Lúc Bạc Tam gặp Mộc Cận
lần đầu tiên, trong đầu thực sự hiện lên một câu: tại sao có thể có một cô gái
dũng mãnh như vậy?
Lúc đó cô đang giãy giụa
từ trong ngực của một người con trai nào đó, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ thấy
trong ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, khuôn mặt giống như đang cố nhẫn nhịn, khóe
miệng trầm xuống, đôi mày chau lại, đá một cú chí mạng vào trên đùi của người
con trai vừa rồi hãy còn ôm cô.
Ngay sau đó, cô không
thèm liếc nhìn nam sinh kia một cái, quay người bỏ chạy. Cô chạy cực nhanh,
giống như bị kinh hoàng, khiếp sợ, lại giống như một chú nai con uyển chuyển.
Rõ ràng chỉ có một người,
tại sao có thể mang lại hai cảm giác hoàn toàn khác nhau? Bạc Tam nhíu mày nghĩ
ngợi.
Nhưng anh còn chưa nghĩ
xong, Mộc Cận đã lao thẳng đâm về phía anh. Bạc Tam không kịp né tránh, vẫn bị
va chạm một chút.
Anh chau mày, còn chưa
kịp nói, chỉ thấy nữ sinh trước mắt hơi quay sang anh khẽ gật đầu, một câu cũng
không nói, lại cắm đầu chạy về phía trước.
Sau đó Bạc Tam quay đầu
nhìn nam sinh xui xẻo kia, chỉ thấy cậu ta đang cúi người, tay ôm bắp chân
không nhúc nhích, rõ ràng là vô cùng đau đớn. Bạc Tam lắc đầu thở dài, thế này
chẳng may chệch lên trên một chút, cao hơn một chút, sinh hoạt sau này phải làm
thế nào đây…
Vừa nghĩ, anh tự nhiên
bật cười một tiếng.
Vẻ mặt anh quá thất thần,
bạn gái bên cạnh không chịu được, nũng nịu ỏn ẻn lắc lắc cánh tay anh: “Tam thiếu
gia…”
Bạc Tam khẽ nhíu mày,
Trần Doãn Càn chết tiệt, đưa bạn gái đi tiệc tùng phải tự mình chịu trách nhiệm
đưa về mới đúng, làm sao lại coi anh như bảo mẫu miễn phí của cậu ta chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ,
phong độ vẫn như trước không đổi. Bạc Tam nhìn bạn gái bên cạnh cười cười:
“Thật xin lỗi, Trần Doãn Càn thật sự uống quá say. Hôm khác sẽ bảo cậu ta chịu
tội với Lý tiểu thư.”
Ánh mắt Lý Văn Nhã khẽ
dao động, lướt qua mặt Bạc Tam, mím môi mỉm cười, trái lại rất thông minh: “Lái
xe cẩn thận.”
Lúc đưa mắt nhìn Lý Văn
Nhã lên lầu, Bạc Tam lại nghe thấy một tiếng hô to của nam sinh xui xẻo kia:
“Mộc Cận!”
Đúng thật là kinh thiên
động địa, khờ dại khiến cho người ta không khỏi lắc đầu thở dài.
Bạc Tam khẽ thở dài, mở
cửa xe ngồi vào, đuôi mày hơi lay động, Mộc Cận?
Cái tên này, thật là thú
vị.
Vốn chỉ là bèo nước gặp
nhau, ai có thể nhớ rõ một người là bèo nước gặp nhau cũng không tính? Nhưng
bốn năm tháng sau, anh đã gặp lại cô.
Trong vòng bốn năm tháng
này đã xảy ra bao nhiêu sự việc, nhiều đến nỗi khiến anh cảm thấy tâm tư và sức
lực đều mỏi mệt, thực sự không nghĩ còn có thể nhiều hơn nữa.
Nhưng mà lại một lần nữa
gặp lại cô.
Đêm mùa hè hơi lạnh, Bạc
Tam vốn chỉ đi ăn cơm cùng Trần Doãn Càn, kết quả ăn được một nửa, người đẹp
mới quen của Trần Doãn Càn gọi điện thoại đến, khóc thảm thiết đòi cậu ta phải
qua ngay. Bạc Tam một mình ăn cơm cũng chẳng có gì vui, vì thế liền đi cùng cậu
ta.
Ở một nơi không biết,
cũng không quen biết ai.
Nhưng cô lại bị Trần Doãn
Càn để ý.
Trần Doãn Càn tự xưng là
cao thủ, trong mắt chỉ nhìn thấy người đẹp, nhưng cậu ta thấy người đẹp kia
được mấy lần, người bình thường căn bản không thể lọt vào mắt cậu ta. Cho nên
lúc cậu ta mở miệng gọi người, Bạc Tam chỉ hơi kinh ngạc, thực sự cũng không để
tâm.
Không ngờ Trần Doãn Càn
không để yên, mặt dày mày dạn đều đem ra dùng hết, đây rốt cuộc là người đẹp
như thế nào?
Bạc Tam hiếu kỳ, kết quả
lại bị ăn một cái tát.
Một cái tát này đã hoa lệ
trở thành bàn tay thục nữ đầu tiên mà Bạc Tam tiếp nhận trong suốt hơn hai mươi
năm cuộc đời.
Lại là cô.
Cô gái này sao mà bạo lực
thế? Ý nghĩ trong đầu lần trước lại một lần nữa bật ra.
Trán đầy đặn, lông mày
mảnh khảnh, đôi mắt chớp chớp rõ ràng đang bối rối, lông mi dày như một chiếc
bàn chải nhỏ, ngay cả dưới ánh đèn yếu ớt cũng có thể trông thấy rõ ràng. Xinh
đẹp, thực sự xinh đẹp, nhưng cô đánh bại anh không phải với vẻ xinh đẹp này, mà
là vẻ quật cường.
Rõ ràng đã sợ muốn chết
nhưng lại làm ra vẻ liều chết cũng không chịu thừa nhận. Đôi mắt đã sáng long
lanh muốn khóc, nhưng khóe miệng lại vẫn nhếch lên cong cong, không mảy may
chịu thả lỏng.
Nhưng dáng vẻ này của cô…
Lại quen thuộc dường như đã gặp ở đâu đó.
Rốt cuộc là ở đâu?
Trong nháy mắt, Bạc Tam
rơi vào mơ hồ. Gần như vô ý thức, buột miệng nói ra: “Mộc Cận?”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt,
nghi hoặc của cô, Bạc Tam đột nhiên nhớ ra là quen thuộc ở chỗ nào.
Hóa ra là cô.
Khóe miệng Bạc Tam khẽ
cong lên, nới lỏng cánh tay cô.
Gần như ngay trong khoảnh
khắc đó, anh đã hạ quyết tâm.
Không phải thì thôi, nếu
thật sự là đúng, vậy thì hãy để cho cô nếm thử cái gì gọi là đau đớn tận tâm
can, cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc!