Thị trấn nhỏ Đầu Gỗ lại
mở cửa chưa được vài ngày thì đã có vài đơn đặt hàng. Sáng sớm hôm đó, Mộc Cận
chuẩn bị ra bưu điện gửi hàng hóa, ai ngờ vừa mở cửa đã không nhịn được muốn
đạp tung cửa cho đập thẳng vào người nào đó kia.
Người nào đó đứng ở cửa
ra vào, ăn mặc áo trắng quần trắng đã lâu chưa từng thấy, đôi mắt giống như
cười mà không phải cười nhìn cô chằm chằm.
Mộc Cận vung tay định
đóng cửa.
Nhưng anh đã kịp chặn
lại, cười tủm tỉm dùng ngữ điệu trầm trọng nói với cô: “Thật đáng tiếc.”
“Lại bị trộm đồ?” Mộc Cận
nhướng mày hỏi.
“Chúc mừng em đã trả lời
đúng.” Anh quả thực cười như vớ được tiền, “Toàn bộ mất hết.”
“Lần trước em cho anh
mượn một ngàn tệ anh còn chưa trả lại em, trước tiên anh trả lại em đã rồi em
lại cho anh mượn.” Mộc Cận mặt không đổi sắc, “Có mượn có trả thì mượn nữa mới
không khó, khoản nợ trước anh còn chưa trả xong mà lần này còn muốn đến vay
tiền, anh tưởng tiền nhà em từ trên trời rơi xuống hay sao?”
“Lần này anh không mượn
nữa, anh làm thuê có được không?” Anh vẫn cười tủm tỉm, “Trong nhà em có cái gì
cần sửa chữa, có vật nặng gì cần di chuyển, anh dùng sức lao động giá rẻ để đối
lấy phí đi đường về nhà. Như vậy được không?”
“Nghĩ cách hay lắm.” Mộc
Cận gật đầu khen ngợi anh, “Đi ra ngoài rẽ phải qua cầu nhỏ, bên kia hình như
có một công trường tu bổ tạm thời, anh có thể đến đó thử xem. Đi thong thả
không tiễn!”
“Ơ ơ…” Anh đẩy cửa không
cho Mộc Cận đóng lại, “Trong tay em đang xách cái gì đó? Chuẩn bị đi đâu? Anh
giúp em mang đi.”
Mộc Cận chớp chớp mắt:
“Không nói dối ngài làm gì, tôi là người làm ăn nhỏ, mở cửa hàng đến chỗ ngồi
cũng chẳng có, làm sao thuê được đại thần như ngài chứ! Em không lừa anh, đi ra
ngoài rẽ phải qua cầu nhỏ, vừa vặn đang cần hai nhân công tạm thời. Thù lao bên
ấy khá cao, anh vẫn nên sang đó đi, nhé!”
Anh vẫn chặn cửa: “Vậy
cho anh mượn điện thoại của em một chút, thế được không?”
Mộc Cận khẽ giật mình,
chớp mắt nhìn anh cả buổi, cuối cùng nói: “Thật xin lỗi, điện thoại của em hỏng
rồi.”
“Điện thoại cố định cũng
không sao.” Anh lại nói, “Trước tiên để anh vào đã.”
“Em không có điện thoại
cố định.” Mộc Cận đáp rất nhanh, “Đi ra ngoài rẽ trái, nhà dì bên cạnh có cửa
hàng nhỏ. Nhớ không lầm thì có điện thoại đường dài ba tệ một phút, anh có thể
gọi điện thoại cho thư ký của anh sau đó đợi cô ấy bay tới đưa tiền điện
thoại.”
Tâm tình anh rất tốt, mỉm
cười, tay vẫn chống trên cửa không cho Mộc Cận đóng lại: “Anh không có tiền,
như thế ngại lắm.”
“Anh anh anh! Làm cái gì
vậy!” Mộc Cận tiện tay rút một cái thẻ đánh dấu sách bằng nhựa dẻo, qua khe hở
ở cửa đánh vào cổ tay anh, “Coi chừng em báo cảnh sát.”
“Không phải điện thoại em
hỏng trong nhà lại không có điện thoại cố định sao?” Anh hỏi lại.
Mộc Cận không nói gì.
“Anh chỉ quen mỗi mình
em, em tự xử lí đi.” Anh lại chơi xấu, buông nhẹ tay chống cửa, “Anh chờ ở cửa
nhà em.”
Trả lời anh chính là một
tiếng “Ầm” – cửa đóng.
Kiếp trước, kiếp trước
chắc chắn là mắc nợ tên này cái gì rồi!
Mộc Cận ở trong nhà chạy
tới chạy lui, cách một lát lại liếc mắt nhìn qua cửa sổ, quả thực ngồi trên bậc
thang nhà cô chính là người kia. Nhưng giằng co suốt từ sáng tới trưa, anh lại
vẫn có thể ngồi đó, không hề suy suyển.
Cô nhìn thấy toàn thân
anh quần áo xa xỉ, lập tức con mắt sáng ngời.
Bạc Thanh Hàn vốn cho
rằng anh sẽ phải đợi đến khi trời tối mịt, không ngờ còn chưa quá trưa, Mộc Cận
đã mở cửa.
Cô đứng ở cửa ra vào, hai
tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống anh: “Thật không có tiền?”
“Thật không có, một đồng
cũng không.” Anh nhấn mạnh.
Mộc Cận gật đầu: “Thực ra
để anh đến công trường làm thuê, em cũng không đến mức nhẫn tâm thế. Nhưng mà
anh nợ tiền em, lúc gặp em lại không trả, nên em cũng không thể lại tùy tùy
tiện tiện cho anh mượn.”
Bạc Thanh Hàn lĩnh ngộ vô
cùng nhanh: “Vậy em bảo phải làm sao bây giờ?”
“À…” Mộc Cận nhướng mày,
“Quần áo không tệ, nếu em đoán không lầm thì là mới mặc lần đầu. Anh dùng quần
áo này để gán nợ, em sẽ cho anh mượn tiền đi gọi điện thoại.”
“Thế anh mặc cái gì?” Bạc
Thanh Hàn nhíu mày.
Mộc Cận cười: “Mặc dù
đang là giữa mùa hè, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng quen biết, em cũng
không thể bắt anh khỏa thân được. Em sẽ tìm cho anh một bộ phù hợp. Anh thấy
thế nào?”
Ánh mắt Bạc Thanh Hàn khẽ
động, khóe miệng mỉm cười nhẹ: “Vậy… Anh đi vào thay?”
Anh vừa nói vừa chỉ chỉ
trong nhà.
Mộc Cận âm thầm cắn răng,
nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dạng điềm nhiên, cười tủm tỉm nói: “Đúng.”
“Được.”
Mộc Cận hết sức khách khí
dẫn Bạc Thanh Hàn vào nhà, lại hết sức khách khí bảo anh ngồi chờ trên ghế
sa-lông, sau đó chui vào phòng ngủ. Một lúc sau chui ra, trong tay cô ôm một
đống vải hoa màu hồng hồng.
Bạc Thanh Hàn đen mặt.
Hai tay Mộc Cận nắm một
góc quần đùi, mở ra cho Bạc Thanh Hàn xem: “Cái quần đùi này là rộng rãi nhất
rồi, chất liệu vải bông thuần túy, mặc vào thoải mái, vừa dễ chịu lại vừa không
nóng. Cái này là quần áo duy nhất có thể cho anh mặc, anh chịu được thì chịu.”
Nói xong, cô nhét quần
đùi vào tay anh.
Bạc Thanh Hàn lại mở ra
xem.
Rõ ràng là hai mảnh vải
cắt thành cái quần đùi, dùng đường chỉ vừa thô vừa to khâu lại với nhau, phần
cạp quần gấp xuống, bên trong có một sợi dây thun nhỏ. Thế còn chưa nói, hai
mảnh vải bông này rõ ràng là Mộc Cận dùng để trang trí bìa sổ, màu đỏ chủ đạo,
hoa hòe rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng tươi đẹp.
Bạc Thanh Hàn ngẩng đầu,
dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mộc Cận: “Cái này, không phải là em khâu đấy chứ?”
Mộc Cận nhíu mày từ chối
cho ý kiến: “Nhà em không có chuẩn bị sẵn quần đùi nam… Này, anh còn làm cái gì
vậy?”
“Vừa mới khâu đúng
không?” Bạc Thanh Hàn lại hỏi.
Mộc Cận nghiêng đầu.
Anh lại mở quần đùi ra dò
xét, nhìn hồi lâu rồi phì cười: “Một năm không gặp, em còn tự may quần áo?”
“Anh nói mau có thay hay
không, thay thì khẩn trương, không thay thì mời ra ngoài!” Mộc Cận bắt đầu
không kiên nhẫn.
“Thay!” Bạc Thanh Hàn hạ
quyết tâm, nhưng lại hỏi: “Còn áo đâu? Này em không định bảo anh mặc mỗi quần
đùi mà đi khắp nơi đấy chứ?”
Mộc Cận híp híp mắt cười:
“Chúc mừng anh, trả lời đúng.”
Mộc Cận ngồi trên ghế
sa-lông vuốt vuốt mũi, không lâu sau nghe thấy cửa phòng ngủ “cạch” khẽ một
tiếng. Cô nhịn cười ngẩng đầu nhìn lên, đợi mãi không thấy người đi ra.
Đột nhiên cô nhớ lại mùa
hè Thiên Sơn cách đây rất lâu, Bạc Thanh Hàn cũng thay một bộ Nike nông dân
miền núi, trốn ở sau cửa sống chết không chịu đi ra.
Sau đó, cô đã chụp một
bức ảnh.
Nếu như không có bức ảnh
đó thì sẽ như thế nào? Có phải quãng thời gian hạnh phúc kế tiếp sẽ thật sự gọi
là hạnh phúc, cô sẽ không phải trải qua bất kỳ gánh nặng tâm lí nào, không có
bất kỳ nỗi sợ hãi lo được lo mất, cứ thế vui sướng trải qua. Nếu thật sự được
như thế, dù sớm muộn cũng phải đối diện với sự thật, ít ra cũng không phải đau
lâu như vậy, ít ra bây giờ cũng được sống dễ chịu, nhưng mũi đâm nhọn hoắt vẫn
găm ở trong lòng, giống như bất cứ lúc nào cũng đang nhắc nhở cô, hai người
dường như không có cách nào vượt qua được khoảng cách đó.
Nhưng khi một lần nữa gặp
lại anh, cô vẫn không thể hạ quyết tâm. Hiểu rất rõ ràng, đau dài không bằng
đau ngắn, nhưng vẫn không hạ được quyết tâm.
Dường như vẫn luôn là như
vậy, lúc đối mặt với Bạc Thanh Hàn, Mộc Cận vĩnh viễn đều mềm lòng như thế.
Đang miên man suy nghĩ,
cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Bạc Thanh Hàn toàn thân
chỉ mặc một cái quần đùi đỏ chót, vừa ra khỏi cửa đã cầm quần áo trong tay
quăng lên sa-lông, mặt không đổi sắc, đứng trước mặt Mộc Cận đánh giá chiếc
quần trên người: “Đừng nói, em làm sổ lâu rồi, thật sự rất có nghề. Nhìn chiếc
quần đùi này, khi nào đi biển anh sẽ mặc nó. Đường khâu thủ công tinh xảo, trái
đất này chỉ có một, phải cất giấu thật kỹ.”
Nói xong anh ngẩng đầu
nhìn Mộc Cận, còn cười hì hì.
Mộc Cận nhìn người đàn
ông khỏa thân sáng chói trước mặt, nhịn không được cảm thấy hơi nhức đầu. Cô
vung tay: “Ngồi yên xuống một lát đi, đừng đi qua đi lại làm em đau đầu.”
Bạc Thanh Hàn nghe vậy,
nằm xuống sa-lông thành hình chữ Đại (大). Sau khi nằm anh còn rất tự nhiên
thò tay tìm điều khiển ti vi, tìm mãi không thấy, ngẩng đầu hỏi Mộc Cận: “Điều
khiển đâu rồi?”
“Đang ở trên tay em.” Mộc
Cận trừng mắt, “Anh thật sự coi như đang ở nhà đấy hả? Đứng dậy!”
Nói xong cô đứng lên đi
tìm ví tiền, lấy ra mấy đồng tiền xu, đi đến trước mặt Bạc Thanh Hàn nhét vào
trong tay anh: “Một tệ. Vừa vặn đủ tiền điện thoại. Bạc Thanh Hàn tiên sinh, đi
thong thả không tiễn.”
Nói xong cô vỗ vào vai
Bạc Thanh Hàn.
Trong lòng Bạc Thanh Hàn
sớm đã tính toán, đã vào cửa thì không có ý định đi ra. Tay Mộc Cận chạm vào
vai anh, tay anh thuận thế bắt lấy, nắm chặt tay cô.
“Buông ra.” Mộc Cận uể
oải.
Anh nhướng mày: “Không
buông.”
“Này cái người này bị sao
vậy, năm lần bảy lượt động tay động chân, không yên được à?” Mộc Cận rút rút
tay, vẫn không nhúc nhích.
Bạc Thanh Hàn vẻ mặt rất
vô tội: “Không yên.”
“Vừa rồi nói thế nào, anh
mang quần áo để gán nợ, sau đó em cho anh mượn một tệ gọi điện thoại.” Đôi mày
Mộc Cận nhíu lại, “Làm người không thể mặt dày thế được, anh mau đứng dậy ra
ngoài đi! Em cho anh biết, nếu anh cảm thấy chung sống hòa bình không hợp ý
anh, chúng ta có thể đổi thành cả đời không qua lại với nhau, hoặc là kẻ thù
không đội trời chung, em tuyệt đối không có ý kiến.”
Trên tay Bạc Thanh Hàn
dùng sức kéo Mộc Cận ôm vào lòng.
Thân trên anh để trần,
Mộc Cận dán vào trước ngực anh giống như đang dán vào một khối than hừng hực
lửa, bỏng muốn chết. Cô vùng vẫy một lúc rốt cục đành mặc kệ, tùy ý anh ôm, chỉ
quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh.
Bạc Thanh Hàn cũng không
ép buộc, chỉ nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô một cái.
Thanh âm của anh trong
lúc đó đột nhiên trầm thấp như từ trong lồng ngực truyền tới: “Mộc Cận, anh rất
nhớ em.”
Một câu nói đó giống như
một quả tạ, đập thẳng vào lòng cô, ầm ầm rung động.
Anh không để ý đến phản
ứng của Mộc Cận, cằm đặt bên thái dương cô chậm rãi cọ cọ: “Em có biết một năm
nay anh nghĩ đến cái gì nhiều nhất không? Là một lần đó, chúng ta từ Thiên Sơn
trở về đều phải nằm viện, câu nói đầu tiên em hỏi anh, anh còn sốt không? Lúc
đó anh suýt nữa, suýt nữa đã nói cho em, nhưng sau đó anh đã không nói gì cả.
Một năm nay anh nghĩ đi nghĩ lại, nếu như lúc đó chính miệng anh nói cho em,
nếu như lúc đó anh có thể khăng khăng giữ em lại, có phải sẽ không khiến em
phải khổ sở như vậy.”
Mộc Cận vùi vào lồng ngực
anh, cũng nhớ lại thời gian đó.
Lúc đó Bạc Thanh Hàn ôm
cô, cứ gọi tên cô muốn nói lại thôi, mà khi cô hỏi lại, anh lại nói không có
việc gì.
Lâu quá rồi… Lâu đến nỗi
không nhớ nổi. Mộc Cận nghĩ.
“Cho anh một cơ hội nữa
được không?” Bạc Thanh Hàn trầm thấp hỏi, “Mộc Cận, hãy để anh yêu em một lần
nữa được không?”
Một chữ yêu, khiến Mộc
Cận đột nhiên tỉnh táo lại. Cô đưa tay đẩy Bạc Thanh Hàn không còn phòng bị,
nháy mắt đã đứng dậy.