Bạc Tam nhìn thấy Mộc Cận
đi xa, nhíu đôi mày nở nụ cười kín đáo, sau đó lấy điện thoại ra bấm số: “Dương
Tử.”
Đầu dây bên kia có vẻ còn
đang trong mộng.
Bạc Tam hét lớn: “Phó Tẫn
Dương!”
“Làm gì vậy!” Phó Tẫn
Dương đang ngủ ngon thì bị đánh thức, đương nhiên khó chịu, “Mới sáng sớm, việc
gì?”
Bạc Tam cười hì hì: “Cuối
tuần, tất cả thực tập sinh năm bốn của công ty cậu, toàn bộ phải cho làm thêm
giờ.”
Phó Tẫn Dương “Hả” một
tiếng, hỏi: “Sao lại thế?”
Bạc Tam nhàn nhạt nói:
“Không sao cả, cậu đừng có quên là được.”