Nghĩ như thế, một nụ cười hiện lên trên khóe miệng Fujiwara: Nếu là người Đại Hạ, đừng trách chúng tôi nhẫn tâm!
Fujiwara nói câu này bằng tiếng Đại Hạ. Chỉ để đe dọa và uy hiếp người Đại Hạ trước mặt ông ta.
Phản ứng sợ hãi tột độ của người Đại Hạ, đồng tử co lại và mồ hôi lạnh đầy trên trán... có thể làm hài lòng người Đông Hoàng thấp bé, méo mó về mặt tâm lý này.
Nhưng người đàn ông Đại Hạ trước mặt Fujiwara, cũng chính là Tần Vũ Phong, không hề lộ ra một chút sợ hãi nào sau khi nghe lời Fujiwara nói.
Hai người các vị, là thủ lĩnh ở nơi này?
Fujiwara gật đầu, rồi lại lắc đầu. Ông ta đúng là thủ lĩnh, nhưng không phải của điểm đóng quân này.
Tần Vũ Phong bỏ qua sự khác thường của Fujiwara, anh có thể đoán được tám phần trong hai người họ chắc hẳn có một người đứng đầu công xưởng bỏ hoang.
Bởi vì trước khi đi vào, Tần Vũ Phong đại khái đã cảm nhận được hơi thở của những người ở đây, cao gấp đôi so với những điểm đóng quân trước đó.
Tân Vũ Phong nói tiếp: “Nói thế thì xem ra các người biết rất nhiều đúng không?” Nagakawa sốt ruột nói: Người Đại Hạ bẩn thỉu kia! Liên quan gì đến cậu?
Fujiwara-kun, cùng tiến lên thôi!
Được!
Fujiwara mới sẽ không nói với Nagakawa về cái gì mà lấy ít đánh nhiều, có thắng cũng không vinh. Trong mắt bọn họ lúc này chỉ còn chuyện chia đều công lao trong việc bắt giữ lại gián điệp của Đại Hạ.
Fujiwara và Nagakawa đồng thời nhón chân trên đất, cất bước lên không trung bay về hướng Tân Vũ Phong.
Giết nhiều người của chúng tôi như vậy, thằng nhóc cậu cũng xem như là có năng lực, nhưng cũng chỉ thế thôi!
Nagakawa liếc nhìn đại khái, ở cửa có khoảng ba mươi hay bốn mươi võ sĩ tuần tra của bọn họ đã chết.
Tuy nhiên, nó cũng không còn quan trọng nữa.
Nói cho cùng, đó cũng là bước đệm để bọn họ làm nên thành tích.
Người Đại Hạ càng giết nhiều người Đông Hoàng thì sau này khi bắt được người Đại Hạ, bọn họ mới được đánh giá ở mức công trạng cao hơn.
Vì vậy, khi hai người nhìn thấy Tân Vũ Phong bạo lực giết chết mấy chục người Đông Hoàng trong khoảng thời gian ngắn, trái lại trong lòng không có một chút đau buồn nào mà là phấn khích không thôi.
Tân Vũ Phong cười lạnh nhìn hai bóng người vọt về phía mình trên không trung.
Cột sống của anh đột nhiên uốn cong về phía sau, cả người bay lên không trung một cách khó tin, lộn nhào bật ra khỏi vị trí mà anh vừa vươn tới.
Công kích của hai người kia rơi vào khoảng không. Một nụ cười ấm trầm hiện lên trên khuôn mặt của Nagakawa: Nhóc con giỏi lắm, cũng có vài phần bản lĩnh đấy.
Nhưng hôm nay, cậu gặp xui xẻo rồi.
Dù sao cậu cũng sắp chết, hai người chúng tôi cũng không ngại nói cho cậu biết điểm mấu chốt để cậu hiểu rõ. Hai người chúng tôi đều ở cảnh giới nhất trong thiên tông sư!
Người Đại Hạ, có biết nhất trong thiên tông sự là tiêu chuẩn gì không?
Tần Vũ Phong cười khẩy: Đương nhiên là biết.
O?
Fujiwara nhướng mày, không ngờ thằng nhóc không có khí thể gì trước mặt này thực ra lại khá hiểu biết! Là tiêu chuẩn không chịu nổi một kích! Tân Vũ Phong vừa nói vừa gầm nhẹ một tiếng, khí thế trên người đột nhiên tăng vọt!
Giống như một con dã thú, thoát khỏi xiềng xích trói buộc bản thân, chuẩn bị giết người!
Tông sư Nhất Trong Thiên, Nhị Trọng Thiên, Tam Trọng Thiên...
Trong phút chốc, thực lực của Tần Vũ Phong tăng vọt một cách toàn diện, đạt tới trình độ trước khi ẩn giấu!
Tông sư Ngũ Trọng Thiên! “Sao có thể như thế được!”
Đồng tử của Fujiwara đột nhiên co rút lại thành hình kim châm nguy hiểm nhất.