Không chỉ như thế, phía sau lưng Thanh Long thậm chí còn có thêm một cái đuôi nhỏ cứ lén lén lút lút không dám lộ diện.
Huyền Vũ không dám cử động đứng đối diện với Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật gật đầu và nhanh chóng hiểu ý, sau đó dùng với đầy đẩy Bạch Hứa Trạch tỏ ý bảo cái đuôi nhỏ' sau lưng Thanh Long hãy ra ngoài.
Sau đó hai người giả vờ như không có xảy ra chuyện gì và hỏi Thanh Long: “Cậu...bắt về một hồi vệ của Yến Phiệt là có ý gì?"
Thanh Long nhún nhún vai: “Cô Kiều Như ở đầu, chúng ta hãy bảo anh ta trực tiếp đưa chúng ta đi là được rồi!”
Huyền Vũ chau mày lại, khi thấy Thanh Long dùng thủ đoạn cứng rắn như thế thì trở nên cạn lời. Nhưng không thể không nói rằng cho đến bây giờ thì cách làm của Thanh Long quả là rất hiệu quả.
Huyền Vũ đứng trước mặt hộ vệ Yến Phiệt bây giờ đã bị dọa đến mức chết khiếp.
Cả một đoàn người đều đến từ bắc giới, mỗi ngày lên chiến trường đều đối đầu với súng đạn và kẻ thù, có thể nói là bước ra từ máu me đấy.
Lúc này cả mười một người đều không có chút ý định dẹp bỏ sự đằng đằng sát khí của mình nên hộ vệ Yến Phiệt tất nhiên là bị dọa đến mức run rẩy hết hai chân rồi.
“Này!” Huyền Vũ mặt không biểu cảm nhìn người hộ vệ Yến Phiệt kia: “Tôi hỏi anh, Lâm Kiều Như đang ở đâu?”
“Tôi tôi tôi.” Người hộ vệ Yến Phiệt kia rùng mình một cái: “Tôi, tôi biết cô Lâm Kiều Như bị nhốt trong một thất, đúng, đúng, đúng vậy, là căn phòng nằm ở phía nam.”
Chính lúc này Bạch Hứa Trạch vừa mới rời khỏi đi xử lý cái đuôi kia đã đưa một người quay về.
"Tiêu Mặc Chiến!”
Thanh Long quay đầu qua và ngơ ngác nhìn chiến lợi phẩm trong tay Bạch Hứa Trạch.
“Thanh Long đại nhân.”
Tiêu Mặc Chiển chắp tay hành lễ với Thanh Long.
Khuôn mặt Thanh Long trở nên ngơ ngác: “Tiêu Mặc Chiến, sao cậu lại ở đây thế?”.
Tiêu Mặc Chiến nói với vẻ mặt hối lỗi: “Hồi bấm đại nhân, tôi đang ở biên giới phía bắc, khi nghe thấy tin tức Lâm Kiều Như phải gả cho Tứ hoàng tử thì tôi không tin cô Lâm Kiều Như là người đứng núi này trông núi nọ nên quyết định đích thân đến Để Đô dò thám rõ ràng, nếu như cô Lâm Kiều Như không đồng ý thì tôi sẽ tìm cách cứu cô Lâm Kiều Như ra bên ngoài”.
“Tôi cũng mới vừa nãy gặp mấy vị đại nhân thôi, mới đầu tôi còn chưa chắc chắn lắm, vừa định chào hỏi...nào ngờ đã bị Bạch Hứa Trạch đại nhân coi như cái đuôi nên bị bắt lại ngay”
Sắc mặt của Thanh Long trở nên rất khó nghe.
Vì vậy vừa nãy anh ta đã bị Tiêu Mặc Chiến theo dõi nhưng mình lại không hề chú ý đến... Nhưng Tiểu Mặc Chiến cũng vì vội vàng muốn cứu cô Lâm Kiều Như thôi nên không thể trách Tiêu Mặc Chiến được
Thanh Long thở dài một cái: "Thôi đi! Thấy cậu có lòng thành muốn cứu cô Lâm Kiều Như nên lần này cậu tự ý hành động lúc về sẽ tính sổ với cậu sao!”
Tiêu Mặc Chiến vừa nghe xong thì khuôn mặt lập tức để lộ ra vẻ vui mừng và hành quân lễ với Thanh Long: “Cảm ơn Thanh Long đại nhân!”
Thanh Long xua xua tay.
Tiêu Mặc Chiến lại quay qua hành lễ với mười hai vệ trung thiết huyết rồi mới mở miệng nói:
“Các vị đại nhân, mặc dù tôi vừa mới đến nhưng cũng đến sớm hơn các vị đại nhân một lúc, sáng sớm tôi đã đến và nghe rất rõ họ bảo đang nhốt cô Lâm Kiều Như ở trong căn phòng mật thất ở phía nam đấy!”
“Tôi cũng nhìn thấy có người giao cơm đến căn phòng mật thất ở tầng một đấy!”
Thanh Long dẫn đầu đẩy cửa bước vào nhưng sau khi đi vào trong căn phòng thì hoàn toàn không nhìn thấy ai cả.
Bạch Hứa Trạch đi đến trước cái giá sách và thử đẩy nó. “Nơi này chính là nơi có khả năng lắp hệ thống mật thất nhất!” Bạch Hứa Trạch nói.
- ------------------