Hoa Vô Lệ

Chương 12: Chương 12




Song Linh tự nhiên khoác tay Hàn thiếu kéo đi, cô không quên quay mặt lại cười trêu ngươi Nhã Kỳ khiến Nhã Kỳ tức nổ đom đóm mắt, răng cắn vào môi như muốn bật máu.

Nhã Kỳ đứng hậm hực nhìn theo.

- Haizz… bị bỏ rơi rồi à…

Nhã Kỳ giật mình khi nghe tiếng nói ngay sát bên tai. Cô thụt người xang một bên quay xang nhìn người vừa nói.

- Cậu…

Nhã Kỳ bất ngờ đến sững sờ trước vẻ lôi cuốn của Đan Băng, nhìn mãi cô mới nhận ra đấy là em của Hàn thiếu.

Hôm nay Nhã Kỳ mới nhận ra vẻ nam tính pha chút đáng yêu từ khuôn mặt Đan Băng. Tóc cậu vuốt lên để lộ vầng trán cao, da mặt trắng mịn hơn cả con gái, mắt phượng mũi cao, môi hồng chuyên có điệu cười nửa mồm.

Quần áo cũng khác hẳn, thường khi cô gặp cậu lúc nào ăn mặc áo pull te tua (city hunter =]~) quần rách nhìn như bọn lưu manh, tóc tai lúc nào cũng để mái ngố , nay lại đổi khác hẳn nào là áo pull đen bên trong mix cùng áo khoác đen trùng hai hàng cúc không cài, kết hợp với quần hồng đậm và chiếc dày đen thật thời thượng.

( (LMH =]~ k cần tưởng tg.)Do chiều cao quá lý tưởng bởi vậy Đan Băng mặc đồ cũng rất dễ (1m82).

Đan Băng cười nủa miệng, mặt gian tà nói:

- Tôi nghĩ chị nên bỏ vẻ mặt ấy đi thì sẽ có cơ may gĩư được Hàn thiếu đấy.

Nhã Kỳ nuốt khan :

- Sao cậu lại ở đây?

- À thì tôi đi thay ba mình. Không được sao? – Đan Băng chớp mắt nhìn vẻ mặt bị bỏ rơi của Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ ngậm miệnig gật gật đầu, đây là lần đầu cậu gặp được vẻ mặt của Đan Băng có nét đểu nửa giống Hàn thiểu nửa giống Huỳnh tổng. Đan Băng nhìn xang một phía khác, cậu đổi ngay mặt bình thường mỉm cười cúi chào họ, Nhã Kỳ thấy thế liền quay đi nhìn người cậu vừa chào thì ra là ba của Song Linh nên cậu mới lễ phép như vậy.

Ông vừa đi Đan Băng đã đổi ngay mặt:

- Chị muốn giữ chân anh tôi tốt hơn hết là hãy ngoan ngoãn làm những gì anh ta muốn và nên giả nai một chút đừng quá nhõng nhẽo.

Nhã Kỳ thấy lạ khi không tự dưng Đan Băng lại bày cách cho mình đến với Hàn thiếu, cô nghi ngờ:

- Cậu có ý gì vậy?

Đan Băng xoay xoay ly rượu trên tay:

- Trả có ý gì. Đơn giản tôi chỉ muốn thử làm người tốt một lần xem sao thôi.

Nhã Kỳ vẫn không tin tự nhiên Đan Băng lại tốt đột tử vậy, cô nhìn cậu chằm chặp, Đan Băng nheo mắt không nhìn lại mà nói:

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có ý gì với gái già đâu mà nhất là chị.

Đan Băng vừa dứt câu đã cười ruồi một cái mới bước đi không ngần ngại… Nhã Kỳ đứng bần thần nhìn theo, miệng vẫn còn lẩm bẩm “Cậu ta vừa nói mình là gái già….ôi mẹ ơi…huyết áp của tôi..” Nhã Kỳ vuốt ngực cho hả cơn tức.

Đan Băng vô tình nhưng đã đi vào mắt của bao chị gái đứng đấy…Song Linh cũng lọt vào số đấy, giây phút đấy Đan Băng bỗng nhiên toả sáng trong lòng các nàng…Hàn thiếu mải nói chuyện với mọi người nên không để ý mấy…Song Linh miệng vẫn há hốc ra nhìn theo Đan Băng thì đúng lúc cậu cũng xoay ánh mắt về phía cô, 4 mắt chạm nhau… Song Linh vờ ngại ngùng cười mỉm cúi đầu xuống, cô vừa cười thầm “tôi đếm đến 3 là anh sẽ lại đây thôi…hoho”. “1…2…3” vẫn trả thấy tiến triển gì, Song Ling ngước mặt lên thì đã thấy Đan Băng mất dấu từ lúc nào, hóa ra cô đang tự nghĩ cả… Song Linh đưa mắt kiếm quanh rồi dừng lại chỗ mấy ngưoờ bạn ba mình…ánh mắt cô không dời khỏi được anh đẹp trai – hiện tượng mới kia…Vốn có tính đứng núi này trông núi nọ nên vừa gặp trai đẹp là Song Linh đã sáng hêế cả mắt lên, cô lay lay tay Tuyết Y, nói:

- Hàn thiếu à…anh có quen người kia không?

Song Linh chỉ tay về phía Đan Băng, Tuyết Y nheo mắt nhìn theo, cậu suýt cười vì cách ăn mặc mới của Đan Băng, từ bao giờ đứa em chuyên mặc đồ rách của mình lại thay đổi phong cách đột ngột vậy. Cậu nói:

- Có chuyện gì sao?

Nghe câu hỏi này của Tuyết Y, Song Linh cũng không biết trả lời sao nữa, chẳng nhẽ cô lại nói là đi làm quen à…không được chắc chắn là vậy.

Song Linh nói quanh:

- À thì em hỏi hộ đứa bạn thôi mà…

Chỉ cần nhìn nét mặt của Song Linh là Tuyết Y đã đoán được ý định của cô, cậu chỉ cười thầm, khoé miệng cong lên như cười:

- Người đấy là Đan Băng.

Song Linh che miệng, mắt trợn to:

- Gì cơ??? Đấy có phải em trai anh không…??

Tuyết Y gật đầu. Song linh cắn cắn môi “Nghe nói em Hàn thiếu bị les mà sao lại nhìn men đến vậy…”

- Sao em nghe đồn cậu ấy…

Tuyết Y nhún vai cười:

- Cái đấy anh cũng chưa biết.

Nói xong, cậu lại quay đi nói chuyện với người khác, Song Linh cứ nhìn về phía Đan Băng mịêng vẫn còn há ra đầy sốc…”Nhìn như này ai bảo…Kinh khủng quá…” Song Linh lắc mạnh đầu “Không được rồi…Hàn thiếu hay Huỳnh tổng vẫn là lựa chọn an toàn hơn…” Cô bước đến chỗ Hàn thiếu cười nói cho qua chuyện lúc nãy…



San Phong nhìn Đan Băng từ trên xuống dưới, cậu bật cười:

- O.M.G~ cool boy – hiện tượng mới à…

Gia Linh do không quen nên cũng trả hiểu San Phong nói về vấn đề gì, cô chỉ cười chào anh đẹp trai này rồi im lặng. Tử Di cũng thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp tiềm ẩn của Đan Băng bình thường nhìn cậu rất lôi thôi mỗi khi nhìn cậu là thấy vẻ lười nhác từ cách ăn mặc nay tự nhiên lại chỉnh chu thế cũng choáng thật.

Đan Băng trề môi, tay búng búng cánh hoa gần đó:

- Chị ôsin trốn nhà đi bụi không giặt là quần áo cho em nên mới phải lôi mấy đồ rườm rà này ra mặc đấy chứ.

- Phụt….khụ…khụ….hâhhaha…

Nguyên ngụm rượu trong miệng Gia Linh phun thẳng vào chiếc áo của Đan Băng. Cậu bần thần nhìn cô ngoác miệng ra cười…

San Phong cũng ngẩn người Tử Di thì đờ đẫn nhìn Gia Linh, có gì mà cô cười vậy.

- khụ..khụ..hụ…

Sau tràng cười hình như bị sặc nên chuyển xang ho…San Phong vuốt lưng cho Gia Linh…miệng nói:

- Lên dây à….

Tử Di phì cười, cô che miệng lại Đan Băng lắc đầu kéo tay San Phong đi xa vài bước mới nói:

- Chị ấy bị sao vậy?

San Phong cười to, Đan Băng đưa tay bịp mồm cậu lại, nói:

- Lại đến lượt anh à?

San Phong cô nhịn, cậu xua tay:

- Chắc đi Anh về nên thỉnh thoảng ẩm IC vậy…bỏ qua đi…hâha…

- Vừa từ Anh về á?

- Ừm…sao thế?

Đan Băng bỏ mặc luôn San Phong đứng đấy, cậu lại bên Gia Linh, nghiêm chỉnh lại, miệng cười nhẹ lịch sự:

- Nghe nói chị vừa ở Anh về à?

- Vâng – Gia Linh mặt mày vẫn còn đỏ vì cười nhiều, cô gật đầu – Có chuyện gì sao?

Đan Băng hỏi tiếp:

- Vậy chị ở đấy lâu chưa?

- Mới 2-3 năm thôi.

- Vậy là được rồi – Đan Băng lẩm bẩm.

- Em nói gì cơ ? – Gia Linh không nghe rõ liền hỏi lại.

Đan Băng lắc đầu cười:

- À không, không có gì…- Cậu đổi xang Tử Di – Cậu thấy hôm nay nhìn tôi thế nào? – Đan Băng hất mặt.

San Phong trề môi:

- Một ngày như mọi ngày thôi.

- Nhìn cậu hơn mọi ngày – Cùng lúc đó Tử Di cũng lên tiếng khen.

Đan Băng cười tít mắt:

- Một số người lại ghen với vẻ đẹp thiên phú của tôi rồi đấy.

- Ôi ôi…Băng ơi em vừa nói gì thế – San Phong nhăn mặt hỏi lại…

- Không có gì…- Đan Băng, Tử Di nhìn nhau cười khiến San Phong thấy mình như trò đùa. Cậu gắt giọng:

- Này Di 33 em về phe ai thế…

Tử Di cười cười không nói gì. Gia Linh nhìn Tử Di cũng phải ghen tị, có vẻ cô gái này rất được các chàng yêu thích…ngay cả Gia Linh nhìn Tử Di cũng thấy thích nữa là….một vẻ đẹp trẻ con lại coò hiền nữa chứ…Gia Linh thở hắt ra nhìn tự ước mình cũng được như Tử Di thì tốt biết mấy.

- Huỳnh tổng….- Gịong Song Linh lại vang lên bất ngờ.

San Phong nhìn qua Song Linh cười rồi lướt ngay qua người bên cạnh, sao lại là Hàn thiếu, cậu nhớ rõ ràng người đi cùng Hàn thiếu là Nhã Kỳ đấy chứ.

San Phong hỏi:

- Ô Hàn thiếu đây vậy Nhã thư đâu???

- Sao Huỳnh tổng lại hỏi tôi…anh có thể trực tiếp đi tìm mà.

- Tôi chỉ hỏi thôi chứ có nói là muốn gặp cô ấy sao?

Tuyết Y nhún vai chắt lưỡi. Song Linh cười lả giả miệng nói với Gia Linh mà mắt cứ đảo xang Đan Băng:

- Gia à tối nay ở lại nhà chị nhé, chị có chuyện muốn nói với em.

Gia Linh mím cười:

- Được ạ.

Song Linh lại chuyển đạn xang Tử Di, cô nói :

- Quên mất cô Di ở đây. Hôm nay là kỉ niệm ngày thành lập côngty của ba tôi, cô Di có thể lên tặng chúng tôi một bản nhạc để góp thêm không khí được không?

Tử Di tròn mắt nhìn Song Linh, ánh mắt cô lộ rõ sự chơi đểu.San Phong cũng như những người có mặt chỗ đấy đều biết dụng ý của Song Linh nhưng không tiện nói ra.

San Phong vội đỡ lời:

Hôm nay cô ấy không được khỏe, Song Linh cho hẹn dịp khác nhé.

Song Linh cười khẩy:

- Hay cô Di thấy gia đình tôi không xứng để cô chúc mừng.

Tử Di ngại ngần nhìn Tuyết Y mong sự nói giúp của cậu nhưng tuyệt nhiên không có lời nào từ phía cậu…Tuyết Y vẫn nhìn cô nhưng với vẻ mặt thản nhiên dửng dưng thậm chí còn muốn điều đó xảy ra…

Đan Băng lên tiếng:

- Chị gái à…anh ấy đã nói cô ấy không khoẻ rồi mà có cần ép người vậy không.

Đan Băng chưa ra thực tế trong giới kinh doanh nên cậu chưa biết nhịn ai bao giờ dù người đó là ai đi nữa. Ở đây có thể chỉ mình cậu là thẳng thừng nhất.

Nghe Đan Băng nói với mình giọng đó để bênh Tử Di,Song Linh càng muốn làm bẽ mặt Tử Di hơn, cô bỏ qua lời nói Đan Băng:

- Cô Di không nói gì có nghĩa là đồng ý rồi nhỉ.

Tuyết Y cười nhẹ:

- Em lên đi chứ, đừng làm phật lòng chủ gia.

Tử Di liếc mắt lén lườm Tuyết Y, cậu đã không nói đỡ giúp cô thì thôi lại còn hùa theo. Cô làm gì biết chơi cầm kỳ đâu cơ chứ.

Họ đã nói vậy thì không còn đường lui nữa. Tử Di lủi thủi đi về phía trước có sẵn đàn piano…Cô dần dần bước đến đó, hai tay xoắn lấy nhau bối rối trả biết làm gì nữa đây…

Tuyết Y nhìn nét mặt đấy là biết Tử Di không hề biết chơi đàn, cậu nghĩ cô sẽ lên tiếng nói ra điều đấy để tr ánh kh ỏi lên nhưng cô lại không mở mồm ra nói.

Cứng đầu thật… San Phong cũng hiểu Tử Di không biết đánh đàn nên cô mới có vẻ mặt ấy, cậu cau mày:

- Cô ấy có biết đánh piano đâu cơ chứ.

Gia Linh không thể tham gia vào được nên cô chỉ đứng im lặng, Đan Băng quay xang Song Linh nói:

- Chị có cần ép người ta đến thế không.

Tuyết Y cười nhếch môi:

- Nếu muốn em cũng có thể lên đấy mà.

- Anh…

“Đúng…sao mình không nghĩ ra nhỉ..” San Phong lập tức nói với Đan Băng:

- Em biết chơi piano mà, lên cứu vớt một linh hồn đi chứ.

Từ trước đến nay Đan Băng chưa bao giờ đứng trước đông người mà thể hiện tài năng bao giờ, mà cậu cũng chỉ mới chơi piano được 2 năm thôi mà với lại cậu toàn học đánh những bài tiếng eng. Đan Băng nhíu mày:

- Anh đi mà lên.

- Anh mà biết chơi thì đã không đến lượt em – San Phong đẩy người Đan Băng lên trước cho kịp Tử Di. – Gíup người đi mà,anh sẽ đền đáp em sau.

Đan Băng thở hắt ra:

- Thôi được rồi, từ từ làm nhăn hết áo người ta rồi.

San Phong buông tay ngay, cậu cười tươi rói. Song Linh mặc dù không thích trò cứu người đẹp này mấy nhưng chẳng nhẽ cô cấm họ lên.

Tuyết Y chỉ hướng mắt lên trên xem họ sẽ làm gì. Dù sao cậu cũng đã làm một việc thiện sau khi hại người rồi. Khoé môi cậu cong cong cười…ánh mắt nheo lại nhìn Tử Di xem cô sẽ ra sao.

Gia Linh chú ý Hàn thiếu từ lúc cậu về hùa cùng người chị họ mình, rồi lại cố tình đưa ra cách để giúp Tử Di nhưng không hề lộ ra điều đó, Gia Linh cảm thấy giữa hai người này có một mối quan hệ gì đó rất khó hiểu, mới về nước nên cô không được rõ lắm, từ từ rồi sẽ hiểu thôi.

Gia Linh hướng mắt lên trên.

Đan Băng theo ngồi xuống cạnh Tử Di. Cậu ghé tai cô nói nhỏ:

- Cậu có thuộc bài gì đấy nhạc ngoại không?

Từ khi nhận thức được mọi chuyện trong gia đình mình, Tử Di đã thích bài Because of you (Kell Clarkson), giai điệu đó như in sâu vào tâm trạng của cô mỗi khi đêm xuống còn lại một mình trong căn phòng trống.

- Because of you.

- Không còn bài nào vui hơn à. Dù sao cũng là tiệc chứ có phải…

Tử Di lắc đầu, cô không muốn hát bài này đâu nhưng đó là bài nhạc ngoại duy nhất cô thuộc.

Đan Băng chẹp miệng:

- Thôi kệ.

Cậu cười tiếp thêm tinh thần cho Tử Di:

- Không có gì hết. Cứ thoải mái đi. Có ai ném trứng thối anh đây sẽ đỡ cho…

Tử Di cười gật đầu…Cô thấy Đan Băng rất tốt với mình, cậu đúng là người bạn cô ước mơ…

Đan Băng đưa tay lên từng phím đàn, nhìn cậu không khác gì người của quần chúng kể từ cách ăn mặc và khuôn mặt mĩ nam kia…giường như sự nổi bật đêm nay dành hết cho cậu vậy…

I will not make the same mistakes that you did

I will not let myself cause my heart so much misery

I will not break the way you did

You fell so hard

I learned the hard way, to never let it get that far

- Dịch dịch cho anh nghe, nhanh quá không theo kịp.

Mới nghe được mấy câu đầu Tử Di hát, San Phong đã huých tay xang Gia Linh nhờ cô dịch hộ. Gia Linh chẹp miệng bắt đầu.

Tuyết Y cũng hiểu nhưng nghe người sống bên Anh dịch vẫn sát nghĩa hơn. Cậu đứng lại gần Gia Linh hơn vừa nghe Tử Di hát vừa nghe lời dịch.

Because of you

I never stray too far from the sidewalk

Because of you

I learned to play on the safe side

So I don’t get hurt

Because of you

I find it hard to trust

Not only me, but everyone around me

Because of you

I am afraid

I lose my way

And it’s not too long before you point it out

I cannot cry

Because I know that’s weakness in your eyes

I’m forced to fake a smile, a laugh

Every day of my life

My heart can’t possibly break

When it wasn’t even whole to start with

Because of you

I never stray too far from the sidewalk

Because of you

I learned to play on the safe side

So I don’t get hurt

Because of you

I find it hard to trust

Not only me, but everyone around me

Because of you

I am afraid

I watched you die

I heard you cry

Every night in your sleep

I was so young

You should have known better than to lean on me

You never thought of anyone else

You just saw your pain

And now I cry

In the middle of the night

Over the same damn thing

Because of you

I never stray too far from the sidewalk

Because of you

I learned to play on the safe side so I don’t get hurt

Because of you

I tried my hardest just to forget everything

Because of you

I don’t know how to let anyone else in

Because of you

I’m ashamed of my life because it’s empty

Because of you

I am afraid

Because of you

*** d ỊCH:

Con sẽ không phạm cùng sai lầm như mẹ đã phạm

Con sẽ không để bản thân làm trái tim mình đau khổ thế

Con sẽ không suy sụp như mẹ

Mẹ đã suy sút quá nặng nề

Con đã rút ra được kinh nghiệm không bao giờ để mọi chuyện tiến xa tới nhường ấy

Bởi vì cha mẹ, con chẳng bao giờ dám đi chệch quá xa khỏi con đường bình yên (1)

Bởi vì cha mẹ, con đã học cách sống sao cho an toàn để con khỏi phải bị tổn thương

Bởi vì cha mẹ, con nhận ra thật khó mà tin tưởng chẳng những bản thân con mà cả những người xung quanh con

Bởi vì cha mẹ, con e dè

Con lạc hướng và chuyện đó xảy ra không quá lâu trước khi mẹ chỉ ra điều đó cho con

Con không thể khóc bởi vì con biết điều đó sẽ là điểm yếu của con trong mắt mẹ

Con buộc phải giả tạo một nụ cười, một tiếng cười vang mỗi ngày trong cuộc đời con

Trái tim con có lẽ không thể tan vỡ được khi mà thậm chí từ đầu nó còn không được nguyên vẹn

Con nhìn mẹ cạn kiệt dần

Con nghe mẹ khóc mỗi đêm trong giấc ngủ

Con còn trẻ quá, đáng lẽ mẹ đừng ỷ dựa vào con

Mẹ chưa từng nghĩ về ai khác, mẹ chỉ nhìn thấy nỗi đau của mẹ mà thôi

Và giờ đây con khóc giữa đêm thâu vì cùng một lý do chết tiệt như thế

Bởi vì cha mẹ, con chẳng bao giờ dám đi chệch quá xa khỏi con đường bình yên (1)

Bởi vì cha mẹ, con đã học cách sống sao cho an toàn để con khỏi phải bị tổn thương

Bởi vì cha mẹ, con đã cố hết sức để quên đi mọi chuyện

Bởi vì cha mẹ, con không biết làm cách nào để ai đó có thể vào được lòng con

Bởi vì cha mẹ, con xấu hổ về cuộc đời mình vì nó trống rỗng

Bởi vì cha mẹ, con sợ hãi

Bởi vì cha mẹ đó…

Dứt bài hát, mọi người nghe có người hiểu có người không nhưng khi nghe giai điệu buồn đấy cũng cảm thấy nao lòng cả ánh mắt lẫn giọng của cô gái cũng nói lên điều đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.