Bạc Thanh Hàn phì cười,
đứng trước sô-pha bộ dạng như đang xem kịch vui: “Hở?”
“Hở cái gì mà hở!” Mộc
Cận trừng mắt lườm anh, “Nói, cô ta là ai! Chính sách của Đảng là thật thà được
khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, anh mau khai ra!”
Nói xong ánh mắt cô sáng
ngời nhìn Bạc Thanh Hàn chăm chú.
Bạc Thanh Hàn cười ha ha,
đưa tay cầm ly nước ban nãy của Mộc Cận lên uống một hớp, dừng lại mới nói:
“Một người bạn của anh. Năm ngoái không phải anh đã nói với em là anh có một
người bạn làm người mẫu, mới ở nước ngoài về, có lẽ xung quanh sẽ không thiếu
người đẹp còn gì. Chính là cô ấy!”
“Xì.” Mộc Cận khinh
thường, “Anh định lừa ai, có bạn nào mà tự dưng lại đi hôn nhau không!”
Anh đứng trước mặt Mộc
Cận ngẩn người một lúc lâu, đột nhiên quay người đi lên lầu. Lúc đi đến đầu cầu
thang, anh chợt quay người lại nhìn cô, mỉm cười nói: “Em có thể có một tiểu
trúc mã, chẳng lẽ anh lại không thể có tiểu thanh mai sao? Mộc Cận, Đảng đã
giáo dục nhân dân chúng ta phải đối xử công bằng.”
“Hừ! Em nhắc lại lần nữa,
em với Cố Tuấn Nghiêu là quan hệ nam nữ trong sáng! Nếu anh thật sự rảnh rỗi
như thế, không muốn suy nghĩ lộn xộn thì che giấu cho kỹ vào, đừng để em biết
được tư tưởng xấu xa của anh!” Mộc Cận hung dữ mắng.
Trái lại, Bạc Thanh Hàn
phớt lờ, nhíu mày nhìn cô, nghiêng đầu chỉ phía trên lầu: “Cùng lên thay quần
áo không?”
“Vô sỉ!” Mộc Cận đỏ mặt,
quay đầu vặn vẹo đi sang hướng khác không thèm nhìn anh.
Một lúc sau cô thấy phía
sau không có động tĩnh, vừa nghiêng đầu thì thấy Bạc Thanh Hàn vẫn đứng ở đầu
cầu thang cười cười, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Khóe miệng anh hơi cong lên,
lại mang theo vẻ dịu dàng không thể tưởng tượng nổi, như một dòng sông êm đềm,
tĩnh lặng.
Mộc Cận lại đỏ mặt: “Anh
không đi lên thay quần áo à, còn lề mề cái gì!”
Bạc Thanh Hàn cũng không
đáp, đột nhiên hỏi: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Bỗng nhiên hỏi câu này
khiến Mộc Cận hơi ngẩn ra, trừng mắt nhìn anh thì mới nhớ, hôm nay là giao
thừa.
Cô gãi gãi đầu: “Không
biết, anh chưa ăn cơm sao?”
Bạc Thanh Hàn lắc đầu.
“Chưa ăn cơm mà đêm hôm
khuya khoắt anh đi đâu về muộn vậy!” Mộc Cận bực mình.
Bạc Thanh Hàn quay người
đi lên lầu, thanh âm bồng bềnh đung đưa truyền tới: “Nấu sủi cảo ăn đi, trong
tủ lạnh có sủi cảo hôm qua nhà bếp ở nhà gửi tới. Hộp bên trái là bánh chay bà
Lý bảo anh mang về cho em, anh đã ăn ở mấy quán trong nội thành thì thấy bà Lý
làm là ngon nhất, em nếm thử đi.”
“Này…” Mộc Cận gọi Bạc
Thanh Hàn, “Năm mới anh không về nhà sao?”
Ai ngờ anh làm như không
nghe thấy, không trả lời cô, bóng dáng biến mất sau cầu thang trên lầu.
Mộc Cận nhìn ra bên
ngoài, mười giờ tối, đúng khoảng thời gian náo nhiệt nhất. Các căn hộ trong khu
cư xá đều có hiệu quả cách âm rất tốt, ngoài cửa sổ rất im lặng, một tiếng động
cũng không có. Cô thở dài, đứng dậy mở vô tuyến, quay người chui vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh đúng là có
sủi cảo, đều một loại giống nhau to nhỏ, xếp ngay ngắn trong hai chiếc hộp. Mộc
Cận đổ nước vào nồi, đậy nắp, quay người ra ngoài rửa tay.
Bạc Thanh Hàn vẫn chưa
xuống lầu, vô tuyến ngoài phòng khách đang ồn ào, sắc màu rực rỡ, âm nhạc vui
vẻ sôi động, rất hợp với không khí đón năm mới. Nhưng quay đầu nhìn lại đây,
căn nhà rộng lạnh lẽo, tổng cộng chỉ có hai người một trên một dưới, gần như
không một chút động tĩnh.
Mộc Cận lại thở dài, tra
tấn như vậy, suy cho cùng là vì cái gì?
Cô rửa tay xong lại đi
vào bếp, tìm kiếm trong tủ lạnh một lát, ngoài cà chua anh đào với dưa chuột ra
thì không còn gì khác. Mộc Cận cầm trong tay thứ duy nhất có thể mang ra làm đồ
ăn là dưa chuột, không khỏi nhíu mày, Bạc Thanh Hàn anh thật sự định sống qua
cả năm thanh đạm sao? Thanh đạm thì cũng không thể thanh đạm đến mức này chứ!
Bây giờ ra ngoài mua thức
ăn thì chắc là không được rồi, Mộc Cận mang mấy quả cà chua đi ngâm nước, trong
lúc đó rửa sạch dưa chuột, cắt thành những miếng nhỏ. Kỹ thuật dùng dao của cô
không được tốt, quả thực là rất kém, có hai quả dưa chuột mà cắt mất hơn nửa
ngày thì không nói, các miếng lại xấu xí không đều, nhìn rất không có thẩm mỹ.
Cũng may là làm đẹp thì cũng chỉ để mình ăn, trái lại Mộc Cận rất ung dung, vừa
cắt còn vừa khẽ ngâm nga bài hát theo tiếng nhạc từ phòng khách truyền đến.
Hồi trước ở nhà, Mộc Cận
vẫn được mệnh danh là cao thủ trộn dưa chuột, ngoại trừ nhìn không được đẹp,
nhưng hương thơm và mùi vị đều rất tuyệt vời. Cô cũng không dùng đến đĩa nhỏ mà
dùng luôn chiếc bát thủy tinh to, cho thêm giấm với gia vị, sau khi trộn xong
nếm nếm một lúc rồi lẩm nhẩm một mình: “Nếu có thêm tương ớt thì tuyệt.”
“Trong tủ bếp phía trên
bên trái có.” Từ cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Mộc Cận quay đầu lại
nhìn, thấy Bạc Thanh Hàn đã thay một bộ quần áo sáng màu, vai dựa vào khung
cửa, một chân chống đỡ sức nặng của toàn bộ cơ thể, chân còn lại vắt chéo đằng
trước, mũi chân nhàn nhã chạm đất. Rõ ràng thoạt nhìn anh là bộ dạng mây trôi
nước chảy của người đàn ông luôn tránh xa nhà bếp, nhưng ánh mắt lúc nào cũng u
ám thâm trầm lại như có ánh sáng mơ hồ lóe lên, cực kỳ giống hai ngọn nến trên
bàn trong ngày lễ tình nhân hôm đó.
“Được rồi, anh lấy giúp
em.” Bạc Thanh Hàn nhíu mày, nhanh chóng khôi phục vẻ thờ ơ thường thấy, bước
nhanh tới, đặt điện thoại trong tay xuống cạnh đó, hai tay với vào tủ bếp lấy
ra một cái chai nhỏ nhét vào tay Mộc Cận, cau mày ra vẻ ghét bỏ, rất nhanh lại
đi ra khỏi phòng bếp. Anh đi vừa nhanh vừa vội, đầu cũng không quay lại, chỉ có
thanh âm cất lên: “Em cẩn thận một chút, đừng để tay bị bỏng.”
Mộc Cận phì cười, nhìn
anh đi ra ngoài rồi mới vặn mở chai tương ớt trong tay ra ngửi thử. Bên ngoài
chai để trần không có bao bì nhưng hương vị lại nồng khác lạ, mùi hương xộc vào
mũi, có một chút mùi hạt tiêu và ngũ vị hương, càng thêm nồng đậm.
Trộn xong dưa chuột, rửa
xong chỗ cà chua, lúc này Mộc Cận mới nhớ ra mình vốn định nấu sủi cảo – cô
quay đầu lại nhìn, không nén được tiếng than thở, lại quên không bật bếp! Vì
vậy cô loẹt xoẹt đi qua bật lửa, đợi nước sôi rồi nấu sủi cảo.
Ai ngờ trong lúc chờ đợi,
điện thoại Bạc Thanh Hàn quên mang ra đột nhiên rung lên ầm ầm.
Mộc Cận lại gần xem, chỉ
có một cái tên rất thân mật: Tiểu tiên nữ.
Điện thoại vẫn đang rung,
màn hình lóe sáng đến chói mắt. Mộc Cận cắn răng, mở ra, đưa di động tới bên
tai.
Đầu bên kia là một giọng
nữ hấp tấp, vang lên lanh lảnh, nhưng lại mềm mại ngọt ngào, ngay cả chào hỏi
cũng không đã trực tiếp hỏi: “Bạc Thanh Hàn anh xảy ra chuyện gì vậy! Không
phải vừa mới nói em đi đón A Đồng rồi anh đến ngay sao, em với A Đồng đã đến
rồi sao anh vẫn chưa quay lại!”
Mộc Cận luống cuống tay
chân dập máy, cảm thấy toàn thân như đang run rẩy, vừa bất an vừa áy náy, nước
trong nồi đang sôi mà cô cũng không để ý.
Rất nhanh sau đó điện
thoại lại rung, Mộc Cận quay người đi tắt bếp, vừa đi ra ngoài vừa cất giọng
gọi: “Bạc Tam, điện thoại!”
Bạc Thanh Hàn nhận điện
thoại, lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Mộc Cận. Anh “Ừ” hai tiếng, liếc mắt nhìn
cô, dừng một chút mới nói: “Vừa rồi điện thoại hết pin, tự động tắt.”
Mộc Cận chỉ cắn môi đứng
trước mặt anh.
“Em nói với ở nhà một
tiếng, đêm nay anh không về. Sáng sớm mai anh sẽ về nhà chúc Tết! Còn nữa, nói
với A Đồng, con bé muốn quà gì thì cứ chọn, khi nào về anh sẽ trả tiền.” Bạc
Thanh Hàn nhàn nhạt nói, “Anh ngại trong nhà đông người, ồn ào đau đầu lắm. Cứ
như vậy đi, em cũng không cần khách khí, cứ coi như nhà mình, chơi vui vẻ lên
chút. À còn nữa, buổi tối chơi mạt chược với anh trai và chị dâu anh đừng có
thua, đừng để sư phụ đây bực mình, nhỡ mà thua thì bọn họ lại quay sang cười
nhạo sư phụ như anh không biết cách dạy dỗ.”
Đầu bên kia không biết
lại nói gì, Bạc Thanh Hàn miễn cưỡng đáp: “Được cứ như vậy đi, sáng mai anh sẽ
về đón mọi người.”
Cúp điện thoại, Bạc Thanh
Hàn ngẩng đầu giải thích với Mộc Cận: “Nhà anh.”
Mộc Cận cắn môi, đôi mắt
đen trắng rõ ràng, thậm chí có vài phần do dự: “Hay là… Anh về nhà đi.”
Bạc Thanh Hàn nhướng mày,
liếc mắt nhìn cô một lượt, đột nhiên chau mày đuổi cô: “Mau đi nấu sủi cảo đi,
anh đói sắp chết rồi.”
“Không.” Mộc Cận bướng
bỉnh, “Em phải về trường học. Anh mau về nhà ăn cơm đi, đêm nay hiệu trưởng và
bí thư đều ở trường đón năm mới cùng sinh viên, em cũng phải về xem xem.”
“Mộc Cận!” Bạc Thanh Hàn
rõ ràng đã nổi giận, đôi mày rậm nhíu lại, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo và
phẫn nộ: “Em không muốn ở cùng với anh nên mới thế này phải không?”
Mộc Cận cắn môi không nói
lời nào.
Bạc Thanh Hàn cũng không
nói, tiện tay ném điện thoại qua một bên, tiếp tục xem ti vi.
Hai người cứ căng thẳng
như vậy một lúc lâu, trong không khí như có tiếng hít thở rất khẽ, rõ ràng đang
giữa mùa đông giá rét, lò sưởi cũng không quá ấm nhưng lại khiến Mộc Cận cảm
thấy toàn thân nóng rực bất an. Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn Bạc Thanh
Hàn, xem động tĩnh của anh, ai ngờ Bạc Thanh Hàn cứ thế mặt không biểu cảm như
núi Thái Sơn, nhàn nhã thong thả ngồi trên ghế sa-lông, hai mắt nhìn chằm chằm
màn hình ti vi, không nhúc nhích.
Nhưng dù anh cứ bất động
như vậy, Mộc Cận vẫn cảm thấy anh đang rất tức giận, tức giận không thể hiểu
được.
Mộc Cận hạ quyết tâm mấy
lần, cuối cùng cũng mở miệng: “Trước đó cô ấy gọi một lần, em đã nghe. Thật xin
lỗi.”
“Anh biết.” Bạc Thanh Hàn
trả lời vô cùng chậm, nhưng ánh mắt nhìn Mộc Cận có vẻ trêu chọc, “Nghe thì
nghe.”
“Em chưa hề lên tiếng.”
Mộc Cận lại giải thích.
“Hả?” Lông mày Bạc Thanh
Hàn nhíu lại, trong mắt chất chứa lửa giận, gần như nghiến răng nghiến lợi,
“Mộc Cận, em vội vàng phủi sạch quan hệ cùng anh như thế sao?”
“Không có!” Mộc Cận nhanh
trí trả lời dứt khoát, “Em vốn chẳng có quan hệ gì với anh!”
Một câu này của cô coi
như đã chọc vào thuốc nổ, Bạc Thanh Hàn giận quá lại thành cười, khóe miệng khẽ
nhếch lên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, thanh âm dồn nén, “Rất
tốt, rất tốt.”
Mộc Cận há hốc miệng,
thốt ra một câu: “Bạc Thanh Hàn, anh đã tức giận như thế, vậy anh nói cho em
biết, em với anh là quan hệ như thế nào? Anh dùng cái gì để chứng minh cho em
xem, em không phải để anh gọi đến là đến đuổi đi là đi như một thứ đồ vật có thể
tùy tiện vứt bỏ?”
Bạc Thanh Hàn đột nhiên
trầm mặc.
Mộc Cận cũng đi tới ngồi
xuống ghế sa-lông, hai chân co lại, cằm đặt trên đầu gối, mặt quay về phía Bạc
Thanh Hàn: “Em không muốn cãi nhau với anh, anh vẫn nên về đi. Một phần trái
tim anh vẫn để lại chỗ này, em cũng đã rất thỏa mãn.”
Cô khe khẽ nở nụ cười,
tiếng cười khàn khàn, cùng với tiếng ồn ào vui vẻ trên ti vi truyền tới nghe vô
cùng chói tai: “Nghĩ lại em thật đúng là bi thảm, ngu ngốc trở thành kẻ thứ ba.
Đã vậy, lại còn không biết thân biết phận, chẳng có tố chất chuyên nghiệp làm
kẻ thứ ba. Bạc Thanh Hàn, bây giờ nếu anh ở lại đây, cẩn thận sau này em sống
chết quấn quít lấy anh không buông, quấn đến nỗi anh sứt đầu mẻ trán. Dù gì
hàng ngày em cũng phải rèn luyện cho chuyên nghiệp, còn vơ vét lại một chút
trên người anh.”
“Anh nói xem, em nói rất
đúng phải không?” Cô vẫn đặt tựa trên đầu gối, trên mặt là nụ cười sáng lạn,
lặng im giống như một đóa hoa nở giữa đêm khuya, lại ẩn chứa những cái gai sắc
nhọn, từng câu đâm vào người, từng chữ nhỏ máu.
Bạc Thanh Hàn cũng dựa
trên ghế sa-lông, đưa tay tắt ti vi. Trong nháy mắt phòng khách trở nên u ám,
chỉ có một tia sáng lạnh lẽo từ cửa phòng bếp. Vẻ mặt anh trong bóng đêm nhìn
không rõ lắm, giọng nói mang theo chút mỏi mệt: “Không phải như vậy, Mộc Cận,
không phải như em nghĩ.”
“Trước đây rất lâu anh đã
nói với em, cô ấy và anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Hồi lâu sau, anh khe khẽ
thở dài, “Nếu mà không tìm hiểu, ban đầu có lẽ đã cho rằng cô ấy là người xuất
sắc nhất trong tất cả các cô gái. Xinh đẹp, bất cứ lúc nào cũng đều rất lễ
phép, nhưng cô ấy không hề yếu ớt. Khi còn bé, bọn họ cùng đám con trai chơi
trò so lòng dũng cảm, Tô Niệm Ảnh, Nhan Khinh đều không được, duy có mình cô
ấy, chỉ biết âm thầm cắn răng chịu đòn, mày cũng không nhíu lại.”
“Thành tích của cô ấy
cũng cao nhất trong tất cả. Thực ra khi còn bé, thành tích của mọi người cũng
không chêch lệch lắm, đều khá cao, nhưng đến khi lên cấp ba, cô ấy đã bỏ lại
bọn anh xa lắc xa lơ. Thực ra nói vậy cũng không đúng, thành tích của tất cả
mọi người cũng không quá khác nhau, chỉ là không ai có thể học Vật lý tốt như
cô ấy. Năm đó Tưởng Nhị đứng đầu ban tự nhiên, nhưng môn Vật lý không thể không
nói rằng Tiểu An lợi hại hơn cậu ta. Cứ như vậy, bọn anh đều cho rằng Tiểu An
sẽ thuận lợi nắm chắc huy chương vàng Vật lý quốc tế Orsay, nhưng đến khi xuất
ngoại, cô ấy lại chọn làm người mẫu.”
Trên môi Bạc Thanh Hàn là
nụ cười thản nhiên, ánh mắt xa xăm giống như quay trở lại năm đó: “Phải biết
rằng, trong thi đấu Olympic vật lý quốc tế, nếu quốc gia nào có đại diện tham
gia là nữ sinh, toàn bộ cá nhân tham gia thi đấu đều sẽ đứng dậy vỗ tay cho nữ
sinh ấy. Một cô bé có được thành tích trong Vật lý học, thật sự vô cùng khó
khăn, nhưng cô ấy nói vứt bỏ là vứt bỏ, nói không cần là không cần. Tất cả mọi
người đều khuyên nhủ, nhưng có lẽ cô ấy đã hạ quyết tâm, ung dung học đại học
ngành quản lý, tốt nghiệp xong là ra nước ngoài.”
“Lần này nếu không phải
mẹ cô ấy không được khỏe, có lẽ cô ấy cũng không chịu trở về.” Bạc Thanh Hàn
quay đầu nhìn sang Mộc Cận, mỉm cười với cô, “Là vậy đấy.”
Một cô gái xinh đẹp như
vậy, lại còn có thể vô cùng xuất sắc. Thời thiếu niên, có nam sinh nào ánh mắt
sẽ không lưu luyến người con gái ấy? Cho dù bề ngoài tỏ ra điềm nhiên, đáy lòng
cũng sẽ âm thầm ca ngợi cô, bị cô thuyết phục chứ?
Mộc Cận im lặng cùng Bạc
Thanh Hàn nhìn nhau, lại nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt dời lên màn hình ti vi:
“Ừm.”
Cô không nói lời nào, Bạc
Thanh Hàn cũng không nói thêm gì nữa. Dường như anh vừa rơi vào một quãng hồi
ức, ánh mắt không biết đang lưu lại ở nơi đâu, ngẩn ngơ, thất thần.
Mộc Cận vụng trộm nghiêng
đầu nhìn anh, không nén nổi ý nghĩ muốn thăm dò xem anh đang suy nghĩ gì. Đang
hoài niệm quá khứ? Hay đang nhớ nhung tình cảm đơn thuần kia? Có phải đang nghĩ
đến khuôn mặt khiến người ta thảng thốt đó, nghĩ đến một thời anh đã từng dao
động?
Giao thừa u ám, lòng Mộc
Cận thoáng chùng xuống. Giống như một sợi dây cung lỏng lẻo, đột nhiên bị kéo
căng, sau đó khẽ gẩy nhẹ - không đau, nhưng lại ầm một tiếng, hết lần này đến
lần khác vang vọng kinh thiên động địa. Vốn cho rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần
có thể từng chút từng chút làm tan anh, làm tan đi một phần khối u đã chôn sâu
tại đáy lòng, một ngày nào đó anh có thể dứt bỏ tâm tư, một ngày nào đó anh có
thể bị tình yêu của cô làm cho cảm động – nhưng ai mà ngờ, bây giờ đến một chút
hi vọng nhỏ nhoi, cũng không còn nữa.
Nếu hồi đó, biết rõ thời
điểm Bạc Thanh Hàn tiếp cận cô là vì sao, là đau lòng, là nuối tiếc, vậy thì dù
bây giờ được chính miệng anh xác nhận đúng là như vậy thì cô cũng vẫn còn có
dũng khí để xóa bỏ, không còn ý nghĩa, không còn niềm tin, không còn chỗ duy
nhất cô có thể dựa vào – trên danh nghĩa của tình yêu.