Bạc Tam đã giày Tây âu
phục sẵn sàng, hơi cúi người về phía Mộc Cận đang ngủ, đôi mắt đen nhánh chăm
chú nhìn cô: “Mộc Cận, đã hơn sáu giờ ba mươi rồi, nếu em không định rời giường
thì hôm nay sẽ bị muộn.”
Mộc Cận nghe xong, theo
thói quen “Xoạch” một phát bật dậy, tay mò mẫm bên cạnh tìm điện thoại xem giờ.
Cô đã quên… Trên người cô
bây giờ đang là cái áo ngắn tay bằng vải bông của Bạc Tam…
Khi Mộc Cận lĩnh ngộ được
thì Bạc Tam ở bên cạnh đột nhiên yên lặng kì lạ, cô mới nhìn theo ánh mắt anh
cúi xuống người mình.
Vừa liếc qua, cô giống
như mèo cụp đuôi, vội vàng kéo chăn mỏng lên che chân của mình mặt đỏ như quả
cà chua: “Giám đốc… Anh anh anh… Anh ra ngoài trước đi… Tôi tôi tôi… Tôi lập
tức… Lập tức ra là được rồi…”
Bạc Tam ngược lại mặt
không đỏ tim không đập, tâm tình thật tốt, nhẹ gật đầu, lúc đóng cửa vẫn không
quên uy hiếp một câu: “Nhanh lên, đến muộn coi chừng anh điền là yếu kém vào
trong sổ thực tập của em.”
Mộc Cận ngượng ngùng khẽ
rên rỉ, nặn ra một nụ cười khó coi.
Mắt thấy Bạc Tam đã đóng
cửa, cô vùi mình trốn vào trong chăn.
Mất mặt đến không thể nào
hình dung được…
Tối qua vì ngại quần áo
khi ngủ sẽ bị nhàu nhĩ, hôm nay không mặc đi làm được, vì thế Mộc Cận trước khi
đi ngủ đã thay váy ra, định là sáng nay nhân lúc Bạc Tam chưa ngủ dậy thì đổi
lại.
Kết quả ngủ quên, vừa rồi
cô chỉ mặc mỗi một chiếc áo ngắn tay của Bạc Tam, cổ áo thì rộng, khiến cho một
nửa cảnh xuân lộ ra trước mắt, mà chiều dài áo thì có thể so được với váy ngắn,
gần như cả đôi chân hở hết ra ngoài.
Rơi nước mắt. Mỹ nhân vừa
tỉnh, áo không đủ che thân, xuân quang hiện rõ… Rõ ràng đã bị Bạc Tam chiếm đủ
tiện nghi… Thật quá đáng, quá lắm, quá lắm… Làm cho người ta tức lộn rộn!
Lúc Mộc Cận ra khỏi phòng
có chút xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó, thấy Bạc Tam thì cảm giác mất tự nhiên.
Bạc Tam trái lại chỉ nhìn
không trách, hất cầm sang chiếc ghế bên cạnh anh: “Ngồi đi. Sữa đậu nành bánh
quẩy hay là sữa bò bánh mì?”
“Tùy anh.” Mộc Cận rầu
rĩ, “Từ đây đi xe buýt đến công ty như thế nào? Tôi tìm không thấy…”
“Sao?” Bạc Tam tay đang
cầm ly nước ngừng lại một chút, “Xe buýt?”
Mộc Cận mặt tối sầm,
không vui liếc nhìn Bạc Tam: “Không đi xe buýt thì thế nào bây giờ, giám đốc,
anh không phải sẽ anh dũng để tôi ngồi xe anh đi làm chứ?”
Bạc Tam uống xong ly sữa
đậu nành, thuận tay cầm tờ khăn giấy xoa xoa khóe môi, nghiêm túc nói: “Tuy anh
cũng hiểu là có chút phiền phức, nhưng mà nếu anh nhớ không lầm, từ đây ngồi xe
buýt tối thiểu cũng phải đổi ba tuyến. Quan trọng hơn chính là, tối thiểu mất
hai giờ.”
Mộc Cận trợn mắt há mồm
nghe Bạc Tam nói.
“Cho dù em ngay bây giờ
xuất phát, đến được công ty cũng tối thiểu phải… Chín giờ bốn mươi sáng.” Bạc
Tam nhàn nhã nói, “Em xác định, muốn đi xe buýt sao?”
Mạng sống đáng quý, danh
dự cao cả. Nếu vì lí do thực tập, cả hai đều có thể vứt bỏ.
Chân lý thay đi đổi lại
vẫn không sai… Mộc Cận cắn răng, cười gượng gạo: “Cái đó, tôi hay là… Xuống xe
sớm một chút là được rồi giám đốc.”
Bạc Tam hiếm khi được một
lần đồng ý, nhìn chăm chăm Mộc Cận khẽ gật đầu: “Ý kiến này không tệ.”
Mộc Cận híp mắt cười:
“Không tệ không tệ. Tôi cũng thấy không tệ.”
Thế nhưng trên cái thế
giới này, khi bánh mỳ trong tay bạn không cẩn thận rơi xuống đất, mặt có bơ sẽ
luôn luôn rơi úp xuống sàn nhà.
Một câu lời lẽ đơn giản
nhưng nội dung lại sâu sắc, đó chính là chân lý tuyệt đối vĩnh hằng bất biến
không như mong muốn.
Mộc Cận thật sự khốn đốn,
vừa lên xe liền quay sang bảo Bạc Tam “Khi nào đến gọi tôi một tiếng, tôi lại
ngủ một lát”, tiếp đó gục đầu ngủ say.
Bạc Tam nhìn cô trong
kính chiếu hậu, ậm ừ một tiếng coi như đồng ý.
Vì vậy Mộc Cận yên tâm ôm
gối, nằm ở ghế sau cứ thể ngủ, lại còn ngáy.
Kết quả đến khi cô một
lần nữa tỉnh lại, phát hiện xe đã vững vàng mà dừng ở bãi đỗ xe công ty.
Mộc Cận mặt mũi tràn trề
nước mắt: “Giám đốc, không phải đã nói cho tôi xuống xe sớm một chút sao?”
Bạc Tam ung dung quay đầu
lại nhìn cô: “Ai bảo tại em ngủ như chết vậy, anh vừa lay vừa đẩy rồi mà vẫn
bất tỉnh nhân sự?”
Có người đẩy vào người cô
sao… Mộc Cận ngờ vực: “Anh xác định là có lay tôi dậy sao?”
Bạc Tam nghiêng mắt nhìn,
đưa tay đẩy cửa xe đi ra: “Em xác định em cùng với cấp trên của mình thảo luận
chuyện như vậy sao?”
Mộc Cận khó thở, hơi hạ
cửa sổ xe xuống: “Anh mà cũng giác ngộ cái tư cách cấp trên đấy sao? Con thỏ
cũng không ăn cỏ gần hang, anh bảo tôi sáng sớm đi theo anh từ trên xe xuống,
chẳng may bị các đồng nghiệp thấy sẽ nghĩ như thế nào?”
Thanh âm Bạc Tam theo khe
cửa sổ rất nhỏ truyền tới: “Đằng nào tối qua cũng đã thấy rồi, Mộc Cận em sợ
cái gì, em có chút giác ngộ nào cái tư cách bạn gái của anh không thế?”
Mộc Cận bị anh chẹn họng,
một lần nữa thụt lùi vào trong xe, thì thào tự nói với chính mình: “Bạn gái gì,
ai biết được lòng anh…”
Bạc Tam có vẻ không nghe
thấy, đưa tay mở cửa xe hộ cô.
Khóe miệng Mộc Cận giật
giật, từ trong xe nhìn trái nhìn phải, xác định trong phạm vi ba mươi mét không
có người quen mới đẩy cửa xe ra.
Cô vừa xuống xe, Bạc Tam
thuận tay đóng cửa lại, rất tự nhiên trở lại nắm lấy tay cô dắt đi.
Cô có phần không hiểu rõ
tình huống, kéo kéo tay anh muốn đi lên phía trước: “Giám đốc, giám đốc.”
Anh cau mày quay người
lại, trong mắt mang theo thắc mắc: “Lại làm sao?”
Xem này, xem này, xem
này… Mộc Cận dùng ánh mắt ý bảo nhìn hai người đang nắm tay: “Cái này…”
Bạc Tam dừng ánh mắt, lại
nhìn lên mặt cô, thản nhiên bình tĩnh hỏi: “Có vấn đề gì?”
Còn hơn cả có vấn đề, đây
khẳng định là vấn đề cực kỳ lớn đấy…
“Tối hôm qua bị các đồng
nghiệp nhìn thấy, có thể cho là anh tốt bụng đưa tôi về nhà, bây giờ nhỡ may bị
nhìn thấy lần nữa sẽ không hay… Giám đốc, anh có thể đi lên trước, hai ta chia
nhau hành động là được…” Mộc Cận cười có chút cứng ngắc.
Bạc Tam nhàn nhạt đưa mắt
liếc cô, nhưng không nhìn thẳng, quay đầu lại kéo cô cứ thế đi thẳng phía
trước: “Mộc Cận, anh quyết định không giấu diếm quan hệ của chúng ta nữa.”
Mộc Cận sững sờ, đại não
có phần chập mạch: “Giám đốc… Anh đây là… Có ý gì…”
Bạc Tam liếc nhìn cô như
liếc nhìn một con khỉ: “Nghĩa đen.”
Mộc Cận rơi lệ: “Giám
đốc, anh muốn tôi phải khiến anh cảm động, dùng lý lẽ hợp tình thì anh mới vừa
lòng sao? Anh không nên để cho toàn bộ mỹ nữ chưa lập gia đình trong công ty
nhìn tôi trợn mắt hận không thể giết chết chứ? Anh không định để cho tôi, một
sinh viên năm ba chuẩn bị năm bốn tốt nghiệp đại học trong lúc thực tập trở
thành đối tượng bị mọi người nghiến răng nghiến lợi phỉ báng đấy chứ?”
Bạc Tam nhíu mày: “Nghiêm
trọng vậy sao?”
Mộc Cận gật đầu như giã
tỏi: “Chỉ có càng nghiêm trọng hơn, giám đốc, anh thật sự là vì một ngày kiếm
bạc tỷ mà không để ý đến tiếng lòng của quần chúng. Tôi đề nghị anh sau này
lắng nghe tiếng lòng của quần chúng để đúng bệnh bốc thuốc.”
Trên mặt Bạc Tam lộ ra
một nét cười: “Vậy tại sao lại có nhiều người tranh nhau hận không thể để cho
anh liếc mắt nhìn nhiều một chút? Tại sao còn có nhiều người diễu võ dương oai,
thản nhiên tự xưng là bạn gái của anh?”
Một câu nói khiến cô có
chút sững sờ. Cô chớp chớp mắt, dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Bạc Tam, khó tin
nói: “Trời ạ, giám đốc, anh thật sự khờ hay là giả ngu, thực sự ngốc hay là giả
ngốc vậy?”
Vừa nói xong cô thương
tiếc lắc đầu, sợ run cả người: “Hừm… nhất định là giám đốc anh bị các mỹ nữ
giày vò đến nỗi đầu óc có vấn đề… Đáng tiếc, thật đáng tiếc…”
Bạc Tam dở khóc dở cười,
đang định nói tiếp, chỉ thấy Mộc Cận đưa tay vỗ trán anh, giọng nói mang theo
phần đau xót, thấm thía: “Chậc chậc chậc, một thiếu niên anh tài xuất sắc, thế
mà lại chết non. Đáng tiếc a đáng tiếc.”
Bạc Tam nhướng mày, gần
như là phản xạ có điều kiện nghiêng đầu: “Mộc Cận, em thử động tay
thêm một lần nữa xem, anh cam đoan em hối hận.”
Mộc Cận phì cười, mặt mũi
tràn trề hả hê: “Giám đốc, thực sự chính xác anh nên nghe thử ý kiến của quần
chúng một lần. Nhìn xem, nhìn xem, mày đã nhíu lại, một chút ý kiến cũng không
tiếp thu được à?”
Bạc Tam liếc xéo: “Anh
chuyên chế anh độc tài, có vấn đề gì không?”
Mộc Cận nghiêng đầu suy
nghĩ, một lúc sau mới sờ cằm lắc đầu: “Không có vấn đề.”
Bạc Tam vẫn cau mày, có
chút không kiên nhẫn nhếch nhếch khóe miệng: “Không có vấn đề thì mau đi, đến
giờ rồi.”
Mộc Cận lại lôi kéo tay
anh muốn thoát ra: “Giám đốc giám đốc, anh bỏ tôi ra được không? Cho dù là cùng
vào công ty, cũng không cần phải tay nắm tay mà đi vào chứ?”
Bạc Tam không để ý cô,
nhàn nhạt quăng lại một câu: “Anh quyết định dùng phương thức như vậy nói cho
các đồng nghiệp, em là người của anh, cho bọn họ khỏi phải mong chờ lại tranh
giành.”
Mộc Cận sờ sờ mũi, rầu rĩ
nói: “Giám đốc, anh xác định?”
Bạc Tam đầu cũng không
quay lại: “Xác định.”
Khóe miệng cô hiện ra một
nét cười: “Vậy thì đừng trách tôi…”
Lời còn chưa dứt, tay còn
lại của cô chém mạnh xuống cổ tay Bạc Tam, anh vội vàng không kịp chuẩn bị,
trong lúc đó đã bị ăn một quả đau, tay vô ý thức buông lỏng, Mộc Cận thừa thế
giãy giụa hất tay anh ra.
Chạy được hai bước, cô
quay lại nhìn anh cười tủm tỉm: “Xin lỗi giám đốc, tôi đi trước nhé, làm việc
vui vẻ!”
Bạc Tam ôm cổ tay, giương
mắt nhìn Mộc Cận quay lưng đi về phía cửa, ánh mắt trời theo lối đi chiếu đến,
một quầng sáng nhàn nhàn bao phủ, ôm trọn lấy thân hình cô. Trên mặt cô tràn
đầy tươi cười đắc ý, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng nhỏ, môi hồng răng
trắng, thật sự xinh đẹp, đáng yêu nói không nên lời.
Tuy đang mang giày cao
gót ba centimet, hình bóng cô chạy đi lại hoạt bát, hăng hái như một chú nai
con, uyển chuyển mà phấn chấn, còn có… thuần khiết, giản đơn hiếm thấy.
Bạc Tam ôm lấy cổ tay còn
đau, chăm chú vào bóng lưng cô đã đi xa, khóe miệng hơi trầm xuống.
***
Mộc Cận vừa vào đến phòng
tài chính đã cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ - không khí vốn đang rất sôi
nổi dường như đột nhiên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều im lặng liếc mắt nhìn cô
rồi quay đầu đi ai làm việc người nấy, nhất thời Mộc Cận không hiểu được sự
tình.
Vẫn là Tiểu Ảnh tới giúp
cô giải trừ nghi vấn, thần thần bí bí kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Buổi tối hôm
qua, không phải cậu cùng giám đốc Bạc về nhà đấy chứ?”
“Không có không có không
có.” Mộc Cận liên thanh phủ nhận, “Tối hôm qua, khẳng định là giám đốc Bạc thấy
mình đi có một mình, bảo là sợ không an toàn, cho nên mới đưa mình về nhà
thôi…”
Tiểu Ảnh hồ nghi nhìn Mộc
Cận: “Cậu muốn gạt người hả, đến mình mà cậu cũng lừa, thật không có suy nghĩ.
Tối hôm qua mọi người rõ ràng nhìn thấy giám đốc Bạc nắm tay cậu…”
Mộc Cận cảm thấy như có
gió lạnh thổi qua sau gáy: “Không có không có, chắc chắn là nhìn nhầm… Tiểu Ảnh
cậu nghĩ xem, giám đốc Bạc còn có loại mỹ nữ nào chưa nhìn qua, làm sao có thể
vừa mắt một thực tập sinh mới tới như mình chứ, đúng không?”
Tiểu Ảnh tỏ vẻ “Cũng
đúng” gật gật đầu: “Nói cũng phải, thế nhưng mà…”
Cô còn chưa nói hết,
trước cửa phòng tài chính liền xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
Thân ảnh kia đi thẳng về
phía ô làm việc ở giữa của Mộc Cận, trong mắt ẩn chứa nét vui vẻ, thanh âm tuy
thấp nhưng lại đủ cho toàn bộ người ở ngoài cửa cũng nghe được: “Mộc Cận, tối
qua em công tác mệt mỏi như vậy, sáng ra sao lại lén lút đi trước nữa, hại anh
vừa chờ em vừa nơm nớp lo lắng.”