Bởi vì câu nói của người
nhân viên kia mà Mộc Cận mất hết hứng xem phim, rõ ràng là phim hài vui vẻ mà
cô suýt nữa đã ngủ gật. Lúc đi ra đã là gần sáu giờ chiều, ba người lại nhất
trí quay về trường cùng ăn bữa tối.
Nghĩ tới lại thổn thức,
hồi còn ở trường mỗi ngày đều chỉ khao khát được trốn ra ngoài, không ngừng oán
hận cơm trong trường quá khó ăn, đến khi tốt nghiệp rồi thì lại nhớ căng-tin
trường học, không chịu ra tiệm cơm nhỏ bên ngoài, phải vào căng-tin trường ăn
một bữa để lấy lại cảm giác thân thiết.
Lúc vừa vào cổng trường,
Đào Tử trông thấy một bảng thông báo cách đó không xa, Trung Quốc làm kho tế
bào quyên góp cho viện nghiên cứu Bắc Kinh. Đào Tử chợt xúc động, không ngừng
kéo tay Mộc Cận: “Mộc Cận Mộc Cận, hôm nay là sinh nhật Đâu Đâu, để có một kỉ
niệm nhiều ý nghĩa, hay là chúng ta cùng nhau làm một việc gì đó. Chúng ta đi
hiến tế bào đi.”
Đâu Đâu không biết nói
gì: “Bây giờ chưa hiến tế bào được đâu, chỉ lấy năm mili-lít máu, chẳng qua
thềm nhiều lỗ kim trên tay mà thôi.”
Ngược lại, Mộc Cận cảm
thấy ý kiến của Đào Tử không tệ, cô và Đào Tử lặng lẽ nhìn nhau, không hẹn mà
cùng hướng ánh mắt sang Đâu Đâu.
Đâu Đâu cau mày nhìn trái
nhìn phải: “Hai người các cậu, làm gì vậy.”
Hai người đồng thanh: “Đi
thôi!”
Nhân viên công tác thấy
có tận ba người cùng đến, cười tủm tỉm giới thiệu cho các cô, ở đây mới là bước
đầu tiên, chỉ cần lấy năm mili-lít máu, bọn họ sẽ phụ trách mang vào phía trong
xét nghiệm HLA (*) rồi đối
xứng với kho tư liệu dự trữ trên máy tính, chờ đến khi xét nghiệm thành công có
người phù hợp thì mới sắp xếp đến trung tâm làm bước tiếp theo, thử máu, đo
lường.
(*) HLA: Human
Leucocyte Antigen (kháng nguyên bạch cầu người)
Lại nói, không có quan hệ
huyết thống thì xác suất phù hợp HLA là một phần vạn, có lẽ cả đời này sẽ chẳng
có người nào phù hợp để được nhận.
Đào Tử xắn tay áo: “Tôi
đây!”
Mộc Cận và Đâu Đâu đều sợ
kim tiêm, Đào Tử vừa duỗi tay cho nhân viên công tác vừa khinh thường nhìn hai
người bọn họ, đột nhiên hét lên một tiếng.
Thực ra chỉ là nhân viên
công tác lúc buộc dây cao su vào tay cô hơi dùng sức quá mà thôi. Vị nhân viên
công tác kia vừa vỗ nhè nhẹ lên khuỷu tay Đào Tử, vừa cười nói: “Chắc chắn chỉ
lấy năm mili-lít máu, đừng sợ.”
Mộc Cận và Đâu Đâu không
nhịn được cười ra tiếng. Đâu Đâu liếc mắt nhìn Đào Tử: “Giả vờ, tiếp tục giả vờ
đi.”
Vẻ mặt Đào Tử đầy khinh
thường: “Xì, hai người có nhân sinh quan cao thượng lên một chút được không?
Nhanh lên, xắn tay áo!”
Ai ngờ Mộc Cận vừa định
vươn tay ra, một bàn tay chợt đặt lên vai cô.
Cô vừa quay đầu, người
kia vẻ mặt nôn nóng, còn hơi bực bội, lại hơi lo lắng: “Em làm sao vậy? Sao lại
ở đây hỏi tư vấn tế bào?”
Mộc Cận còn chưa kịp nói,
Đâu Đâu đã liếc mắt, không vui nói: “Không có chuyện thì ai đến hỏi tư vấn làm
gì?”
Đào Tử cũng rụt tay lại,
cố ý nói mát: “Đúng đấy, không bị sao thì ai cam tâm tình nguyện đến hỏi tế bào
làm gì, chính là bệnh nặng.”
Xa xa Bạc Thanh Hàn đã
trông thấy Mộc Cận đứng dưới mái che nắng, bên cạnh là bức tranh cực lớn, bên
trên viết: “Hiến tế bào máu”, trong đầu anh chợt nổ ầm một tiếng. Lại thấy Mộc
Cận cúi trước bàn, dáng vẻ như đang chăm chú nghe tư vấn, anh nghĩ là cô bị
bệnh gì đó, càng sốt ruột hơn, lao đến kéo cô ra: “Đi, anh đưa em đến bệnh
viện.”
Chỉ có một mình Mộc Cận
than thở trong lòng, Đâu Đâu à Đào Tử à, bọn họ không kiếm thêm phiền phức thì
không chịu được sao, rốt cuộc là cái gì thế này!
Cô quay người gạt tay Bạc
Thanh Hàn đang đặt trên vai mình, không kiên nhẫn lườm anh: “Anh làm cái gì! Bỏ
em ra!”
Bạc Thanh Hàn khẽ giật
mình, nhưng rất nhanh chóng tay đã lại đặt lên, giọng nói thành khẩn, còn có vẻ
dỗ dành: “Tiểu Cận, không có gì to tát cả, trước tiên anh đưa em đến bệnh viện
kiểm tra, sau đó anh sẽ bố trí bác sĩ trưởng. Bây giờ không phải lúc để cáu
gắt, em theo anh đi được không?”
Lần này Mộc Cận thật sự
muốn giết người. Cô đưa tay xoa xoa mi tâm, lại một lần nữa đẩy tay Bạc Thanh
Hàn ra: “Anh hiểu lầm rồi, em không bị máu trắng, bọn em chỉ đang tự nguyện
hiến máu mà thôi.”
Vừa nói cô vừa nhìn Bạc
Thanh Hàn mỉm cười, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Ngữ khí của cô xa cách mà
lạnh nhạt, giống như thật sự chỉ đang nói với một người xa lạ. Nụ cười hờ hững,
khách khí đó trong mắt Bạc Thanh Hàn, so với việc thấy cô tức giận lại càng
khiến anh lo lắng. Đôi mày rậm của anh khẽ nhíu lại: “Mộc Cận…”
“À đúng rồi, giới thiệu
với anh một chút.” Mộc Cận ôm Đào Tử, “Đây là bạn gái của em.”
Bạc Thanh Hàn gật nhẹ đầu
với Đào Tử: “Xin chào, rất lâu trước đây đã từng nghe Tiểu Cận nhắc đến cô.”
Khóe miệng Mộc Cận run
run, thầm nghĩ anh làm gì mà mờ ám cứ như bây giờ hai chúng ta thực sự còn có
cái gì vậy, cô gần như vô ý thức, mặt không đổi sắc nói với Bạc Thanh Hàn:
“Hiện tại mọi người đều là người đã trưởng thành, cũng chẳng có gì phải giấu
diếm anh. Ý của em là, Đào Tử là bạn gái của em.”
Đâu Đâu nghe xong rất
hưng phấn.
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn
dừng lại trên người Đào Tử: tóc ngắn, áo cộc tay, quần soóc, dong dỏng cao, bộ
dạng như nam sinh.
Trong giây lát dường như
anh đã hiểu ra chút ít, trừng lớn mắt nhìn sang Mộc Cận.
Sau khi Mộc Cận cho anh
một ánh mắt hết cách rồi, lại đến chém đinh chặt sắt, mới mỉm cười nói: “Bọn em
rất hạnh phúc.”
Đào Tử không để vụt mất
thời cơ, ôm lấy vai Mộc Cận, cũng cười tủm tỉm nói với Bạc Thanh Hàn: “Yên tâm,
tôi sẽ săn sóc cô ấy thật tốt.”
Đâu Đâu ở một bên, cười
vụng trộm quả thực muốn té xỉu – nếu không phải trông thấy mặt mũi u ám của Bạc
Thanh Hàn đứng bên cạnh, cô gần như muốn xông lên cho Mộc Cận và Đào Tử một cái
ôm thắm thiết: Các chị em! Chiêu này quá trâu rồi!
Bạc Thanh Hàn nhìn Mộc
Cận và Đào Tử đứng trước mặt, thân thân mật mật vai kề vai, lại còn nhìn anh
đầy khinh thường. Anh nhìn chằm chằm Mộc Cận hồi lâu, rốt cục vẫn phải chau
mày, vươn tay nắm cổ tay Mộc Cận, ngữ khí kiên quyết, quay người định kéo cô
đi: “Đi theo anh.”
Mộc Cận rụt tay lại, kéo
cả Bạc Thanh Hàn cũng xoay người. Mãi đến khi cô rút tay ra được mới ngẩng đầu
lên nhìn anh, nhấn từng câu từng chữ: “Anh muốn cách ba năm lại được nếm mùi vị
một cái tát sao? Lúc trước anh đã có thể để em đi đơn giản như vậy, bây giờ cần
gì phải gặp lại?”
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn lóe
sáng, khóe miệng kéo lên một nụ cười, trái ngược với sự hấp tấp dịu dàng ban
nãy: “Em cảm thấy, hai chúng ta không thiếu nợ nhau chút nào sao?”
Mộc Cận cau mày: “Chẳng
lẽ còn không phải?”
“Em thật sự đã quên hay
là giả vờ quên thế.” Bạc Thanh Hàn nhìn thẳng vào cô, “Anh đã nói với em thế
nào? Chuyện này vẫn chưa xong, em muốn chạy à, không có cửa đâu!”
Anh gần như nghiến răng
nghiến lợi nói ra mấy chữ cuối cùng.
Nghe xong trong lòng Mộc
Cận chợt nhảy dựng.
Sao có thể quên? Ngày đó
anh rõ ràng rất tức giận, lời nói giống như búa tạ từng chữ từng chữ đập vào
trong lòng cô, khiến cô cảm thấy không còn sức chống đỡ, gần như vô ý thức muốn
trốn chạy.
Thế nhưng anh đã quay
người đi.
Cho nên cô cũng đi, lặng
lẽ rời xa anh, cho rằng như vậy sẽ khiến anh không thể tìm ra, tìm không thấy.
Nhưng cô cũng biết rất
rõ, lúc ở sân bay Cố Tuấn Nghiêu ba bốn lần cố kéo dài thời gian, trong lòng cô
đã từng trỗi lên một niềm hi vọng nho nhỏ. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như Bạc
Thanh Hàn đến sân bay chặn cô lại, cô sẽ làm thế nào?
Nhưng hi vọng đẹp nhất ở
chỗ, nó vĩnh viễn đều ở phía trước.
Cũng như vậy, hi vọng tối
tăm nhất ở chỗ, kết quả của nó vĩnh viễn phải đến thật lâu thật lâu về sau ta
mới có thể biết.
Cô ngẩng đầu lên, cũng
nhìn thẳng vào anh: “Em chạy, cũng không chạy thành công. Vậy anh nói đi, bây
giờ anh muốn làm gì? Anh còn muốn gì nữa?”
Bạc Thanh Hàn rùng mình,
nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cặp mắt cô: “Anh muốn thời gian của em, hai mươi
mốt năm.”
Sau lưng anh, ánh tà
dương phía chân trời tạo thành một mảng mây đỏ cực lớn, gần như cả nửa bầu trời
là một quả cam màu đỏ tươi đẹp, ánh sáng rơi trên áo sơ mi màu sáng của anh đặc
biệt êm dịu. Nhưng sự tăm tối, phiền muộn trong mắt anh, áp bức Mộc Cận không
hề che giấu, giống như toàn bộ ráng đỏ của bầu trời đè ép lên người cô, mang
theo tiếng vang ầm ầm đất trời, một lớp lại một lớp.
Cô nhìn anh chăm chú hồi
lâu, rốt cục ngẩng đầu lên: “Không.”
Trong cổ áo có cái gì đó,
theo động tác ngẩng đầu của cô chợt theo đường vòng lộ ra ngoài.
Ánh sáng màu bạc bên cạnh
cổ áo lóe lên, chợt yên lặng rơi ra bên ngoài.
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn rất
nhạy bén, chăm chú vào chiếc nhẫn. Ánh mắt anh chỉ quét qua mặt nhẫn một chút,
rất nhanh đã trở lại trên mặt Mộc Cận, lần này mang theo ý cười khó mà nhận ra,
anh duỗi tay nắm chặt cổ tay cô, ngữ khí vẫn lãnh đạm mà quả quyết: “Đi thôi.”
Mộc Cận cúi đầu nhìn theo
tầm mắt anh, lập tức bực mình chiếc nhẫn đáng ghét, sớm không sớm, muộn không
muộn lại đúng vào lúc này, mặt cô không nén được đỏ bừng lên, cảm giác trong
mắt anh đã trở nên hoàn toàn trong suốt, bất luận đang suy nghĩ gì, nghĩ tới
cái gì, anh dường như đang bốc cháy.
Anh lại đột nhiên ghé vào
tai Mộc Cận cực kỳ nhanh chóng thấp giọng nói: “Anh còn cho rằng em có thể gạt
người mà mặt không đổi sắc, sao bây giờ lại đỏ mặt?”
Cô tức giận trừng mắt
lườm anh, rụt cổ, quay đầu ném ánh mắt cầu cứu về phía Đào Tử.
Đào Tử hiểu ý, cũng vươn
tay tới kéo cổ tay còn lại của Mộc Cận, nghiêng đầu nhìn Bạc Thanh Hàn: “Cô ấy
là của tôi.”
Bạc Thanh Hàn cũng không
phản bác, chỉ đem ánh mắt đang dừng trên Đào Tử trở lại nhìn Mộc Cận, khóe
miệng cong lên, nói với cô: “Chỉ cần nơi nào có em, sẽ có anh. Mộc Cận, em trốn
không thoát đâu.”
Nói xong, anh buông lỏng
tay cô, quay người rời đi.
Câu nói cuối cùng đó “Chỉ
cần nơi nào có em sẽ có anh” thật sự quá ngang ngược, Mộc Cận kinh ngạc đứng
nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng anh đến thất thần. Đâu Đâu đi tới, cũng nhìn bóng
lưng Bạc Thanh Hàn rồi lắc đầu cảm thán: “Người đàn ông này đúng là cực phẩm,
ngang ngược cũng ngang ngược đến mức đó, Mộc Cận, cậu xong rồi.”
“Tớ đã xong từ lâu rồi.”
Mộc Cận đáp.
Đào Tử đẩy Mộc Cận: “Này
lúc cậu nói chuyện với bọn tớ còn đầy ai oán thảm thương, sao hôm nay tớ thấy
anh ta cũng không phải người khiến người khác căm phẫn như cậu nói. Không phải
là cậu… vì nổi nóng mà cố ý hạ thấp anh ta đấy chứ.”
“Cút!” Mộc Cận quát, “Tớ
là người như vậy sao! Hai người đừng để bề ngoài ngây thơ vô hại của anh ta lừa
gạt, đã nói chị em gái phải như thế nào, tình nguyện tin tưởng…”
Nói còn chưa dứt lời, cô
đã bị Đào Tử bịt miệng.