Tần Vũ Phong là muốn tạo phản rồi phải không!
Thanh Hiên Viên Kiếm này nếu như được Tần Vũ Phong giao ra thì hẳn là sẽ thuộc về Tề Vân Phong anh ta! Việc Tần Vũ Phong không giao nộp Hiên Viên Kiểm ở trong mắt Tứ hoàng tử Tề Vân Phong chính là đang chiếm đoạt đồ vật của anh ta!
Nhưng Tứ hoàng tử cũng không chịu nghĩ một chút, hiện tại hoàng thất đã xé rách mặt nạ với Tân Vũ Phong đến mức nào?
Nếu như nói ngay từ đầu ngọc tỉ truyền quốc không được giao ra thì là do Tần Vũ Phong không tìm thấy thời cơ thích hợp, không tìm được người thích hợp để phó thác.
Như vậy thanh Hiên Viên Kiếm trong tay Tần Vũ Phong cho dù tượng trưng cho hoàng quyền thì ngay từ đầu Tần Vũ Phong vốn dĩ không có ý định giao ra.
Tần Vũ Phong quả thật là trung quân, quả thật là ái quốc.
Nhưng Tần Vũ Phong cũng không phải là kẻ ngu!
Hoàng thất Đại Hạ quả thực không coi Tần Vũ Phong như một con người, chân trước qua sông đoạn cầu, chân sau ban người phụ nữ của anh cho Tề Vân Phong.
Như thế, Tần Vũ Phong không tạo phản đã là vô cùng trung nghĩa rồi!
Sao có thể nghĩ đến chuyện giao nộp Hiên Viên Kiếm ra được!
Huống chi ở trong mắt Tần Vũ Phong, Hiên Viên Kiếm cũng không phải là biểu tượng hoàng thất mà đơn thuần chỉ là lực lượng, chỉ vỏn vẹn một thanh vũ khí mà thôi!
Nhưng Tứ hoàng tử lại không biết, ý nghĩ của Tân Vũ Phong đối với Hiên Viên Kiếm lại đơn thuần như vậy, trong lòng cắn răng thầm nói, Tần Vũ Phong này sợ là muốn lật trời rồi!
Nhưng ngay lúc Tứ hoàng tử đang suy nghĩ vạn phần thì một giọng nữ chói tại có chút khàn khàn vang lên.
“Tần Vũ Phong, làm sao mày còn sống!”
“Thiên Lâm không phải đã giết chết mày rồi sao! Mày không phải đã tự bạo bỏ mình rồi sao? Vì cái gì mà mày lại không chết! Vì cái gì mà mày lại còn chiếm được Hiên Viên Kiểm!”
Là Khương Thạch Phương!
Giờ phút này, bộ mặt vô cùng dữ tợn đang trừng mắt với Tần Vũ Phong, cứ như thể Tần Vũ Phong đã đoạt đi cơ duyên của con trai bảo bối của bà ta vậy!
Tần Vũ Phong đến nhìn Khương Thạch Phương cũng không thể chịu nổi thêm một chút, trong miệng hét lớn một tiếng: "Vô lễ, quỳ xuống!”
“Rầm!” Một tiểng!
Khương Thạch Phương căn bản là bất lực phải tiếp nhận uy áp từ Tần Vũ Phong!
Ở hiện tại Tông Sư Ngũ Trọng Thiên đều có uy lực áp đảo đối với bất kì cao thủ đỉnh cấp nào trong vòng Đại Hạ này. Huống chi chỉ là một Khương Thạch Phương?
Sự thần phục đối với kẻ mạnh đến từ trong máu huyết và xương cốt đã khiến cho Khương Thạch Phương trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Lúc này Tần Vũ Phong mới cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống Khương Thạch Phương: "Hả, lời cũng không nói được rõ ràng rồi sao? Bà ngược lại nói cho tôi nghe một chút đi, tôi đến cùng là bị Tần Thiên Lâm giết hay là bị Tần Thiên Lâm làm cho tự bạo bỏ mình?”
“Nói đi!”
Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh lẽo, phẫn nộ quát.
Khương Thạch Phương giờ phút này nơm nớp lo sợ nằm rạp trên mặt đất, đầu còn mở miệng được!
“Nói không nên lời sao?”
Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng: "Nếu như bà đã nói không nên lời, vậy liền để tôi thay bà nói!”
“Liên quan tới chuyện tôi tự bạo, còn có lại lịch của thanh kiếm này, mọi người tại đây chỉ sợ không có người nào so với người trong cuộc như tôi còn rõ ràng hơn!”
Tần Vũ Phong vuốt ve thân Hiên Viên Kiếm, mới chậm rãi ung dung mở miệng.
Tần Vũ Phong nói xong, ác ý cong cong đôi mắt, cười cười với Khương Thạch Phương.
“Không chỉ như thế, tôi thông qua con đường mới nhanh hơn đám người Tần Thiên Lâm mấy bước tiến vào mộ huyệt. Nói cho bà biết bên trong mộ huyệt kia cũng không chỉ có thanh Hiên Viện Kiểm này mà còn có một trăm lẻ tám loại kiếm ý. Sau khi tôi lĩnh ngộ được toàn bộ, Tần Thiên Lâm cuối cùng mới phá vỡ vách tường, đi vào trong kho báu muốn đoạt bảo! Bà đoán xem, tôi đã dùng loại kiếm ý nào, đánh cho con của bà chạy trối chết, kho báu tìm kiếm từ mấy ngày trước đó cứ như vậy mà thuộc về tôi!”
- ------------------