Đoàn trưởng “Đoàn tạo phản bảo vệ chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông” tọa sơn quan
hổ đấu. Thật ra, tọa sơn quan hổ đấu là một điều thú vị. Người ta đánh
nhau đằng kia, còn mình ngồi đây xem, chẳng hề hấn gì đến tính mạng, lại còn được xem kết quả. Hồi nhỏ, Hồ Lô đi chăn dê, chỉ khoái xem dê đánh
nhau. Nhưng Thích Vị và Hòa Thượng không phải là dê. Thấy bọn họ đang
đánh nhau bươu đầu mẻ trán, mình lại thong dong ngồi một chỗ, Hồ Lô rất
buồn bực. Anh ta cảm thấy cô đơn. Cảm thấy bọn họ đánh nhau mà không kéo anh ta vào cuộc là vì khinh thường anh ta, chê “Đoàn tạo phản” của anh
quá nhỏ bé, không cần thiết phải tham gia lần đánh nhau này. Bọn họ cho
rằng Hồ Lô trước đây chỉ là một tay bán dầu. Cuộc tranh giành chính
quyền trong thôn là tài sản riêng của bọn họ, chứ Hồ Lô chẳng có tư cách gì mà tham gia. Điều này làm Hồ Lô rất hậm hực. Lúc đầu, thấy trong
thôn toàn biểu ngữ, cái thì đả đảo Thích Vị, cái thì đả đảo Hòa Thượng,
Hồ Lô rất mừng, thấy bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống, thôn Mã sẽ do mình quản lý. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Sau này Hồ Lô mới
phát hiện rằng không phải như thế. Bọn họ đánh đi đánh lại mãi thì cũng
chỉ một bên bị đổ, bên kia là kẻ chiến thắng. Kẻ chiến thắng sẽ cai quản cả thôn Mã. Kẻ thắng là một trong hai bên bị đánh đổ. Sau này, cho dù
bên nào thắng, cũng chẳng đến lượt Hồ Lô thống lĩnh thôn Mã. Thì ra,
muốn bị đả đảo cũng phải có tư cách, nếu không bị đả đảo bây giờ thì
cũng sẽ không có thắng lợi trong tương lai. Hồ Lô nghĩ, bây giờ, trong
thôn không có lấy một biểu ngữ nào đả đảo mình, không có nghĩa là mình
không có tiền đồ phát triển, mà là vì mình trước đây chỉ là một tên bán
dầu, không có tư cách để bị đả đảo. Giống như hai con dê đánh nhau,
nhưng mình chỉ là một con ruồi. Hai con dê chỉ mải gầm gè đối thủ, không thèm để ý đến con ruồi. Nghĩ thế, Hồ Lô phẫn nộ lắm. Nhưng người ta
không viết biểu ngữ đả đảo mình, thì mình cũng không thể đi viết biểu
ngữ đả đảo chính mình. Trong thôn, không có lấy một câu biểu ngữ đả đảo
mình, chứng tỏ mình chỉ là một con ruồi. Hồ Lô càng nghĩ càng cay. Vả
lại, giả dụ bây giờ có muốn viết biểu ngữ thì cũng chẳng còn chỗ, vì
những chỗ có thể viết biểu ngữ trong thôn đã bị hai phe Thích Vị và Hòa
Thượng chiếm hết cả. Điều này chứng tỏ Hồ Lô chẳng có địa bàn nào trong
cái thôn này. Nghĩ thế, Hồ Lô buồn bực lắm. Một hôm, trong lúc ăn đêm,
Hồ Lô tâm sự chuyện này với phó trưởng đoàn tạo phản Vệ Bưu. Vệ Bưu
buông đũa, cũng có cảm giác như Hồ Lô. Người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nhau đằng kia, còn mình đằng này lại rỗi chân rỗi tay, cảm thấy tổ chức của mình chẳng có vai trò gì trong thôn. Thậm chí, Vệ Bưu thấy
ân hận khi xưa chỉ vì một người con gái mà rời bỏ Hòa Thượng về với Hồ
Lô. Bây giờ, người đẹp không có, vị thế chẳng còn. Thật là mất cả chì
lẫn chài. Vì thế, Vệ Bưu thấy mình bất hạnh hơn cả Hồ Lô. Hồ Lô dù sao
trước đây cũng chỉ là một anh bán dầu, thuộc được vài ba câu ngữ lục của Mao Chủ tịch. Nếu không phải Vệ Bưu bỏ Hòa Thượng, sang phò anh ta, thì anh ta làm sao có thể trở thành lãnh đạo của một đoàn tạo phản? Mặc dù
đoàn tạo phản này chẳng làm nên trò trống gì trong cái thôn này, nhưng
làm trưởng đoàn vẫn oai hơn làm anh bán dầu, ít ra ngày nào cũng được ăn đêm. Còn mình thì sao, vốn đã được ăn đêm, vốn đã là phó đội trưởng đội chiến đấu của Hòa Thượng, bây giờ sang với Hồ Lô, cũng vẫn chỉ là anh
phó đoàn trưởng. Đều là phó cả, vậy mà rời bỏ một tổ chức lớn để sang
một tổ chức vô danh tiểu tốt, rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc, hy sinh
bản thân chỉ để phục vụ cho Hồ Lô. Bây giờ, Hồ Lô còn phẫn nộ như thế,
thì thử hỏi Vệ Bưu còn phẫn nộ nhường nào. Bởi thế, Vệ Bưu vừa cảm thấy
buồn bực cho tổ chức của mình, vừa có phần giận Hồ Lô. Nay thấy Hồ Lô
mặt mày cau có, bất lực, Vệ Bưu càng xem thường. Vệ Bưu nghĩ, một ngày
nào đó, nếu hất Hồ Lô xuống, mình làm trưởng đoàn tạo phản, có khi tổ
chức này còn có cơ hội phát triển. Nghĩ như vậy, nên bữa ăn đêm hôm đó
không ngon. Hai người chia tay nhau mà chẳng vui vẻ gì. Nhưng đợi đến
hôm sau, Hồ Lô lại đến tìm Vệ Bưu. Anh ta nghĩ ra một cách có thể thoát
khỏi cảnh cô độc, tham gia vào cuộc đấu tranh, liền đến nói với Vệ Bưu.
Vệ Bưu nghe xong, có phần khâm phục, nghĩ thầm:
- Xem ra tên bán dầu này cũng có chút ít đầu óc!
Bèn đồng ý cách làm của Hồ Lô. Thì ra, Hồ Lô bảo Vệ Bưu xuống 4 đội sản
xuất để gom lương thực, sau đó bán đi mua một chiếc loa và một máy phóng thanh. Chiếc loa sẽ treo trên chạc cây hòe đại thụ ở đầu thôn, phát
thanh suốt ngày đêm. Thích Vị và Hòa Thượng không cho chúng ta tham gia, thì chúng ta phải tự nghĩ ra cách tham gia. Bọn họ đánh nhau, thì bọn
ta phát thanh. Loa ra rả suốt ngày chẳng phải chứng minh sự tồn tại của
tổ chức chúng ta sao? Hồ Lô và Vệ Bưu đều rất đắc ý với sáng kiến này,
cảm thấy giờ có thể lập lại địa bàn riêng cho mình. Ngay ngày hôm đó, Vệ Bưu đi gom lương thực, mang ra chợ bán rồi lên huyện mua một bộ loa
đài. Đến ngày thứ ba, thì treo loa lên chạc cây hòe đại thụ. Kể từ đó,
thôn Mã rộn vang tiếng loa. Hồ Lô và Vệ Bưu làm phát thanh viên. Hai
người phát thanh xong thì bật đĩa hát, bật bài hát đối:
Tôi nói câu thứ nhất ai đối cho tôi,
Ai yêu Mao Chủ tịch nhất?
Câu thứ nhất của anh để tôi đối,
Những người trung nông nghèo khổ yêu Mao Chủ tịch nhất
Tôi nói câu thứ hai ai đối cho tôi,
Kẻ nào không để cho chúng ta sống yên ổn?
Câu thứ hai của anh để tôi đối,
Lưu Thiếu Kỳ không cho chúng ta sống yên ổn
...
Nhưng khi phát thanh ra rả suốt ngày đêm như vậy, dễ làm cho người ta mất
ngủ. Đến như Thích Vị cũng có phần ngao ngán. Người ta đang bận công
chuyện, anh lại đi bắc loa làm loạn à? Nhưng mỗi khi tiếng loa vang lên, nó lại nhắc nhở Thích Vị rằng trong thôn ngoài Hoa Thượng ra còn có một đội chiến đấu khác. Đối phó với một tên Hòa Thượng là đã đủ mệt rồi.
Bây giờ, cái tên Hồ Lô này lại bắc loa, không biết là có ý gì? Nhưng lúc này, việc cấp bách nhất đối với Thích Vị là đối phó với Hòa Thượng. Chứ đoàn tạo phản hơn ba mươi mống của Hồ Lô, ông ta chẳng coi vào đâu. Thế là một lần chạm trán Hồ Lô trên đường, Thích Vị quen điệu bộ ngày xưa,
nạt nộ:
- Hồ Lô, mày giỏi thật đấy! Thích bắc loa là bắc loa, không thèm hỏi ý kiến gì sất?
Loa phóng thanh đã phát liền hai ngày đêm, Hồ Lô cuối cùng đã nghe thấy
tiếng nói của Đoàn tạo phản của mình, ý thức được sự tồn tại của nó,
trong lòng rất vui. Bây giờ, thấy Thích Vị quan tâm đến chuyện chiếc
loa, chứng tỏ Đoàn tạo phản của anh cũng đã gây sự chú ý của người khác. Như vậy vẫn tốt hơn là im hơi lặng tiếng, chẳng ai biết đấy vào đâu.
Thế nên, nghe Thích Vị chất vấn mình, Hồ Lô bỗng thấy phấn chấn lạ
thường, thấy sáng kiến bắc loa của mình thật là cao kiến. Trước đây, nói chuyện với Thích Vị, thấy người ta làm cán bộ đã lâu năm, còn mình chỉ
là một anh bán dầu, cho dù sau này cùng đi ăn đêm, trong lòng vẫn hơi
nơm nớp. Nhưng lúc này bỗng nổi máu anh hùng rơm, lớn tiếng hỏi lại
Thích Vị:
- Hỏi ý kiến? Tôi đường đường cũng là một đoàn trưởng, còn phải hỏi ý kiến ai nữa?
Thích Vị thấy Hồ Lô phản ứng như thế, giật mình. Với tính khí trước đây, thế
nào ông ta cũng cho Hồ Lô hai cái vả vào mồm, để anh ta biết cách nói
năng cho lễ độ. Nhưng bây giờ nghe khẩu khí của Hồ Lô đúng là khẩu khí
của một “đoàn trưởng”, cũng không dám hống hách như ngày xưa. Hơn nữa,
trong tay Hồ Lô cũng có hai ba mươi người đấy chứ. Đang phải đối phó với một thằng Hòa Thượng, bây giờ nếu lại chọc giận thằng Hồ Lô này, đội
quân hai ba mươi người của nó cũng kiếm chuyện với mình, khác gì tự
chuốc vạ vào thân. Thế nên, Thích Vị chỉ trợn mắt nhìn Hồ Lô, nhưng
trong bụng thầm chửi:
- Mẹ kiếp, phải cái thời buổi vớ vẩn, chuột nhắt cũng thành tinh!
Nhưng bề ngoài vẫn nén giận nói:
- Anh không hỏi ý kiến thì thôi. Nhưng sau này muốn phát thanh thì phát vào ban ngày, buổi đêm thì thôi, kẻo mọi người mất ngủ!
- Chúng tôi toàn phát tư tưởng Mao Trạch Đông. Người nghèo nghe là ngủ ngon, sao ông lại không ngủ được à?
Thích Vị nổi cáu thật sự, nói:
- Tao nghe đài không ngủ được đấy. Cứ không ngủ được thì không phải là
dân nghèo chắc? Hồi tao đại diện cho dân nghèo làm cải cách ruộng đất,
mày vẫn còn nằm trong bụng mẹ kia. Cái đồng hồ to tướng nhà mày là do
ông mày đánh đổ địa chủ, rồi chia cho nhà mày đấy!
Hồ Lô cũng nổi cáu, bốp chát:
- Bây giờ không phải là thời chia đồng hồ. Bây giờ đang là “Đại cách mạng văn hóa”, túm cổ bọn đương quyền đi theo con đường tư bản!
-
Được, được. Mày cũng biết túm cổ phần tử đương quyền đi theo con đường
tư bản rồi cơ à! Nhưng rốt cuộc ai là phần tử đương quyền đi theo con
đường tư bản, người ta còn đang tranh cãi kia kìa! Nếu tao bị cho là
phần tử đương quyền đi theo con đường tư bản, thì tao với mày không có
gì phải nói nữa. Nhưng nếu tao không phải là phần tử đương quyền đi theo con đường tư bản, đến lúc ấy, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!
Hai người to tiếng đến đây, rồi hằm hằm bỏ đi. Thích Vị về nhà tiếp tục suy nghĩ xem phải đối phó với Hòa Thượng thế nào. Còn Hồ Lô thì về tiếp tục phát thanh. Nhưng sau lần cãi nhau này, trong lòng hai người thật sự đã có một hố sâu ngăn cách. Thích Vị nghĩ bụng:
- Mẹ kiếp, đợi tao
đánh đổ Hòa Thượng xong, nếu còn ti toe, tao mà không biến một thằng bán dầu như mày thành một thằng phản cách mạng thì tao không phải là người! Lúc ấy thì mày biết tay tao!
Hồ Lô lại nghĩ:
- Con mẹ cái thằng Thích Vị chứ, nó đúng là một tên phần tử đương quyền đi theo con
đường tư bản. Lần này không hạ bệ nó, sau này dám chắc nó giết hết người nghèo như mình!
Hòa Thượng nghe tin Thích Vị và Hồ Lô cãi nhau,
vui lắm. Hòa Thượng không giống Hồ Lô, vì đội chiến đấu của ông ta hùng
hậu, có thế lực, ông ta có tư cách để ngồi trên núi xem hổ đấu. Hồ Lô
vừa bắc loa phóng thanh, Hòa Thượng cũng đột nhiên ý thức được rằng
trong thôn này còn có sự tồn tại của phe thứ ba. Bây giờ, nghe nói Hồ Lô dám cãi nhau tay đôi với Thích Vị, cũng cảm thấy trước đây mình hơi xem nhẹ tên Hồ Lô này. Bây giờ, ông ta và Thích Vị đang ở giai đoạn giằng
co. Hồ Lô bắc loa vào lúc này là có ý gì? Nếu mình cũng lôi kéo được phe của Hồ Lô, cùng liên kết với anh ta đối phó với Thích Vị, thì cục diện
trong thôn sẽ ra sao? Nghĩ đến đây, Hòa Thượng có phần hào hứng. Ông ta
chỉ muốn đi tìm Hồ Lô ngay. Nhưng chân vừa bước qua ngưỡng cửa, lại rụt
về. Ông ta cho người đi gọi đội phó của mình là Vệ Đông đến trước. Ông
ta nói cho Vệ Đông biết suy nghĩ của mình, nhưng Vệ Đông không tán thành chuyện liên kết với Hồ Lô. Rằng Hồ Lô sở dĩ thành lập đoàn tạo phản là
do Vệ Bưu phản bội mà ra. Giữa hai bên vốn đã có mâu thuẫn, nếu liên kết với nhau, lại xảy ra lục đục nội bộ lần nữa thì thà không liên kết còn
hơn. Nếu không, sẽ tạo cơ hội cho Thích Vị đục nước béo cò, đến lúc ấy,
có hối cũng chẳng kịp. Hòa Thượng thấy Vệ Đông nói cũng có lý, chẳng còn hứng, nên cũng gác việc này lại.
Nhưng ba tháng sau, cục diện có sự thay đổi khiến cho Hòa Thượng lại tính đến chuyện liên kết với Hồ
Lô. Sự thay đổi gì vậy? Khắp nơi đều dấy lên phong trào “đoạt quyền”.
Nghĩa là, dùng vũ lực để đoạt lại con dấu của người cầm quyền trước đây. Ai đoạt được, người đó nắm quyền. Tình hình này rất có lợi cho Hòa
Thượng. Bởi bản thân sự việc đã nói rõ rằng, người đang giữ con dấu phải bị lật đổ, người đang không giữ con dấu mới là phe cách mạng. Liên hệ
đến chuyện trong thôn, Thích Vị đang giữ con dấu, phải bị đoạt. Thích Vị là phần tử đương quyền đi theo con đường tư bản. Hòa Thượng không có
dấu, nên phải đoạt lấy con dấu. Hòa Thượng phải là phe cách mạng. Nhưng
phức tạp ở chỗ con dấu này phải “đoạt” lấy, chứ không phải người ta mang đến “biếu”. Trong tay Thích Vị cũng có hẳn một đội chiến đấu, cũng có
vài trăm người ủng hộ ông ta, muốn “đoạt” con dấu của ông ta không phải
chuyện dễ. Điều này khiến Hòa Thượng lại nhớ đến Hồ Lô, muốn liên kết
với anh ta. Hai phe liên kết với nhau để đoạt con dấu của một phe, người đông lực mạnh, có vẻ chắc ăn hơn. Huống hồ, trong tay Hồ Lô còn có cả
một cái loa phóng thanh to vật, có thể mượn nó để tạo dư luận, hình
thành thế tấn công. Bởi vậy, lần này bất chấp sự can ngăn của Vệ Đông,
Hòa Thượng vẫn cho người đi thông báo với Hồ Lô và Vệ Bưu, muốn mời họ
cùng đi ăn đêm. Ăn ở quán bà Ngưu, nhắm rượu với gà tơ hầm. Hồ Lô và Vệ
Bưu nhận được lời mời ăn đêm của Hòa Thượng, liền họp bàn khẩn cấp xem
có nên đi hay không. Lúc đầu, hai người không rõ ý đồ của Hòa Thượng là
gì. Không dưng, Hòa Thượng mời mình đi ăn đêm? Chắc chắn phải vì mục
đích gì đó. Nhưng mục đích này rốt cuộc là gì, hai người đoán mãi không
ra. Cuối cùng, Vệ Bưu có trình độ văn hóa hơn, nên sau khi căn cứ sự
phát triển của tình hình đoán rằng, có thể Hòa Thượng muốn liên kết với
họ. Nói đến liên kết, hai người lại phải tính toán một hồi. Lúc đầu, Hồ
Lô thấy liên kết cũng chẳng sao, liên kết thì liên kết, liên kết lại cho vui, người đông lực mạnh dễ đánh đổ Thích Vị, cũng hay. Chứ Thích Vị
ngày nào còn chưa bị đánh đổ, thì mọi người còn chưa được sống yên ổn.
Vả lại, bây giờ Hòa Thượng chủ động tìm đến đòi liên kết, chứng tỏ bây
giờ Hòa Thượng đã coi mình là một nhân vật quan trọng trong thôn, coi
trọng mình hơn. Mà có được kết quả này là nhờ công lao của cái loa phóng thanh. Nghĩ vậy, Hồ Lô có phần đắc ý. Nhưng Vệ Bưu lại không tán thành, thấy Hồ Lô suy nghĩ thiển cận quá, có phần khinh thường anh ta. Liên
kết cái khỉ gì. Người ta đông người, mình ít người, nếu liên kết thì coi như mình bị thôn tính à. Mèo mà liên kết với hổ, sẽ thành nô bộc của
hổ. Hổ bảo làm gì mèo phải làm cái đó. Bây giờ, mình đang độc lập, mặc
dù người ít, nhưng vẫn có thể ra lệnh, chỉ huy, thích bắc loa thì bắc
loa. Chứ nếu liên kết với người ta, lực lượng của người ta mạnh như thế, tiếng nói của mình có trọng lượng gì? Hồ Lô nghe Vệ Bưu phân tích, cũng tỉnh ra, lấy tay vỗ một cái vào đầu, nói:
- Đúng, đúng. Chú mày
nghĩ sâu xa thật! Mình không thể làm nô lệ được. Mình không thể liên kết cùng bọn họ. Mình làm việc của mình. Thì ra bữa ăn đêm của Hòa Thượng
trộn sẵn thuốc độc trong đó. Đã thế, ta không đi nữa!
Vệ Bưu nói:
- Ta vẫn phải đi. Người ta mời ăn đêm mà mình không dám đi thì sẽ bị
người ta coi thường. Đến đó, mình ăn cứ ăn. Không mắc lừa bọn họ, không
đồng ý liên kết với bọn họ là được!
Hồ Lô lại thấy Vệ Bưu nói có lý, liền vỗ vai Vệ Bưu:
- Chú mày nói chí lý lắm. Anh chỉ được mỗi cái học thuộc mấy câu ngữ lục
của Mao Chủ tịch, chứ tính toán xử lý mọi chuyện vẫn không bằng chú mày. Vậy thì ta nhận lời!
Thế là Hồ Lô, Vệ Bưu cùng đi ăn đêm với Hòa Thượng và Vệ Đông. Nhưng không khí bữa ăn rất trầm. Vệ Đông và Vệ Bưu
có mâu thuẫn, nên không nói chuyện với nhau. Chạm mặt nhau cũng chẳng
thèm chào hỏi. Món gà tơ hầm được bưng lên, hai người ai nấy cúi gằm mặt ăn, chẳng nói chẳng rằng, thành ra không khí bữa ăn có vẻ căng thẳng.
Hòa Thượng xởi lởi mời mọi người ăn gà nhắm rượu. Cuối cùng, Hồ Lô không nén được, hỏi Hòa Thượng:
- Chú mời bọn cháu ăn đêm rốt cuộc là có việc gì vậy?
Hòa Thượng bỗng trở nên rất đỗi rộng lượng, chẳng nói gì, xua xua tay:
- Có việc gì đâu. Rủ nhau uống rượu nhắm thịt gà cho vui thôi. Uống rượu
là không bàn công việc. Bàn công việc là không uống rượu, ăn gà đi!
Hồ Lô và Vệ Bưu hơi ngạc nhiên. Đêm hôm ấy, quả nhiên chỉ có ăn uống,
không bàn chuyện gì khác. Nhưng đợi đến đêm hôm sau, Hòa Thượng lại mời
riêng Hồ Lô đi ăn đêm. Lúc này, Hòa Thượng mới nói chuyện hai bên liên
kết với nhau. Hồ Lô vừa nghe đến chữ “liên kết” là ngay lập tức có phần
cảnh giác. Nhưng quái lạ, sao Hòa Thượng không nói luôn hôm qua, mà để
đến hôm nay? Không có Vệ Bưu bên cạnh, Hồ Lô nhất thời chẳng biết nên
trả lời thế nào, buột miệng:
- Liên kết với nhau kể cũng hay, nhưng phải để cháu về bàn với Vệ Bưu cái đã!
Hòa Thượng xua tay:
- Không cần Vệ Bưu. Mày thấy đấy, tao cũng có mang Vệ Đông đi theo đâu.
Hai đứa chúng nó mâu thuẫn với nhau vì một đứa con gái. Nếu để chúng nó
cùng bàn bạc thì kiểu gì cũng nát chuyện. Hôm qua, có hai đứa chúng nó
bên cạnh, nên tao mới không nói. Trong nhà có nghìn người thì cũng chỉ
một người cầm trịch. Tao với mày là thủ lĩnh của hai phe, bàn bạc trực
tiếp với nhau là được. Chẳng lẽ trong đoàn tạo phản của mày, mày không
tự quyết được à?
Hồ Lô nghe Hòa Thượng nói vậy, vội vỗ ngực nói:
- Sao lại không? Chuyện bắc loa phóng thanh là sáng kiến của cháu đấy!
- Vậy thì tốt rồi. Tao tính, hai phe chúng ta liên kết với nhau đánh đổ
Thích Vị, đoạt lấy con dấu của ông ta! Xong việc, tao làm bí thư chi bộ, mày làm trưởng ban cách mạng, đều là lãnh đạo to nhất trong thôn cả!
Hồ Lô nghe Hòa Thượng nói vậy, bất giác lung lay. Xong việc, anh ta sẽ
được làm lãnh đạo to nhất trong thôn. Nhưng lại nhớ đến lời của Vệ Bưu,
bèn nói:
- Cháu chẳng màng chuyện làm lãnh đạo này nọ. Nhưng bên
chú đông người, còn bọn cháu ít người, bây giờ liên kết với nhau, khác
gì chúng cháu bị bên chú thôn tính?
- Hồ Lô, mày đừng lo. Tao bảo là liên kết, chứ không phải muốn thôn tính tổ chức của mày. Chúng ta
không sáp nhập với nhau. Mày vẫn là lãnh đạo đoàn tạo phản của mày. Tao
vẫn là lãnh đạo đội chiến đấu của tao. Chỉ cần tao với mày hợp lực đánh
đổ Thích Vị là được. Tao với mày thống nhất hành động, huy động lực
lượng của hai phe, đánh tan phe của Thích Vị, đoạt lấy con dấu trong tay ông ta.
Hồ Lô lại bất giác rung động. Thì ra không phải là sáp
nhập, xem ra, Vệ Bưu lo xa quá rồi. Thế nghĩa là không sáp nhập mà chỉ
hợp lực đánh đổ Thích Vị, mà Thích Vị thì đáng bị đánh đổ quá còn gì.
Sau khi đánh đổ Thích Vị xong, Hồ Lô được làm lãnh đạo to, hay quá còn
gì, tội gì không làm? Nhưng Hồ Lô lại nghĩ, sao Hòa Thượng không dưng
lại hai tay dâng cho mình cái chức lãnh đạo to tướng như thế? Ngày xưa,
hồi mình học thuộc ngữ lục của Mao Chủ tịch, Hòa Thượng rủ mình tham gia đội chiến đấu. Lúc ấy, mình chỉ đòi được làm đội phó mà Hòa Thượng còn
nhổ cả một bãi nước bọt vào mặt. Bây giờ hắn ta tự dưng lại muốn dâng
cho mình một chức lãnh đạo to tướng? Chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đây. Nhưng rốt cuộc là gì thì Hồ Lô vẫn chưa nghĩ ra. Đành nói:
- Ý kiến này cũng hay đấy. Nhưng cháu phải về bàn bạc cái đã. Hai ngày sau sẽ trả lời chú.
- Được. Nhưng có một điều, đừng có lúc nào cũng bàn bạc với bọn cấp dưới. Sau này, chức trưởng ban cách mạng là của mày, chứ không phải của cấp
dưới mày. Nếu lúc nào cũng chăm chăm bàn bạc với cấp dưới là không làm
được việc gì đâu.
Hồ Lô gật đầu. Hai người chia tay nhau. Lần
này, Hồ Lô nghe theo lời Hòa Thượng, không bàn bạc với cấp dưới, một
mình ở nhà suy ngẫm. Nghĩ mất hai ngày, đã đặt ra rất nhiều giả thiết,
nhưng vẫn không tài nào đoán ra Hòa Thượng định giở trò gì với mình.
Cuối cùng, lại chuyển sang nghĩ cho mình. Hòa Thượng trước đây sở dĩ nhổ nước bọt vào mình là vì lúc ấy mình đơn thương độc mã, lực lượng mỏng.
Bây giờ, sở dĩ hắn ta đến rủ rê mình, còn hứa hẹn xong việc sẽ cho làm
chức lãnh đạo to trong thôn, là bởi vì bây giờ mình cũng có một đoàn tạo phản. Mặc dù đoàn tạo phản của mình ít người thật, nhưng dù sao vẫn cứ
là một tổ chức. Chưa kể, đoàn tạo phản của mình còn bắc cả chiếc loa
phóng thanh. Mình có thể liên kết cùng ông ta để đánh đổ Thích Vị. Đành
rằng, Hòa Thượng hứa sau khi thành công sẽ dành cho Hồ Lô một chiếc ghế
lãnh đạo, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trưởng ban cách mạng. Phải bí thư
chi bộ mới là lãnh đạo to. Nhưng Hòa Thượng lại giữ chức đấy cho riêng
mình. Liên kết cùng nhau, nhưng Hòa Thượng làm lãnh đạo to, còn Hồ Lô
làm lãnh đạo nhỏ hơn, đây chính là mưu mô của Hòa Thượng. Nhưng nếu đây
thật sự là mưu mô của ông ta thì Hồ Lô yên tâm rồi. Anh thấy sắp xếp như vậy là hợp tình hợp lý. Sau lại nghĩ, nếu cứ bán tín bán nghi, tính
toán lo xa quá cũng sẽ chẳng làm được việc lớn. Có muốn làm chức trưởng
ban cách mạng không? Muốn. Thế là xong!
Hai ngày sau, Hồ Lô trả lời Hòa Thượng, đồng ý liên kết đánh đổ Thích Vị, đoạt quyền của ông ta, đoạt con dấu trong tay ông ta.