêm không ngủ được sao?”

Vừa lúc đó thang máy dừng ở tầng mười bảy, Mộc Cận cười tủm tỉm né cánh tay Bạc Tam, lách mình định ra khỏi thang máy.

Kết quả trong nháy mắt cô đi lướt qua anh, liền bị anh ôm vào lòng, lập tức hơi thở ấm áp phả vào bên tai.

Mộc Cận đông cứng toàn thân, đối mặt với cửa thang máy đang rộng mở tư duy hỗn loạn. Đến khi cô kịp phản ứng, cửa thang máy đã lại chậm rãi khép lại.

“Anh!” Mộc Cận thở hổn hển giãy giụa, “Anh muốn làm gì!”

Bạc Tam cúi người xuống, đưa ngón tay thon dài khẽ véo má cô: “Bạn trai em nhiều ngày không được nhìn thấy vợ yêu, đương nhiên trong lòng tương tư thành họa tràn lan không dứt…”

“Ngừng ngừng ngừng!” Mộc Cận vội vàng cắt ngang tầng tầng lớp lớp thành ngữ của anh, “Thứ nhất anh không phải bạn trai tôi, tôi cũng không phải vợ anh, thứ hai không phải anh định cho toàn bộ nhân viên công ty đến vây xem một cái mới cam tâm đấy chứ?”

Bạc Tam bật cười: “Vây xem đi anh cũng không sao, nếu không muốn bị vây xem, còn xem biểu hiện của em thế nào.” Nói xong anh còn ngang nhiên vòng tay.

Uy hiếp, quả nhiên là uy hiếp. Mộc Cận căm hận ngứa răng, hận không thể quay lại xé tan sổ tay thực tập, đem mình đóng gói về nhà.

Có vẻ hai bên đều không nhượng bộ, Mộc Cận trừng mắt Bạc Tam ba phút, rốt cục bại trận.

Bạc Tam liếc xéo: “Thế nào, suy nghĩ kỹ chưa?”

Mộc Cận nghiến răng nghiến lợi: “Nói mau, muốn tôi biểu hiện như thế nào.”

Bạc Tam theo thứ tự xòe ra ba ngón tay: “Thứ nhất, lúc không có người phải chọn một trong ba, anh yêu, darling, honey để xưng hô; thứ hai, mỗi chiều hết giờ làm phải đứng ở dưới chờ anh; thứ ba, khi nào anh cần phải vô điều kiện phục tùng tất cả yêu cầu của anh.”

Mộc Cận mặt mũi nổi đầy vạch đen… Làm khó anh ta một hơi suy nghĩ nhiều như vậy… Hay là tên này sớm đã có âm mưu từ trước!

Cô mắt đẫm lên, run rẩy hỏi: “Tôi có một yêu cầu được không?”

“Nói.”

“Điều thứ nhất, có thể sửa lại được không? Chẳng lẽ anh không biết là tôi rất chán ghét, buồn nôn hay sao?” Đối với kẻ thù phải lấy lý lẽ lay động tâm tình.

“Ừm…”

“Được không?” Mộc Cận thấy tia hy vọng.

Thế nhưng Bạc Tam rõ ràng không muốn cho cô cơ hội phát huy, vung tay lên: “Không được.”

Mộc Cận một lần nữa mặt nổi đầy vạch đen… Buồn bã ai oán nhìn Bạc Tam, thế mà Bạc Tam còn có thể vuốt vuốt tóc cô: “Trên đời không có việc gì khó. Đói bụng chưa, chúng ta đi ăn cơm.”

Mộc Cận đưa cổ tay lên nhìn, mười giờ rưỡi sáng. Cô nét mặt tối sầm: “Không đói, muốn đi tự anh đi đi.”

Bạc Tam nhướn mày, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao cơ?”

Cô giả vờ bình tĩnh: “Bây giờ đâu phải lúc ăn cơm, để sau, chẳng may cùng đi ra bị người khác nhìn thấy thì làm sao?”

Nói đến đây, Mộc Cận mới nhớ ra mình vẫn còn đang ở trong thang máy, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy bảng điện tử hiển thị tầng triệt, lại phải lộn lên một lần nữa. Còn phải đến bộ phận tiêu thụ! Mộc Cận thầm than một tiếng, chỉ chỉ vào nút số: “Tôi muốn lên tầng mười bảy.”

Bạc Tam lại đưa tay ấn nút gần đó, cửa thang máy mở ra, thẳng tay kéo Mộc Cận dẫn ra ngoài.

“Điều thứ ba, khi anh cần phải vô điều kiện phục tùng mọi yêu cầu của anh. Anh mới nói một lần, em làm sao đã quên rồi?” Bạc Tam nhàn nhạt mà nói, “Mộc Cận, xem ra anh cần phải nhấn mạnh sâu thêm ấn tượng của ba quy tắc này đối với em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.