Mộc Cận đứng ở cổng vào
tòa cao ốc Thực Huy, hơi híp mắt lại nhìn lên mái nhà.
Rất cao, nhưng cũng không
phải vô cùng cao. Cô thầm suy tính kế, chẳng phải tầng hai mươi sao, cá không
xuống, bản tiểu thư tự mình đi lên câu.
Cái gì gọi là quanh co hạ
mình? Mộc Cận chính là tấm gương điển hình sống sờ sờ.
Cô sờ sờ cằm, chậm rãi nở
nụ cười, chân lý của Đâu Đâu là gì nhỉ: tình yêu chính là cái P, ai buông ra
trước sẽ ngửi thấy mùi thối.
Đây là chuyện không muốn
nghe thì có thể không nghe sao?
Mộc Cận tiến vào văn
phòng, nhào tới bên máy tính, lén lút đăng nhập QQ tìm Đâu Đâu. Kết quả không
thấy Đâu Đâu, nhưng lại thấy Đào Tử hiếm khi lên mạng.
Vì thế cô hỏi Đào Tử:
“Đào Tử, cậu nói xem, nếu một người bắt đầu đối xử tốt với một con gấu trúc, nguyên
nhân sẽ là gì?”
Một lúc lâu sau Đào Tử
mới trả lời lại: “Gấu trúc, ý cậu người kia là Bạc Tam công tử nhà cậu sao?”
“Anh minh!” Mộc Cận thấy
Đào Tử hiếm khi có năng lực phản ứng nhanh nhạy, phấn chấn nhảy dựng lên, “Đào
Tử anh minh!”
Đào Tử khinh thường cười
cười: “Có thể vì cái gì? Nhóc con à, nói anh ta thực sự thích cậu, tớ thật ra
cũng có chút không tin. Trên thế giới này làm gì có nhiều cái gọi là vừa thấy
đã yêu? Thế nên tớ nghĩ, anh ta chỉ vì ít khi thấy gấu trúc như cậu, cho nên
mới muốn nếm thử món mới một chút.”
Mộc Cận gãi gãi đầu: “Vậy
cậu nói xem, gấu trúc có cơ hội đảo ngược tình thế ván này không?”
Đào Tử lại mỉm cười: “Có
chứ sao không, nam truy nữ cách tầng núi, nữ truy nam cách lớp giấy, cậu muốn
ra tay không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.”
Mộc Cận hớn hở cười trộm:
“Tớ cũng thấy vậy.”
Đang nói, Đâu Đâu cũng bò
lên, ba người lập nhóm nói chuyện phiếm.
Đâu Đâu khinh bỉ Mộc Cận:
“Nhìn cậu xem, chả có chút tiền đồ, đi ra ngoài đừng có nói với người khác tớ
quen biết cậu.”
Mộc Cận mếu máo khinh
thường: “Làm sao làm sao, tớ thì sao? Chỉ là theo đuổi soái ca chứ có gì? Đã
thế chuyện này tớ trước đây đã làm không ít. Hơn nữa, mục tiêu của tớ không đơn
giản chỉ là theo đuổi soái ca, mục đích to lớn ở chỗ theo đuổi được soái ca
rồi, sau đó sẽ vứt bỏ anh ta không chút lưu tình! Tớ có nhiều lý tưởng cần theo
đuổi lắm.”
Đào Tử chen vào nói: “Cái
đó làm sao đánh đồng được? Năm đó chúng ta gọi là thưởng thức đồ đẹp, cậu bây
giờ rõ ràng là âm mưu mang đồ đẹp về làm của riêng. Nhìn cậu như thế mà còn
muốn đá soái ca, cẩn thận gà không trộm được còn mất nắm gạo, lát nữa lại có
người khóc lóc.”
Mộc Cận đưa tay vuốt vuốt
mũi: “Những thứ khác không nói những thứ khác không nói, tranh thủ thời gian
mau nói cho tớ, trong ba mươi sáu kế, kế nào có thể giúp tớ tương đối dễ dàng,
nhanh chóng thuận buồm xuôi gió.”
Đào Tử xem xét: “Cái đó
đương nhiên là mỹ nhân kế.”
Khóe miệng Mộc Cận giật
giật: “Đào Tử, cậu ngốc à, cái đó sao dùng lộn xộn được?”
Đào Tử ha ha cười không
ngừng: “Cậu hiểu sai, cậu khẳng định là hiểu sai, tuyệt đối tuyệt đối là hiểu
sai.”
Cô cười khiến Mộc Cận có
chút xấu hổ: “Không có. Tình yêu quá vĩ đại quá thuần khiết, sao có thể lấy
thân mà so sánh? Đào Tử cậu đúng là nông cạn, tớ kỳ thị cậu.”
Đâu Đâu suy nghĩ: “Tớ
thấy hay nhất là cậu theo đuổi anh ta, thế nhưng lại khiến anh ta không biết là
cậu đang theo đuổi, cuối cùng chủ động cam tâm tình nguyện yêu cậu.”
Mộc Cận giơ ngón tay cái:
“Hay.”
Đào Tử chen vào nói:
“Tranh thủ khiến anh ta chú ý tới vẻ đẹp bên trong của cậu, nhận thấy không chỉ
là một mỹ nữ, còn là một mỹ nữ có chiều sâu.”
Mộc Cận gửi sang một biểu
tượng đánh đập: “Cậu cậu cậu, Đào Tử cậu nói đi đâu vậy, sao bụng dạ cậu lại
hẹp hòi nhỏ mọn giống Bạc Tam thế?”
Đào Tử cười ha hả: “Mộc
Cận, cậu phải tìm ưu điểm của Bạc Tam, nói cách khác là khuyết điểm của khuyết
điểm, những cái bất lợi cho hình tượng tốt đẹp của anh ta.”
Mộc Cận thấp giọng: “Muốn
hình tượng cái gì, cao thủ Đâu Đâu, cậu bảo tớ phải trở thành như thế nào mới
khiến anh ta chủ động yêu tớ?”
Đào Tử đột nhiên nảy ra ý
gì đó: “Tớ bảo, lần trước ở trường học, Bạc Tam đã nói với cậu câu đó rồi còn
gì?”
Mộc Cận liếc mắt: “Lúc đó
không tính, lần này phải bắt đầu lại, phải phá được lô-cốt.”
Đâu Đâu suy tư cả buổi,
cuối cùng xuất sắc đưa ra diệu kế: “Nói như vậy, hãy để cho anh ta ghen đi. Nếu
anh ta thực sự có ý với cậu, chắc chắn sẽ phải để ý đến việc có người đàn ông
khác tiếp cận cậu.”
Nói thì dễ nhưng làm được
mới khó.
Mộc Cận suy nghĩ suốt tới
tận trưa, vẫn không biết làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay
khiến Bạc Tam ăn dấm chua.
Ngược lại Đâu Đâu đã đưa
ra một ý kiến hay, bảo Mộc Cận phải chủ động ra tay, quyến rũ người đàn ông
khác trước mắt Bạc Tam, anh ta vừa nhìn thấy khẳng định sẽ ngay lập tức nổi
cơn, ghen tuông điên cuồng, sau đó sẽ bị Mộc Cận thừa cơ ăn sạch sẽ.
Thế nhưng nếu không theo
dự đoán, chẳng may Bạc Tam liếc mắt cũng không thèm nhìn cô thì hóa ra cô tiền
mất tật mang sao?
Lần giao dịch này tiền
đặt cọc quá lớn, ước chừng phải tính bằng vàng.
Người được lựa chọn duy
nhất có thể bảo đảm nhất định là Cố Tuấn Nghiêu, nếu thành công đương nhiên quá
tốt, không thành thì bỏ đi, Cố Tuấn Nghiêu dù sao cũng sẽ không đem cô đi bán.
Nhưng việc nhờ Cố Tuấn
Nghiêu, Mộc Cận không thể nào bắt tay vào làm được.
Tuy rằng vì tình yêu phấn
đấu quên mình, bị bạn bè xa lánh, bỏ nhà ra đi, là những tình huống thường thấy
trong phim, hơn nữa cũng không sai, nhưng bảo Mộc Cận giở thủ đoạn độc ác với
người đã từng có tình cảm như vậy, cô thật sự không nhẫn tâm, còn chưa nói đến
chuyện Cố Tuấn Nghiêu mới cải trang thành một con cá lớn, đợi lưỡi câu của cô.
Như thế thật quá vô đạo
đức.
Cho đến khi Mộc Cận xoắn
xuýt đi xoắn xuýt lại muốn chết đến nơi, cô nhận được điện thoại của Lâm Vũ
Đình.
Thời khắc phi thường, Mộc
Cận vô cùng giả dối, dùng thái độ lá mặt lá trái[15] nói
chuyện với học trưởng Lâm, cười tủm tỉm nhận lời mời của Lâm Vũ Đình, hết giờ
làm cùng ăn đi ăn tối.
Cúp điện thoại, Mộc Cận
không nhịn được đưa tay sờ cằm cười ngây ngô, mặc dù cảm thấy hơi có lỗi với
học trưởng Lâm, nhưng ai bảo anh hồi trước vung một nắm đấm mãnh liệt đánh vào
cô? Coi như anh bồi thường đi.
Nghĩ xong cô lại cảm thấy
áy náy trong lòng, ngồi vò đầu bứt tai không yên đến tận trưa.
Khi cô bước ra cửa lớn
công ty, xa xa trông thấy Lâm Vũ Đình đứng dưới tán cây, dáng người cao gầy,
nét mặt cười vẻ hài lòng, cô không nhịn được thở dài, ý định lợi dụng Lâm soái
ca trong đầu đã hoàn toàn bị thủ tiêu.
Làm người phải để phúc…
Lâm Vũ Đình vẫn mặc áo
sơ-mi kẻ ca-rô giống lúc còn đi học, đôi mắt cười khẽ híp lại, tiến đến chào
hỏi cô: “Tiểu Cận.”
Mộc Cận cũng ngẩng đầu
mỉm cười nhìn anh: “Chào học trưởng, đã lâu không gặp.”
Lâm Vũ Đình thấy cô cười
lại hơi mất tự nhiên, hỏi: “Lần trước… Anh không cẩn thận đánh trúng em, còn
đau phải không?”
Mộc Cận nén cười nhìn
anh: “Học trưởng, đều là chuyện lâu rồi, nếu thật sự còn đau đến bây giờ, em đã
sớm xông lên trả lại anh một đấm vào đầu.”
Lâm Vũ Đình cũng cười,
cảm thấy hơi có lỗi: “Thật xấu hổ, anh đã quá bốc đồng.”
Mộc Cận nhún vai: “Không
có gì đâu. Chúng ta đi chứ? Tối em còn phải về sớm một chút, ngủ sớm dậy sớm.”
Lâm Vũ Đình nhìn đồng hồ:
“Em không thích ăn cay đúng không? Anh mới phát hiện ra chỗ này. Đi nhé.”
Anh nói xong, ánh mắt
sáng rỡ nhìn cô chằm chằm.
Mộc Cận cũng không nghĩ
anh còn nhớ rõ cô không thích ăn cay, thẹn thùng cười gật đầu, đi theo anh đến
điểm đỗ taxi.
Điểm đỗ xe gần nhất chỉ
cách Thực Huy khoảng ba trăm, bốn trăm mét.
Mộc Cận sóng vai đi cùng
Lâm Vũ Đình, nhưng hai người lại không có câu chuyện gì để nói. Cô không nhận
ra không khí hơi mất tự nhiên, Lâm Vũ Đình bên cạnh nét mặt khó hiểu, muốn nói
lại thôi.
Cuối cùng đến lần thứ N
Mộc Cận lén lút nhìn trộm anh, anh dừng lại rồi mở miệng: “Mộc Cận.”
“Dạ?” Mộc Cận giả ngốc,
trong lòng đang âm thầm kêu khổ.
Thế nhưng Lâm Vũ Đình chỉ
cười cười: “Anh biết là làm khó em, nhưng anh phải hỏi một câu, em thật sự sẽ
không để ý đến anh sao?”
Mộc Cận lúng túng gượng
cười: “Học trưởng…”
Lâm Vũ Đình cười khổ:
“Anh hiểu rồi.”
Mộc Cận nhìn anh, cảm
thấy không nỡ, vì vậy nói: “Học trưởng, em luôn cảm thấy anh giống như anh trai
của em, anh bảo em làm sao có thể nhẫn tâm như thế với anh trai mình? Không
phải là quá ** sao… Em thật sự là…, chuyện này trong lòng em cũng rất rối.”
Lâm Vũ Đình vỗ vỗ đầu cô:
“Là anh quá nghiêm khắc với em. Khi đó anh cũng chỉ nghĩ phải nghiêm khắc hơn
một chút, giúp có thể thuận lợi lên làm chủ tịch hội.”
Mộc Cận dẹt miệng: “Học
trưởng, anh vừa xuất sắc, lại vừa đẹp trai, em so với những cô gái bên cạnh anh
chỉ hơn cỏ đuôi chó, anh đừng nên vì một cục bạc nhỏ mà ném đi vàng ròng.”
Lâm Vũ Đình vẫn tiếp tục
đi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Em yên tâm, khi nào có vàng ròng đến, anh
chắc chắn sẽ không để con vịt đã chín bay mất.”
Mộc Cận ở phía sau anh,
cười híp mắt: “Học trưởng, học trưởng, anh nhất định phải nhớ chia cho em nếm
thử một cái cánh vịt.”
Hai người đang nói, bỗng
sau lưng có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mộc Cận.”
Mộc Cận cùng Lâm Vũ Đình
đồng thời quay đầu lại, thấy Cố Tuấn Nghiêu đang mỉm cười đứng phía sau, nói:
“Tiểu Mộc Cận, anh cứ tưởng em ngày đêm khóc lóc, than thở số phận đen đủi, nên
mới đặc biệt chạy tới đây lo lắng cho em, không ngờ em vẫn còn có thể sống mà
nhảy loạn như vậy. Là anh đến không đúng lúc sao?”
Mộc Cận liếc mắt nhìn Cố
Tuấn Nghiêu, giới thiệu nói: “Đây là học trưởng trong trường đại học của em,
Lâm Vũ Đình, còn đây là hàng xóm nhà em, từ nhỏ đã cùng em lớn lên, Cố Tuấn
Nghiêu.”
Cố Tuấn Nghiêu lễ độ bắt
tay với Lâm đẹp trai, sau đó cười cười quay sang nhìn Mộc Cận.
Cô nhận thấy anh đã hiểu
lầm, vì thế mở miệng nói: “Cố Tuấn Nghiêu, anh nghĩ nhiều rồi.”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười,
gật gật đầu: “Ừ, anh biết rồi.”
Hai người từ nhỏ đã quen
cách nói chuyện như vậy, đương nhiên có thể dễ dàng ngầm hiểu, chỉ có Cố Tuấn
Nghiêu như lọt trong sương mù, nhướng lông mày, hỏi: “Sao vậy?”
Mộc Cận pha trò: “Không
có gì không có gì. Đúng rồi Cố Tuấn Nghiêu, anh đi ăn cơm à? Hay chúng ta cùng
đi đi?
Cố Tuấn Nghiêu cười lớn:
“Hay là anh vẫn không nên quấy rầy?”
Lâm Vũ Đình thật ra cũng
không muốn, nghe anh nói vậy thì nhân thể liền gật đầu.
Chỉ có Mộc Cận vẫn khăng
khăng sợ một mình cùng ăn cơm với Lâm Vũ Đình rất ngại, phải kéo Cố Tuấn Nghiêu
đi cùng làm chỗ đệm, cô cướp lời Lâm Vũ Đình: “Ai nha ai nha không sao đâu, em
muốn mời anh còn không được? Em cho anh biết Cố Tuấn Nghiêu, cơ hội trôi qua
rất nhanh, đi ngang qua nhất định không thể bỏ lỡ.”
Cố Tuấn Nghiêu gật gật
đầu: “Nói rất có lý, Mộc Cận mời ăn cơm, anh lớn thế này rồi tính tổng cộng
cũng không được vài lần.”
Nghe nói định ăn món cay
Tứ Xuyên, Cố Tuấn Nghiêu chủ động gợi ý anh biết một quán rất được ở trong nội
thành. Mộc Cận cùng Lâm Vũ Đình nhìn nhau, nhao nhao tỏ vẻ mời anh dẫn đường.
Một căn gác cổ kính, ẩn
mình trong con ngõ hẻm khá tịch mịch, Mộc Cận vừa trông thấy góc lầu treo một
hàng đèn lồng đỏ liền gật đầu ca tụng: “Nơi này thật sự rất được.”
Cố Tuấn Nghiêu chỉ một
ngón tay: “Nhìn chỗ xe dừng trước cửa này thì biết, nhất định là quán tốt.”
Lúc này Mộc Cận mới để ý,
phía bên phải quán cơm là một hàng xe kéo dài, nhìn từ xa tất cả đều sáng
loáng, đầu hàng là một chiếc Lotus.
Cô thở dài: “Ai, thiên
tài cỡ nào mới thiết kế ra chiếc xe như vậy, thật khiến người khác uất hận.
Chậc chậc chậc.”
Lâm Vũ Đình cũng nhìn
theo hướng đó, cố ý trêu Mộc Cận: “Phía sau hình như là một chiếc Beetles. Ai,
Mộc Cận, ăn cơm ở đây em không quá đau lòng chứ?”
“Em có thể không đau lòng
sao?” Mộc Cận cau mày thở dài, vẫn không quên trợn mắt nhìn Cố Tuấn Nghiêu, oán
hận nói, “Đã biết rõ anh lòng dạ ác độc, không ngờ còn ác độc đến thế này. Biết
thế em đã không đối xử tốt với anh làm gì.”
Cố Tuấn Nghiêu không nhịn
được cười: “Em tốt với anh bao giờ thế?”
Mộc Cận nhớ tới buổi
chiều, trong đầu suy đi tính lại kế hoạch gian xảo, khóe miệng cong lên mất tự
nhiên: “Em lúc nào chẳng đối xử tốt với anh, kết quả anh chỉ khinh người, không
có lương tâm, không biết có ơn tất báo.”
Cố Tuấn Nghiêu cùng Lâm
Vũ Đình nhìn nhau, đưa tay ôm trán: “Được rồi, anh sai rồi Mộc nữ hiệp, chúng
ta tranh thủ thời gian vào đi thôi, không khéo người ta bị đói rồi kìa.”
Lâm Vũ Đình mỉm cười:
“Không sao không sao, tôi vẫn chưa đói.”
Mộc Cận cũng hơi ngại,
cười hì hì, túm Cố Tuấn Nghiêu vào cửa.
Lâm đẹp trai đứng bên
ngoài, không đành lòng bước theo.