Sáng hôm sau, Mộc Cận
không tình nguyện bị bàn tay to của người nào đó quấy nhiễu khiến cô tỉnh ngủ,
vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt đen không ngừng cười cười của Bạc Tam.
Mộc Cận không khỏi đỏ
mặt.
Tại sao cô rất hay vô ý
thức làm một số việc rất vô căn cứ. Mộc Cận quấn một chiếc chăn mỏng, nghe
tiếng nước chảy trong phòng tắm, suy nghĩ mông lung.
Ví dụ như hôm qua, cô
trông thấy má lúm đồng tiền đáng yêu vô địch kia lại không nhịn được thò tay
nghịch ngợm một chút.
Kết quả chính cô lại bị
chủ nhân của má lúm đồng tiền chọc ghẹo. Gạt nước mắt.
Mộc Cận ôm đầu nhớ lại,
đêm qua, ánh mắt Bạc Tam vốn trong trẻo đột nhiên tối sầm, một đôi mắt đen như
đá quý chăm chú nhìn cô hồi lâu, bất chợt sáp lại gần.
Làn môi ấm áp. Lòng bàn
tay nóng rực.
Hơi thở bắt đầu nặng nề.
Khiêu khích với tốc độ
ánh sáng khiến cô phát run.
Tiếp theo là cái gì? Hình
như cô bị anh bế bổng lên, sau đó…
Huhu! Mộc Cận mi mới sáng
ra đã suy nghĩ cái gì thế hả!
Mộc Cận giơ tay tự cho
mình một đấm.
Đúng lúc Bạc Tam mở cửa
nhà tắm đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng, cổ áo để mở, đai
lưng cũng tùy tiện không chú ý, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Tranh mỹ nam tắm.
Mộc Cận vô tình liếm liếm
môi, nuốt nước miếng ừng ực.
Bạc Tam lau tóc, thấy Mộc
Cận ngồi trên giường đờ đẫn ngây ngốc, tâm trạng rất vui vẻ cười giễu: “Nhìn đủ
chưa? Có cần anh đổi tư thế với quần áo cho em nhìn tiếp không?”
Mộc Cận gật đầu, lại vội
vàng xua tay lắc đầu: “Không cần không cần, ông chủ anh như thế đã quyến rũ lắm
rồi.”
“Ừm.” Bạc Tam nhíu mày,
không tỏ rõ ý kiến, “Anh lại tưởng em càng thích anh mặc đồ mỏng hơn nữa.”
Phù phù… Mộc Cận xấu hổ
mặt đỏ bừng.
Ông chủ anh có thể đừng
nói thẳng ra như thế được không? Tốt xấu gì cô cũng là một thiếu nữ trẻ trung xinh
đẹp, sao anh lại nói thế chứ, vô sỉ trắng trợn!
Nhưng Bạc Tam rõ ràng
không nhìn thấy ánh mắt run rẩy của Mộc Cận, tiếp tục dùng khăn mặt lau tóc,
nhàn nhạt nói: “Nếu như em muốn nhìn, anh có thể không thu tiền của em.”
Trời đất… Ông chủ anh
thản nhiên dùng sắc dụ người.
Mộc Cận nắm chặt ga trải
giường, dùng ánh mắt rất kỳ thị lườm Bạc Tam.
Bạc Tam rất tự nhiên hào
phóng liếc lại cô, liếc cả một lúc lâu mới bật cười: “Mộc Cận anh cho em biết
một tin xấu.”
Mộc Cận lật người lại,
trừng mắt, còn có chuyện gì có thể xui xẻo hơn việc mỗi sáng sớm phải đối mặt
với anh đầu tiên chứ ông chủ đại nhân!
Sau đó cô chợt nghe thấy
giọng điệu vui vẻ của Bạc Tam truyền đến: “Bây giờ đã là chín giờ hai mươi lăm
phút sáng.”
Trời ơi! Muộn rồi!
Mộc Cận hai mắt tối sầm,
hận không thể ngay lập tức nằm vật xuống vờ làm xác chết.
Nhưng ánh mắt cô lại
chuyển sang nhìn Bạc Tam, đột nhiên cười gian xảo một cách kì lạ: “Ông chủ.”
Bạc Tam nhướng mày.
Mộc Cận cười tươi như
hoa: “Ông chủ, em đi muộn… Làm thế nào bây giờ…”
Bạc Tam không thèm nói
gì, mắt liếc nhanh qua cô, lại tiếp tục chăm chú lau tóc. Lau một lúc lâu anh
mới dừng lại một lát, nói: “Anh xin phép nghỉ giúp em.”
Mộc Cận vui mừng, chớp
chớp mắt, cười hì hì: “Ông chủ em biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu mà…
Cái gì!”
Hai mắt Mộc Cận lại tối
sầm!
Ông chủ… giúp cô… xin
phép nghỉ…
Tại sao ông chủ lại giúp
cô xin phép nghỉ? Vấn đề này khiến cho người ta mơ mộng hơn nữa rất dễ suy nghĩ
lung tung đấy! Vấn đề này mà xuất hiện giữa mắt bão của các bà tám, đồng thời
lại liên quan đến Bạc Tam, chắc chắn sẽ lan ra toàn bộ cao ốc Thực Huy với tốc
độ ánh sáng!
Mộc Cận rưng rưng nhìn
Bạc Tam, ánh mắt run rẩy: “Ông chủ, anh nói thế là sao?”
“Ừm.” Bạc Tam không biết
trong đầu cô đang có bao nhiêu hướng suy nghĩ vòng vo, vừa xoa tóc vừa tùy ý
nói, “Anh nói với Mạnh Hoa là em bị ốm, ở nhà nghỉ ngơi một hôm.”
Mộc Cận hít sâu, bình
tĩnh, lại bình tĩnh hỏi: “Cái đó, chị Mạnh liệu có nghi ngờ… À ừm thì… Nhỡ lại
chưa rõ… Hỏi anh sao lại biết thì sao?”
Bạc Tam cười, ngón tay
thon dài theo thói quen xoa xoa trán, liếc mắt nhìn Mộc Cận: “Mộc Cận em nghĩ
ai cũng ngốc như em sao?”
Ầm ầm – trong đầu Mộc Cận
một viễn cảnh không vui vẻ gì tự động được vẽ nên.
Cô tức tối trừng mắt,
nháy mắt biến thành cậu bé Astro siêu cấp vô địch vũ trụ (*), chỉ
còn thiếu nước dùng ngọn lửa rừng rực đốt cháy Bạc Tam.
(*)cậu bé Astro: cậu
bé người máy với sức mạnh siêu phàm
Đâm đâm đâm, đâm chết tên
quái vật ngoài hành tinh di cư không có lửa làm sao có khói này!
Một tay Bạc Tam cầm khăn
mặt, một tay vươn tới vuốt ve trán Mộc Cận, cười nhẹ nhàng: “Tỉnh rồi thì rời
giường đi, không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Mộc Cận trề môi, phục hồi
tinh thần sau khi YY đánh đấm bạo lực, cả người uể oải xiêu vẹo trên giường,
nói: “Ông chủ anh thật sự quá độc ác, quá vô lương tâm, quá không có nhận thức
về tư cách của ông chủ! Anh bảo con người nhỏ bé non nớt như em làm sao chịu
nổi đây, làm sao chịu nổi!!”
Bạc Tam đang định mang
khăn mặt trở lại nhà tắm, nghe thấy Mộc Cận nói thì quay người lại, lông mày
nhướng lên, cảm thấy rất hứng thú, nhếch nhếch khóe miệng: “Sao?”
Mộc Cận tự động coi như
không thấy lời nói và cử chỉ của Bạc Tam, nắn nắn hai cục u trên trán, cũng
đứng lên đi rửa mặt.
Bạc Tam thấy cô không để
ý gì đến anh, bèn nghiêng người chặn cô lại, nét mặt vẫn vui vẻ như lúc nãy:
“Mộc Cận.”
“Hả?” Mộc Cận hoảng hốt,
ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn bức tường vững chãi chắn trước mặt, “Làm gì vậy?”
“Không làm gì.” Bạc Tam
ung dung vui vẻ nhún vai, hơi mỉm cười: “Nói trước cho em biết, cuối tuần này
công ty định tổ chức đi leo núi, ở lại ba ngày hai đêm.”
Leo thì leo chứ liên quan
gì đến cô? Mộc Cận sầm mặt nghĩ.
Bạc Tam thấy cô vẫn ngớ
ra như thế thì biết ngay là chưa hiểu ý, vì vậy bổ sung một câu: “Chúng ta cùng
đi.”
Một giây sau, anh hài
lòng nhìn Mộc Cận trưng ra vẻ mặt không cảm xúc.
Chủ nhân của khuôn mặt đó
còn chớp mắt, duỗi một ngón tay chỉ vào mũi mình: “Ông chủ, thực tập sinh bọn
em cũng phải đi à?”
Bạc Tam khẽ gật đầu.
Đôi mày thanh tú của Mộc
Cận nhíu lại, miệng cũng xệ ra, rất vô tội hỏi: “Ông chủ, Thực Huy nhiều tiền
như thế không có chỗ nào khác để đi sao?”
Bạc Tam ha ha cười: “Công
ty vẫn luôn có truyền thống này, lần này đúng lúc phòng em đi cùng với bọn anh.
Sao, không muốn đi à?”
Mộc Cận vẫn cau mày gật
đầu, lại vội lắc đầu, khóe miệng bắt đầu cong lên, mặt nhăn nhó.
Bạc Tam thấy cô nhăn mày,
vẻ mặt kì quái thì bật cười, đẩy cô về phía nhà vệ sinh, còn anh quay người ra
khỏi phòng ngủ.
Vừa đi anh còn vừa sờ sờ
chóp mũi, khóe miệng lơ đễnh hơi cong lên.
Buổi sáng Bạc Tam cũng
không đi làm nữa, chỉ ở trong phòng chờ Mộc Cận. Cô lén lút ngó đầu ra nhìn thư
phòng nhiều lần, cuối cùng vẫn phải lén lút lui về, đờ đẫn đứng trước tấm gương
cực lớn trong nhà vệ sinh.
Không hiểu thế nào đã
sống chung. Quỷ thần cũng không lường được phản ứng của người nào đó.
Con đường nhỏ truyền bá
tin tức buôn chuyện hành lang với tốc độ ánh sáng. Hoạt động của công ty nhốn
nháo trong gió.
Aiz… Mộc Cận đưa tay bịt
tai, đúng là thời gian bất lợi, không nên ra ngoài.
Buổi chiều, Mộc Cận cùng
Bạc Tam đi làm.
Sau khi xuống xe, cô đứng
trước cổng công ty, thấy Bạc Tam hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu nhàn nhàn nói với
cô: “Sau này hết giờ làm chờ anh.”
Sau đó không đợi cô kịp
nói gì, xe đã nhanh như chớp mất dạng.
Mộc Cận vừa đi vừa vò đầu
bứt tai, hôm qua nghe điện thoại của Cố Tuấn Nghiêu trước mặt Bạc Tam, đã biết
anh thể nào cũng sẽ tìm cách cản trở.
Nhưng anh cũng bình tĩnh
quá chứ? Nói một câu liền nhấc chân đi luôn, thế là xong à?
Địa vị a! Khí thế a!
Những cái này sẽ trực tiếp quyết định chất lượng của cuộc sống chung đấy a a a,
ông chủ anh mà không biết sao! Sao anh có thể tùy tiện nhốt người phụ nữ của
mình trong phòng là coi như an toàn chứ! Sao có thể bình tĩnh như thế, thậm chí
coi nhẹ việc ngăn cản cô gặp gỡ với tình địch mờ ám của anh ở đoạn sau nữa!
Ông chủ ơi ông chủ, chẳng
lẽ anh không nên dùng chiêu Sư tử hống (*) để dằn
mặt những người hâm mộ theo đuổi anh mới phải sao? Nhưng vì sao anh chỉ để lại
cho cô đám khói xe đen sì cộng với hai cục u đỏ chót này chứ, vì sao!
(*)Sư tử hống: tuyệt
kĩ vận nội công kết hợp sử dụng tiếng hét làm đối thủ mất tinh thần tập trung
Nghĩ ngợi lung tung một
lúc, Mộc Cận nhăn mũi xoa cằm, trái lại cảm thấy hình như cô hơi vô duyên.
Đi lên phòng tài chính,
Mộc Cận cẩn thận nhìn trái nhìn phải, định tìm manh mối quan sát động thái của
mọi người.
Nhưng cô chưa kịp quan
sát được gì, Tiểu Ảnh đã đập vào vai cô, vẻ mặt quan tâm: “Mộc Cận cậu không
sao chứ, chị Mạnh bảo cậu bị cảm cúm rất nặng, sao buổi chiều đã đi làm rồi?”
Mộc Cận cười giả lả, tóc
gáy vốn đang dựng đứng cũng đã chậm rãi nằm xuống. Cô ngại ngùng nhìn Tiểu Ảnh
cười: “Buổi chiều đã tốt hơn nhiều rồi nên tớ cứ đi. Đang thực tập mà xin nghỉ
phép, như vậy không hay lắm.”
Tiểu Ảnh hiểu ra nên gật
đầu, cầm tài liệu trong tay đi ra ngoài.
Mộc Cận ngồi vào chỗ của
mình, dán mắt lên tờ tạp chí mới mua trước mặt nhưng trong lòng đang đang suy
nghĩ rất rối: theo biểu hiện của bà tám Tiểu Ảnh, tám phần là tạm thời yên ổn
không có chuyện gì… Aiz thói đời ơi thói đời, chẳng lẽ vì anh là ông chủ nên
phải vỗ mông ngựa tâng bốc sao, nên chuyện xấu cũng không dám bùng nổ! Xem tiêu
đề tạp chí ghi cái gì đây, Tam thiếu gia nhà họ Bạc tay trong tay với nữ minh
tinh trẻ Đỗ Trình Vũ…
Tinh thần Mộc Cận lập tức
tỉnh táo.
Cô nhìn chằm chằm vào bức
ảnh một chàng trai khuôn mặt lạnh lùng cùng cô gái có đôi mắt trong sáng thánh
thiện trên trang bìa, cắn cắn môi, đưa tay lật tạp chí tới trang có nội dung
chính.
Tin tức nóng hổi độc
quyền: Bạc Tam thiếu gia tham dự tiệc khánh thành, cho thấy anh và Đỗ Trình Vũ
âm thầm có quan hệ thân thiết
Giật tít, lại là giật
tít. Ngón tay Mộc Cận chậm rãi lướt qua từng chữ lớn trên trang giấy, trong
lòng thầm suy nghĩ.
Xem ngày tháng, đột nhiên
Mộc Cận sực nhớ!
Rõ ràng chính là hôm cô
nhìn thấy chiếc Beetle đáng chém kia!
Chính là hôm cô trẹo chân
đau muốn chết lại phải nhìn bóng lưng Bạc Tam quay người mà khóc không ra nước
mắt!
Mộc Cận nổi giận. Bà đây
ở nhà đau chân nhe răng trợn mắt sống không bằng chết, mà anh trái lại được
lắm, thoải mái tán gái khắp nơi thì không nói, nhưng sau đó còn dám tức giận
với bà đây!
Cô với Cố Tuấn Nghiêu,
nói thế nào thì cũng là người đàn ông đã cùng nhau lớn lên; anh chạy đi quan hệ
lằng nhằng với tình nhân cũ thì có tư cách gì tức giận với cô chứ!
Tiểu vũ trụ trong Mộc Cận
lại một lần nữa bùng nổ, vứt tạp chí xoạch một phát, cô vung tay lấy điện thoại
ra gọi.