Giữa trưa ngày hôm sau,
Mộc Cận thật sự gọi điện cho Bạc Thanh Hàn.
Nơi duy nhất có thể xem
là yên tĩnh ở gần công ty là quán Starbucks. Chờ khi Bạc Thanh Hàn đến, trên
bàn Mộc Cận đã bày ba bốn cốc cà phê.
Anh vừa trông thấy đã
nhíu mày: “Em đến từ bao giờ?”
“Em ở đây từ sáng.” Mộc
Cận ngước mắt nhìn anh, hất cằm chỉ sang chỗ ngồi đối diện, “Ngồi đi.”
Bạc Thanh Hàn nắm chặt
chiếc cốc bằng kim loại, đưa tay lên day day mi tâm, mở lời: “Mộc Cận…”
“Để em nói trước.” Mộc
Cận ngắt lời Bạc Thanh Hàn, mỉm cười, “Vẫn là để em nói trước đi.”
Bạc Thanh Hàn khẽ gật
đầu: “Được, em nói trước đi. Nhưng mà em phải cam đoan, nói xong cũng phải nghe
anh nói.”
“Được.” Mộc Cận gật gật
đầu.
“Thật sự không biết nên
bắt đầu từ đâu.” Ngón tay Mộc Cận di theo vòng tròn trên miệng cốc cà phê, ánh
mắt cô dừng lại trên ngón tay của mình. Giữa trưa ánh nắng mặt trời gay gắt,
xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu khắp nửa mặt bàn, tạo nên một dải ánh sáng đẹp
mắt.
Trong quán vang lên tiếng
nhạc da diết: “Bắt đầu là anh, kết thúc cũng là anh, đã
để cho em nhập vai đến cùng, nếu đã định trước chỉ là bi kịch, tại sao lại làm
em quá ảo tưởng, diễn xuất chỉ là tương phùng và biệt ly (*).” Mộc
Cận thở dài thật sâu: “Vậy, hãy nói từ khi chúng ta bắt đầu quen nhau đi.”
(*) Bài hát “Vở kịch
độc diễn” – Hứa Như Vân
“Nếu hồi nghỉ hè em không
trở về nhà, e rằng em vĩnh viễn đều cho rằng, em và anh quen nhau chỉ vì bàn
tay xúc động đó. Vì một bàn tay đã phá lệ của một cậu thiếu gia sau đó khiến
anh chú ý, sau đó gần như tất cả chỉ là căn bệnh chung của đàn ông trăng hoa,
không bao giờ chịu được một cô gái không thèm để mắt tới mình – cho nên anh gần
như đối xử tốt với em một cách điên cuồng, cho người ngoài biết là anh đang
theo đuổi em – thế nhưng, thoạt nhìn thì sự việc đúng là như vậy, thậm chí cuối
cùng đến chính em cũng nghĩ anh đối xử tốt với em là thật lòng.” Mộc Cận cười
yếu ớt lắc đầu, “Nếu như không có lần đó, chúng ta gặp một trận mưa lớn. Em
chụp lại một bức ảnh dáng vẻ quê mùa của anh, không ngờ chính tấm hình đó lại
cho em biết tất cả.”
Sắc mặt Bạc Thanh Hàn
ngay lập tức biến đổi: “Mộc Cận…”
“Đừng ngắt lời em, để em
nói xong có được không?” Mộc Cận lại cắt ngang anh, “Trước đây rất lâu em đã tò
mò, hai tấm hình kia trong nhà anh, rốt cuộc là ai? Bây giờ em đã biết, một là
Sơ An, một là người mẹ mất sớm của anh, đúng không. Năm ngoái nghỉ hè em đã về
nhà, không may, điện thoại của em bị mẹ thấy được – bà cũng nhìn thấy phía dưới
ảnh có một dòng ghi chú, Bạc Tam. Lúc đó mẹ em lập tức biến sắc, không ngừng truy
hỏi em Bạc Tam là ai. Em vốn không định giấu diếm mẹ điều gì, thậm chí căn bản
em không thể tưởng tượng được mọi việc lại có nguồn gốc sâu xa như vậy, em đã
nói cho mẹ em biết anh là ai – bạn trai, giám đốc của Thực Huy, hay chính là
thế hệ thứ hai trong truyền thuyết.”
Khóe mắt Mộc Cận đỏ hồng:
“Mẹ em hỏi có phải em thật sự thích anh không, em nói là đúng. Lúc đó mẹ em đã
kịch liệt phản đối một cách bất thường. Tính cách của bà bình thường rất điềm
đạm, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ thấy bà tức giận như vậy, gần như chỉ thẳng
vào mũi em, từng câu từng chữ nói cho em biết, nếu không cắt đứt với anh thì
cũng đừng quay trở lại cái nhà này. Em đương nhiên không cam chịu, không ngừng
hỏi lý do tại sao. Cứ như vậy giằng co ba bốn ngày, cuối cùng mẹ em cũng nói.”
“Bạc Tam, em thật sự
không ngờ, em lại có thể gặp được một câu chuyện máu chó như vậy, thật sự.” Mộc
Cận nắm chặt cốc cà phê, không nhìn đối diện với Bạc Thanh Hàn, giống như chỉ
cần một cái liếc mắt sẽ mất đi tất cả khí lực, “Em không ngờ mẹ anh sinh non
nên bị xuất huyết, không ngờ anh bốn tuổi đã bị mất mẹ, càng không ngờ tất cả
đều là vì mẹ em. Em vẫn cho rằng mẹ em vì tình yêu nên phải rời xa Bắc Kinh để
đến Thâm Quyến, không ngờ là vì né tránh cha anh. Em không ngờ anh có thể hòa
nhã như vậy tiếp cận em, chính là để trả thù mối hận của anh nhiều năm về
trước.”
“Mộc Cận, anh…” Bạc Thanh
Hàn rốt cục không thể nghe nổi nữa, trên khuôn mặt anh tất cả đều là vẻ bực bội
và tức giận, thanh âm cũng thoáng lên cao, “Em hãy nghe anh nói có được không?
Trước tiên em nghe anh nói đã được không?”
“Không được!” Mộc Cận đột
nhiên lên giọng, trừng mắt nhìn thẳng vào Bạc Thanh Hàn, “Để em nói trước! Qua
kỳ nghỉ hè em gần như hoàn toàn theo anh, tùy anh giày vò như thế nào, anh muốn
nặn em thành hình tròn em tuyệt đối không biến thành hình vuông. Em khổ sở thay
mẹ, khổ sở thay anh, mỗi lần nghĩ đến trong phòng anh bày hai tấm ảnh của mẹ,
em cảm thấy lòng mình như bị dao cứa. Lúc em thi nghiên cứu anh bị ngã gãy
chân, em không biết anh ngã thật hay là giả vờ ngã, dù sao kết quả đều giống
nhau, em một đêm không ngủ. Hôm sau lúc vào kỳ thi em chỉ cảm thấy muốn khóc,
sau khi chép đề bài đến một câu trả lời cũng không viết, em nghĩ nếu như đây là
kết quả anh muốn, em sẽ cho anh được toại nguyện. Sau đó trước trận đấu mô hình
lại xảy ra tai nạn xe cộ, tuy em chỉ bị va phải đầu, nhưng nói thế nào thì cũng
đã muộn. Em không giận anh đối với em như vậy, thế nhưng em không thể không hận
chỉ vì một sai sót của em mà khiến hai đàn em mất đi một cơ hội. Nhưng em hận
thì làm được gì, ai bảo mẹ em nợ anh một mạng người? Dù anh có tàn nhẫn, ngầm
sắp xếp chiếc xe kia đâm chết em, em cũng không oán anh.”
“Anh thật biết diễn kịch,
tất cả đều như thật. Ngôi nhà ấm áp trọn vẹn trong lễ tình nhân, em nghĩ cả đời
này cũng sẽ không còn gặp lại nữa. Anh đã muốn thân thể em, trái tim em, tương
lai của em, gần như anh đã lấy đi tất cả. Em vốn cho rằng chỉ cần anh yêu em,
anh có thể tha thứ cho mẹ em, tha thứ cho những việc không thuộc về đời chúng
ta, cho nên em liều mạng yêu anh, liều mạng muốn mang lại cho anh cảm giác ấm
áp.” Mộc Cận rốt cục không kìm được rơi nước mắt, nước mắt lã chã rơi xuống mặt
bàn thủy tinh, nhanh chóng tạo thành một mảng hơi nước đọng lại, “Nhưng em đã
quên mất một điều quan trọng nhất, đó là anh vĩnh viễn cũng sẽ không yêu em,
bởi vì anh đã yêu một người khác. Mùa hè năm trước lúc anh bị sốt ở trên núi,
tiếng nỉ non trong miệng anh đúng là Tiểu An, về sau khi anh bị gãy chân, người
rạng sáng tới thăm anh cũng là cô ấy, sau đó em cũng đã trông thấy cô ấy rất
nhiều lần, thậm chí trong điện thoại của anh vẫn còn lưu số của cô ấy, đề tên
là Tiểu tiên nữ. Bạc Tam, anh không lừa được em, em quen anh tuy không lâu,
nhưng em hiểu rõ anh là người thế nào. Ánh mắt anh lúc nhìn Sơ An không hề
giống, đó là sự dịu dàng em chưa bao giờ gặp. Thời gian lễ mừng năm mới, em còn
mơ hồ cho là mình có thể thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh, nhưng sự
thật ngày hôm qua đã cho thấy tất cả những gì em nhận được là một cái tát vang
dội.”
Mộc Cận rốt cục thở dài,
ngẩng đầu nhìn Bạc Thanh Hàn, trong ánh mắt sớm đã dày đặc sương mù mông lung:
“Hóa ra em vẫn không thể làm được. Em không thể làm được việc vừa yêu anh, đồng
thời lại trơ mắt nhìn anh từng bước phá hủy tất cả mọi thứ nhỏ bé nhất của em.
Em không thể làm được việc vừa yêu anh, đồng thời nhìn tình cảm của anh đối với
em tất thảy đều là giả dối. Em không làm được việc vừa yêu anh, đồng thời nhìn
anh yêu người khác sâu đậm. Bạc Thanh Hàn, em yêu anh, cho nên em xin anh hãy
vì một phần tình cảm này, hãy quên đi những chuyện trong quá khứ, buông tha cho
em. Em đã cho rằng mình có thể thay mẹ đền bù tổn thương cho anh, nhưng bây giờ
em mới hiểu, em không thể đền bù nổi. Những cái anh muốn từ trước tới giờ em
không có tư cách để cho, càng cho không nổi. Em xin anh, buông tha cho em.”
Khuôn mặt Bạc Thanh Hàn
sớm đã biến dạng, bàn tay để trên mặt bàn nắm chặt lại thành nắm đấm. Ngực anh
phập phồng dữ dội, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Em cũng đang lừa anh,
em cũng đang diễn kịch. Thế nhưng Mộc Cận, em diễn lâu như vậy, đến tột cùng
không nhìn ra là ai đang diễn bên trong, ai đang diễn bên ngoài? Em thực sự cho
rằng anh trăm phương ngàn kế phá hoại kỳ thi nghiên cứu của em, phá trận đấu
của em? Em thực sự cho rằng anh phải phiền toái tự ngã gãy chân mình, thậm chí
không màng đến tính mạng mà cùng em chơi trò tai nạn xe cộ kinh hoàng sao? Em
thật sự cho rằng những lời anh nói với em, những việc anh đã làm, tất cả đều
xuất phát từ lòng trả thù, nâng em lên cao nhất, để rồi sau đó khiến em ngã đau
nhất sao?”
“Không phải như vậy thì
còn có thể giải thích thế nào!” Mộc Cận gần như khóc òa lên, “Anh còn có thể
giải thích với em thế nào! Chẳng lẽ anh còn có thể cười nói cho em biết, đây
tất cả là vì yêu? Bởi vì yêu, cho nên em không thể thi nghiên cứu? Bởi vì yêu,
cho nên em không thể tham gia trận đấu? Bởi vì yêu, cho nên anh mới cùng với
mối tình đầu nửa đêm trong nhà ôm ôm ấp ấp anh anh em em?”
Bạc Thanh Hàn vịn bàn
đứng dậy, người hơi nghiêng về phía cô, hai mắt giống như hai quả lựu đạn đen
kịt, chất chứa sự căm phẫn âm ỉ, gằn từng từ từng chữ: “Em muốn anh buông tha
cho em, Mộc Cận, em định trốn chạy sao? Như thế đã không chịu nổi? Em cho là
mười hai tháng có thể bù lại hai mươi mốt năm của anh sao? Anh cho em biết,
chuyện này vẫn chưa xong đâu, em nghĩ sao mà có thể chạy sớm vậy? Đừng có nằm
mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nói xong, anh không buồn
liếc cô một cái, đi nhanh ra cửa.
Mộc Cận ngồi đó một mình,
lắng nghe tiếng ca ảo não trong không gian phiêu đãng ấy: “Em
không đau khổ, thậm chí vẫn chân thành hi vọng anh sẽ hạnh phúc, khi em hiểu
rằng anh chỉ có thể sống trong những kí ức của em; em không hận anh, thậm chí
tha thứ cho những lí do tàn nhẫn của anh, khi em hiểu đó không phải là yêu, chỉ
còn lại những kí ức nặng nề. Em không đau khổ, thậm chí thành tâm hi vọng anh
sẽ hạnh phúc, khi em hiểu rằng anh chỉ có thể sống trong những kí ức của em; em
không hận anh, thậm chí biết ơn sự tình cờ gặp gỡ, khi từ trong mắt anh em nhận
ra mình chỉ là, người xa lạ…” (*)
(*) Bài hát “Người xa
lạ” – Thái Kiện Nhã
Cô khẽ mím môi nở nụ
cười, nước mắt tí tách rơi trên mặt bàn. Người diễn kịch cuối cùng đã đi rồi,
chung quy cũng đi tới một kết cục như vậy, cho dù đã từng khắc cốt ghi tâm,
nhưng một năm ngắn ngủi, giờ đã trôi qua, đã sớm làm kiệt quệ tất cả tâm huyết
của cô, đã tiêu hao tất cả dũng khí, đã hao tổn tất cả tình yêu.
Từ đó về sau, đẹp đẽ hay
xấu xí, cô cũng không còn sức để diễn nữa rồi, cũng không còn tư cách để diễn.
Cứ xa lạ như vậy.
.
Buổi chiều Mộc Cận đến
tìm Cố Tuấn Nghiêu, đặt vé máy bay chiều mai quay về Thâm Quyến.
Trước đó Cố Tuấn Nghiêu
hỏi cô có trở về nhà hay không, cô khăng khăng nói không về. Bây giờ đột nhiên
lại đi vội vã như vậy, khó tránh được anh muốn hỏi cô lí do tại sao.
Mộc Cận đáp qua loa:
“Không có gì, em nhớ mẹ, về thăm nhà một chút.”
“Vậy Bạc Thanh Hàn đâu?”
Cố Tuấn Nghiêu lại hỏi.
Mộc Cận trầm mặc hồi lâu
mới trầm thấp nói: “Không liên quan đến anh ấy.”
Tâm trạng cô sa sút, rõ
ràng không muốn nhiều lời. Cố Tuấn Nghiêu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ gọi
người giúp cô đặt vé máy bay, sau đó cùng đi ăn bữa cơm mới đưa cô trở về
trường.
Lúc Bạc Thanh Hàn biết
chuyện đã là sáng ngày hôm sau. Cố Tuấn Nghiêu gọi điện thoại cho anh, hỏi
thẳng vào vấn đề: “Bạc tiên sinh, Tiểu Cận sẽ quay về Thâm Quyến, như vậy có
nghĩa là anh hoàn toàn buông tha cho cô ấy sao?”
Bạc Thanh Hàn sững sờ,
nhưng đã trả lời rất nhanh: “Thật xin lỗi, Cố tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, cô
ấy chẳng qua về nhà một chuyến, không có ý gì khác.”
“Vậy sao.” Ngữ khí Cố
Tuấn Nghiêu nhàn nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cúp điện thoại.
Bạc Thanh Hàn nhấc điện
thoại bên cạnh gọi nội tuyến cho thư ký Lý, đồng thời gọi điện cho Mộc Cận.
Không ngờ Mộc Cận tắt
máy.
Thực ra không phải cô cố
ý tắt máy. Đêm qua không ngủ được, đành dùng điện thoại lên mạng đọc tiểu
thuyết, nên xem ra điện thoại hết pin đã tự động tắt. Chín giờ bốn mươi sáng,
sau khi rời giường, cô tiện tay cắm sạc điện thoại, sau đó quay người đi thu
thập hành lí.
Trong kí túc xá còn có
Đâu Đâu và Đào Tử. Đồ đạc của Mộc Cận đã chuyển hết tới chỗ Cố Tuấn Nghiêu từ
trước, bây giờ cũng không còn gì để thu thập. Đâu Đâu và Đào Tử yên lặng giúp
cô đóng gói nệm chăn, giúp cô sắp xếp mấy thứ đồ lặt vặt, cuối cùng rốt cục Đâu
Đâu ngẩng đầu lên nói: “Mộc Cận, sau này nếu có dịp đến Bắc Kinh, nhất định nhớ
đến tìm tớ.”
Mộc Cận nhẹ gật đầu: “Tớ
biết rồi. Cậu nếu tới Thâm Quyến cũng đừng quên tìm tớ.”
Sau đó cô nhìn thấy khóe
mắt Đâu Đâu đỏ lên.
Mộc Cận cũng rất muốn
khóc. Ở cùng nhau bốn năm, bốn người chưa từng xảy ra chuyện gì to tát, ngay cả
mâu thuẫn nhỏ xíu cũng chưa từng có, hòa thuận còn hơn cả người thân. Hai ngày
trước lão đại cũng đã trở về nhà, Đâu Đâu và Đào Tử vì đều là người Bắc Kinh,
cho nên vẫn còn ở lại trường.
Lần này Mộc Cận đi rồi,
có lẽ hai người cũng sẽ về nhà. Cuộc sống sinh hoạt chung của bốn người coi như
đã hoàn toàn đi đến một dấu chấm, cả quãng đời đại học, vĩnh viễn đã trở thành
quá khứ.
Khóe mắt Đào Tử cũng hồng
hồng, trề miệng nói với Mộc Cận: “Nhớ phải liên lạc thường xuyên, có gì cần
giúp đỡ thì nói một tiếng đừng có khách khí. Nếu còn quay lại Bắc Kinh làm việc
thì nhớ đến chào tớ với Đâu Đâu, bọn tớ sẽ giúp cậu thăm dò.”
Mộc Cận giang hai tay ôm
Đào Tử, nước mắt thoáng cái chực trào ra, nghẹn ngào: “Tớ biết rồi.”
Đào Tử cảm giác trên cổ
mát mát, cũng rơi lệ, vòng tay ôm Mộc Cận, vỗ vỗ lưng cô.
Mộc Cận lại quay sang ôm
Đâu Đâu: “Đâu Đâu, sau này gặp lại.”
Đâu Đâu cũng khóc, nước
mắt rõ ràng đã rưng rưng, nhưng cô nhất quyết chịu đựng không để nó rơi xuống:
“Tớ biết rồi biết rồi, sau này còn nhiều dịp mà. Mùa đông tớ sẽ đến Thâm Quyến ăn
uống của cậu, đến lúc đó cậu đừng có chê tớ phiền phức.”
Trong mắt Mộc Cận vẫn còn
ngấn lệ, nhưng lại bật cười: “Cậu ăn ít đi một chút thì tốt hơn.”
Đâu Đâu cười đánh Mộc
Cận, nhưng lại cười ra nước mắt.
Cuối cùng xe Cố Tuấn
Nghiêu cũng đến dưới lầu, Mộc Cận gạt nước mắt, nói với Đào Tử và Đâu Đâu:
“Đừng tiễn nữa, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là trong phòng kí túc xá này,
vậy thì hãy tạm biệt từ đây đi. Đào Tử, chúc cậu sau này muốn ăn bao nhiêu táo
thì được ăn bấy nhiêu; Đâu Đâu, chúc cậu học nghiên cứu sinh thuận lợi rồi tự
chào hàng mình ra ngoài. Sau này có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại!”
Một câu nói khiến cho Đào
Tử và Đâu Đâu vốn không khóc lại bắt đầu rơi nước mắt. Đào Tử rất muốn khóc
nhưng lại cố giả vờ như đang cười, nhào lên ôm lấy Mộc Cận, nói: “Tạm biệt.”
Đâu Đâu thì khóc lên thành tiếng, ôm Mộc Cận nói thẳng: “Tớ sẽ rất nhớ cậu.”
Mộc Cận cũng khóc theo
hai người, đứng ở cửa ra vào nhìn lại căn phòng một lượt. Bốn chiếc giường quen
thuộc, bệ cửa sổ quen thuộc, tấm áp phích quen thuộc, từ giờ trở đi hoàn toàn
vĩnh biệt. Cô một trái một phải vỗ vỗ bả vai Đào Tử và Đâu Đâu, thấp giọng nói
câu “Tạm biệt” rồi quay người đi xuống lầu.
Cố Tuấn Nghiêu trông thấy
Mộc Cận, vừa giúp cô xách hành lí vừa nói: “Khóc à?”
“Ừm.” Mộc Cận vẫn đang nghẹt
mũi, nhưng không hề thấy mất mặt, chỉ vừa nấc vừa nói, “Khóc.” Nói xong mở cửa
xe ngồi vào, từ trong xe nhìn lên cửa sổ phòng ngủ - Đâu Đâu và Đào Tử đang
chen chúc ở đó vẫy tay với cô.
Cô không nén được cảm
thấy mũi cay xè, thò tay lên lấy hộp khăn giấy đằng trước, không dám kéo cửa sổ
xe xuống mà chỉ xua xua tay với hai người trên lầu.
Bởi vì chia ly đơn thuần
như vậy, cho nên lại càng thấy đáng quý và khó quên, giống như chia tay một lần
có khả năng sẽ là vĩnh biệt, cả đời này có lẽ sẽ không còn có dịp gặp lại.
.
Lúc đến sân bay vẫn còn
sớm, Mộc Cận đi xếp hàng làm thủ tục, nhân thể tiến hành gửi hành lí, lúc lo
liệu xong mới nhìn đến thời gian, hai giờ.
Chuyến bay vào lúc ba
rưỡi.
Mộc Cận giục Cố Tuấn
Nghiêu quay về đi làm, còn cô sau khi kiểm tra an ninh thì đợi một lúc là có
thể lên máy bay. Nhưng Cố Tuấn Nghiêu hết nhìn đông nhìn tây lại quay trái quay
phải, nhất định không chịu đi, một lúc lại bảo vào siêu thị giúp Mộc Cận mua đồ
ăn, một lúc lại nói mua giúp Mộc Cận quyển sách để xem trên đường đi. Mãi đến
tận hai giờ năm mươi, mọi người xếp hàng qua cửa kiểm soát đã dài dằng dặc, Cố
Tuấn Nghiêu vẫn không cho Mộc Cận đi xếp hàng, Mộc Cận không kìm được có chút
sốt ruột.
Cô cau mày hỏi: “Cố Tuấn
Nghiêu, nếu bây giờ em không đi xếp hàng qua cửa kiểm soát, anh cho rằng em vẫn
kịp lên máy bay sao?”
Cố Tuấn Nghiêu ngẩng đầu
nhìn lên bảng chỉ dẫn to đùng ở đối diện, từng dãy kí tự màu đỏ đang lập lòe
biến đổi. Anh giơ tay xem đồng hồ, đã gần ba giờ rồi.
Rốt cục anh thở dài: “Đi
thôi, anh đi xếp hàng cùng em.”
Thực ra xếp hàng trước
nay luôn rất nhàm chán. Mộc Cận vừa tán gẫu với Cố Tuấn Nghiêu, vừa nghe anh
dặn dò một hai ba bốn năm, vừa nhìn màn hình tinh thể lỏng cực lớn. Viền màu
đen, chữ màu đỏ, một hàng lại một hàng. Cô thò tay lấy điện thoại ra quơ quơ
trước mặt Cố Tuấn Nghiêu: “Bây giờ tắt máy đây, khi nào em đến Thâm Quyến sẽ
gọi điện cho anh. Em chỉ về nhà, không phải đi xa nhà, anh yên tâm đi.”
Cố Tuấn Nghiêu gật gật
đầu.
Tốc độ kiểm tra an ninh
khá nhanh, chưa đến ba giờ mười lăm đã đến lượt Mộc Cận. Cố Tuấn Nghiêu lùi lại
phía sau, nhìn Mộc Cận đứng trước cửa thoát hiểm kiểm tra an ninh, vẫy vẫy tay
với cô. Mộc Cận ôm túi, quay lại vẫy tay với Cố Tuấn Nghiêu, miệng nói không ra
tiếng câu “Tạm biệt”, nhẹ nhàng quay người mà đi.
Cố Tuấn Nghiêu đứng đó,
mắt nhìn Mộc Cận rẽ vào trong, đến khi không trông thấy bóng dáng cô nữa mới
lắc đầu, chậm rãi xoay người chuẩn bị quay về công ty.
Ai ngờ vừa xoay lại, anh
liền sững sờ cả người.
Trên tất cả các màn hình
trước mặt anh đập vào năm chữ cực lớn.
Mộc – Cận – anh – yêu –
em.
Cố Tuấn Nghiêu chưa kịp
phản ứng, chỉ thấy xa xa Bạc Thanh Hàn đang thở hồng hộc chạy tới, tìm tới tìm
lui trong hàng người đang xếp hàng qua cửa kiểm soát.
Anh nhịn không được vẫy
vẫy tay với Bạc Thanh Hàn.
Bạc Thanh Hàn cũng nhìn
thấy Cố Tuấn Nghiêu, lại chạy về phía anh, câu nói đầu tiên là: “Mộc Cận ở
đâu?”
“Vào trong rồi, điện
thoại cũng đã tắt máy.” Cố Tuấn Nghiêu chỉ chỉ cằm về phía cửa kiểm soát sau
lưng, lại nhìn sang Bạc Thanh Hàn, “Tôi đã cố kéo dài thời gian nhưng vẫn không
đợi được anh, tôi tưởng anh sẽ không đến.”
“Tắc đường nên chậm trễ.”
Bạc Thanh Hàn mắt nhìn màn hình bốn phía, mấp máy môi, nói: “Cô ấy không nói gì
sao?”
“Không có. Không khéo,
còn chưa nhìn thấy.” Cố Tuấn Nghiêu nói xong ngừng lại một chút, nhìn Bạc Thanh
Hàn mỉm cười, “Tôi đoán vé cho chuyến bay này, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bán
hết.”
Nói xong anh đầu cũng
không quay lại, đi nhanh ra cửa bên ngoài.
Để lại Bạc Thanh Hàn vẫn
còn đứng đó thêm vài phút, không biết là đang suy nghĩ gì. Một lúc sau anh giơ
tay nhìn đồng hồ, thở dài thật sâu, cũng quay người đi ra cửa bên ngoài.
Phía sau lưng anh, đồng
hồ điện tử cực lớn của sân bay hiển thị:
Năm hai ngàn lẻ bảy, ngày
mùng bảy tháng sáu, mười lăm giờ hai mươi tám phút ba mươi chín giây.