Tiểu Ảnh chạy tới kéo tay
Mộc Cận, hơi thở dồn dập mệt mỏi: “Đi thôi đi thôi.”
Mộc Cận nhìn cô cười: “Đi
thôi.”
Có lẽ Tiểu Ảnh cũng trông
thấy bóng lưng Bạc Tam, lo lắng nhìn Mộc Cận: “Cậu không sao chứ?”
Mộc Cận cười hì hì:
“Chẳng qua đợi có hai phút thôi mà, đợi có thể mà đã thắt lưng sao được? Cậu
yên tâm, tớ còn trẻ lắm.”
Tiểu Ảnh mỉm cười: “Thôi
đi… cậu chỉ giả vờ.”
Mộc Cận nghiêm mặt: “Nếu
không bây giờ tớ chạy ngay một ngàn sáu trăm mét cho cậu xem? Nhìn tay chân cũ
kỹ thế này thôi chứ dùng tốt lắm.”
Tiểu Ảnh nghiêng đầu nhìn
cô: “Câu con vịt chết mạnh miệng thì ra là để miêu tả người như cậu lúc này, rõ
ràng nhìn theo giám đốc Bạc đến viền mắt cũng đỏ lên, vẫn một mực giả vờ làm
con thỏ. Cậu nói đi, có mệt mỏi không.”
Mộc Cận sững sờ: “Việc
này, à, đợi cậu tớ không đến mức đau thắt lưng, chắc là không cẩn thận dụi mắt
thôi, có lẽ tay nhiều vi khuẩn quá.”
Tiểu Ảnh nhìn cô từ trên
xuống dưới, chép miệng quay ra cửa: “Đi thôi.”
Ai ngờ vừa ra khỏi cổng
công ty thì Tiểu Ảnh có điện thoại.
Cô nhận điện xong thì mặt
mày hớn hở tươi cười: “Mộc Cận Mộc Cận, có soái ca hẹn tớ, tớ đi trước nhé.”
Mộc Cận xụ mặt: “Không
trượng nghĩa, gặp sắc quên bạn.”
Tiểu Ảnh cười hì hì, bỏ
lại một nụ hôn gió cho Mộc Cận rồi chạy đi bắt xe.
Mộc Cận ngây ngốc đứng
nguyên tại chỗ một lúc, híp mắt nhìn ráng đỏ nơi chân trời, nhìn đến tận lúc cổ
đau buốt mới bắt đầu đi về hướng nhà mình.
Dọc đường đi cô hơi lơ
đãng, vừa đi vừa lắc lắc đung đưa, thỉnh thoảng đưa chân đá mấy hòn đá nhỏ ngẫu
nhiên gặp trên đường, bỗng có chút nhớ nhung chính cô của thời năm nhất năm
hai.
Suy nghĩ vẩn vơ, Mộc Cận
đã đi tới ngã tư đường.
Đúng lúc đèn đỏ, cô đứng
trên vỉa hè quan sát, đánh giá những chiếc xe lui tới. Nhiều nhất là Volkswagen,
Mộc Cận trề môi cảm khái, bất thình lình, một chiếc Beetle màu đỏ chót rít gào
phóng qua trước mặt cô.
Mộc Cận sững sờ đứng chôn
chân tại chỗ, mãi đến khi người đứng sau bắt đầu thúc giục, cô mới sực tỉnh,
lắp bắp mấy tiếng rồi nhấc chân sang đường.
Lần đầu tiên biết đến
Beetle là trước đó rất lâu rồi, hồi đó Mộc Cận vẫn đang học cấp ba, thỉnh
thoảng cũng lật giở mấy tờ tạp chí xe hơi của Cố Tuấn Nghiêu. Mặc dù với mấy
cái tính năng xe cộ này cô chẳng biết tí gì, nhưng với hình thức thì vẫn rất
đòi hỏi.
Mộc Cận nhớ rõ, có lần cô
đã chỉ vào chiếc Beetle trong tờ tạp chí kia mà chảy nước miếng: “Đáng yêu quá,
Cố Tuấn Nghiêu, sau này đợi có tiền rồi em sẽ mua nó.”
Cố Tuấn Nghiêu nhìn lướt
qua: “Beetle ít nhất cũng phải hơn hai mươi vạn, đợi lúc nào gả em đi, bảo bác
trai mua cho một chiếc mà làm của hồi môn.”
Mộc Cận khinh thường nhìn
anh: “Không có chí khí, quá không có chí khí. Sao lại để nhà mình bỏ tiền chứ,
muốn mua cũng phải để nhà chồng mua.”
Cô nói vậy thật ra đều là
những lời thật lòng. Không rõ, cũng không có lý do, Mộc Cận chỉ cảm thấy Beetle
nên là của đàn ông tặng cho người phụ nữ mà anh ta yêu mến.
Không phải sao, tổng cộng
có hai cái cửa xe.
Một cái bên ghế lái, một
cái bên ghế phụ.
Một người nam, một người
nữ, thêm một đứa bé có thể để ở phía sau.
Nếu là hai chỗ ngồi thì
có thể ôm khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của đứa trẻ vào lòng.
Nghe thôi đã thấy hạnh
phúc chết đi được.
Nhưng vừa rồi, người ngồi
trong chiếc xe kia, chính là Bạc Tam, cùng một cô gái.
***
Mộc Cận tức giận, rất tức
giận, vô cùng tức giận.
Cô ôm đầu đi về nhà, nằm
thu lu trên giường gọi điện nói chuyện phiếm với Cố Tuấn Nghiêu, từ Yến Tiểu
Lục trong “Võ lâm ngoại truyền” đến Bạo Phong Thành trong “World of Warcraft”,
lại từ Bạo Phong Thành trong “World of Warcraft” đến NPC Đinh Tam Thạch trong
“Thiên hạ II”, cuối cùng từ NPC tán gẫu đến con ngựa trong “Xích Bích”, rốt
cuộc Cố Tuấn Nghiêu không chịu được nữa cắt ngang lời cô: “Em làm sao thế Mộc
Cận?”
Mộc Cận ngẩn người:
“Không sao cả, à, có phải anh bận việc không, thật ngại quá em cứ nói liên
miên, vậy anh cứ bận đi, em cúp máy đây.”
Nói rồi cô luống cuống
ngắt máy.
Làm sao thế này, Mộc Cận
ôm lấy ga trải giường che mặt, đã nói nhiều thế mà trong lòng vẫn cảm thấy ngứa
ngáy khó chịu, như có móng vuốt của mèo đang cào. Mi nói đi, mi cào thì cào,
không cào một chỗ thôi được à, cứ trái một phát phải một phát, muốn trêu bà đấy
phải không!
Mộc Cận đá vung chân, dép
lê bay tứ tung ra ngoài.
Thình lình điện thoại lại
reo vang, dọa cô sợ nhảy dựng lên.
Mộc Cận nhìn người gọi
đến là Cố Tuấn Nghiêu, lề mà lề mà cả buổi mới bắt máy: “Này, không phải anh
đang bận à?”
Cố Tuấn Nghiêu cười: “Anh
không bận, bận mà còn nghe em tán dóc được sao? Ai, rốt cuộc em làm sao vậy?”
Mộc Cận nhăn mũi: “Chẳng
sao cả, em thì có thể có chuyện gì. Hôm nay mang giấy tờ đi lấy chữ ký, bị sếp
phê bình, trong thâm tâm em cảm thấy thật mất mặt trường cũ của mình, cũng
giống như anh ra nước ngoài làm chuyện xấu, sợ người ta biết được sẽ làm mất
thể diện quê hương tổ quốc vĩ đại của chúng ta ấy, muốn làm việc xấu cũng không
xong, chán chứ sao.”
Cố Tuấn Nghiêu lại cười:
“Em thật đúng là giỏi so sánh, khỏi cần nói, lúc ban đầu, anh cũng sợ sẽ làm
sai việc gì thật, làm bẽ mặt quê nhà.”
Mộc Cận nghe thấy đầu dây
bên kia có tiếng xe rầm rầm, hỏi: “Anh đang ở ngoài à?”
Cố Tuấn Nghiêu “Ừ” một
tiếng, nói tiếp: “Ra ngoài mua ít đồ. Em không cần suy nghĩ nhiều, thu dọn một
chút rồi tranh thủ ngủ đi.”
Mộc Cận đáp lời, cúp điện
thoại, nhảy xuống tìm dép lê mới vừa rồi bị cô đá bay ngoài cửa phòng.
Ai ngờ vừa nhảy một cái,
cô bị trẹo chân, trọng tâm mất thăng bằng, một chân kia vừa nhấc lên cũng không
kịp phát huy tác dụng, cả người ngã rầm xuống mặt đất.
Chắc là sái chân rồi, đầu
cũng “Bốp” một phát đập vào tường.
Cổ chân đau thấu xương,
đầu cũng đau buốt, đau đến nỗi Mộc Cận thoáng cái đã ứa nước mắt.
Đúng là như đâm phải sao
Thủy, nước mắt không ngăn được cứ chảy không ngừng.
Mộc Cận ngồi xiêu vẹo
trên sàn nhà, cũng không lau nước mắt trên mặt, không xoa bóp cổ chân, giống
như nghi ngờ vẫn đau chưa đủ, duỗi tay vỗ một cái lên cổ chân.
Đau đau đau, ai bảo mi
bất tài, trẹo chân đáng đời!
Mộc Cận ngồi rất lâu trên
sàn nhà, cho đến khi cảm giác được mặt sàn lạnh ngắt mới vịn tường đứng lên,
vừa bám vừa nhảy từng bước vào nhà vệ sinh.
Nhìn vào gương, cô mới
thấy trên trán có một cục u vô cùng to.
Sưng nhanh thật, Mộc Cận
nghĩ, đúng là không đáng tin, sưng nhanh mà tiêu thì chậm, cũng giống như thế,
nhanh như khi gió đến, cuộn lên một vòng xoáy trên mặt đất, rồi sau đó một mực
không chịu đi.
Mộc Cận cố chịu cái chân
đau, đứng trước gương xoa xoa cục u đỏ bừng trên trán, không để ý suýt nữa thì
tự mình cắn rách cả môi.
Đang xoa thì chuông cửa
leng keng vang lên.
Đây vốn là phòng cô thuê,
chẳng có mấy người biết, quá nửa đêm rồi còn có người gõ cửa lại càng không
hiểu được.
Mộc Cận chân cao chân
thấp khó khăn đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, vừa nhìn liền muốn gào lên!
Cố Tuấn Nghiêu, nửa đêm
rồi còn bay tới đây làm gì!!!
Đứng ngoài cửa đúng là Cố
Tuấn Nghiêu, tay xách một cái túi ni-lông siêu thị to đùng, thấy Mộc Cận liền
cười híp mắt: “Anh đi siêu thị mua đồ, càng nghĩ càng thấy không ổn nên qua đây
thăm em một chút.”
Mộc Cận sa sầm mặt: “Vậy
sao anh mua lắm đồ thế làm gì, nhà em có chấm điểm quà gặp mặt sao?”
Cố Tuấn Nghiêu cười hì
hì, mặc kệ Mộc Cận còn đang đứng vịn ở cửa gỗ, chống nạnh ra vẻ cọp cái chắn
đường, cứ thể đẩy cô rồi đi vào trong.
Mộc Cận bị anh đẩy, lại
đang sái chân, suýt nữa cái chân tốt còn lại cũng chết yểu. Cô nghiến răng trợn
mắt gào lên với Cố Tuấn Nghiêu: “Chậm một chút không được à!”
Cố Tuấn Nghiêu cảm thấy
có gì đó không ổn, thuận thế tóm lấy Mộc Cận, nhìn chằm chằm vào chân cô: “Chân
làm sao vậy?”
Giọng nói anh mềm mại,
làm cô thấy ngại không lớn tiếng nữa, liếc nhìn anh: “Sái chân.”
Cố Tuấn Nghiêu dìu cô
ngồi xuống ghế sa-lông, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em sao cứ bất cẩn như thế nhỉ? Lúc
còn bé bất cẩn là vì không hiểu chuyện, giờ lớn rồi sao vẫn khiến người ta phải
lo lắng.”
Mộc Cận nhìn anh ngồi xổm
dưới đất giúp cô kiểm tra cổ chân, nét mặt khi đó cũng giống y như hồi bé, dáng
vẻ đầy lo lắng, chợt cảm thấy sống mũi cay cay.
May có Cố Tuấn Nghiêu xem
vết thương cho cô, một tay nâng gót chân của cô, tay kia nhẹ nhàng xem xét độ
sưng quanh mắt cá chân, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Chỗ này có đau không?
Chỗ này?”
Mộc Cận nghiêng đầu thăm
dò: “Cũng ổn, chắc không bị thương mắt cá chân, vừa rồi em vẫn còn lết ra mở
cửa cho anh cơ mà, không sao. Trong bếp có nước nóng, anh lấy ra đây hộ em, xoa
bóp vài ngày chắc là lại có thể chạy một ngàn sáu trăm mét ấy mà.”
Cố Tuấn Nghiêu kinh ngạc
giương mắt nhìn cô: “Chườm nóng? Mộc Cận, anh thật nghi ngờ em làm thế nào trải
qua ba năm đại học, khó mà không có người chăm sóc mà vẫn có thể nhảy tung tăng
như khỉ được.”
Mộc Cận méo miệng: “Em
trêu chọc gì anh mà anh lại làm tổn thương cô gái bé nhỏ đang bị thương này
chứ?”
Cố Tuấn Nghiêu đứng dậy,
hỏi: “Trong bếp có đá không?”
Mộc Cận đảo mắt: “Không
có.”
Cố Tuấn Nghiêu đi thẳng
vào nhà tắm, bê một chậu nước lạnh đi ra, vừa cầm khăn mặt giúp Mộc Cận chườm
lạnh, vừa nói: “Trước tiên chườm một lúc đã, lát nữa anh đưa em đi bệnh viện.
Chân sưng thành thế này, tốt hơn vẫn nên đến bệnh viện.”
Mộc Cận rụt cổ, đáng
thương hỏi: “Không đi bệnh viện được không? Nhỡ phải tiêm thì làm thế nào?”
Cố Tuấn Nghiêu mí mắt
cũng không buồn nhấc lên: “Tiêm thì tiêm.”
Mộc Cận nghe đến kim
tiêm, mặt nhăn nhó nhìn như sắp khóc: “Cố Tuấn Nghiêu, xin anh mà, mua mấy cái
dầu hoa hồng gì đó là được, trên đó không phải nói là bôi vào khỏi ngay sao,
ngàn vạn lần đừng bắt em đi tiêm, được không? Em mời anh ăn cơm, được không?”
Cố Tuấn Nghiêu ngẩng đầu,
quan sát cô vài giây mới phì cười: “Tiểu Cận, bảo em ngốc, em đúng là không
thông minh được. Đã bao giờ nghe thấy ai đau chân mà đi tiêm chưa?”