Vốn ban đầu Nhạc Linh Linh nhận lời ứng chiến thay Tân Vũ Phong thì trong lòng vẫn có mấy phần khẩn trương, vì dù sao cô ta cũng không chắc chắn là Tần Vũ Phong sẽ đồng ý so tài với đệ tử của Saemon. Lỡ đâu anh không đồng ý thì cô ta xem như mất sạch mặt mũi.
Cũng may, kết quả mọi chuyện cũng không có rơi vào lúng túng như Nhạc Linh Linh lo sợ, Tần Vũ Phong gật đầu đồng ý.
“Được, không phải là đánh với anh một trận sao? Tôi đồng ý"
Tân Vũ Phong vừa nói vừa vặn hai bàn tay, khớp xương vang lên răng rắc.
Đệ tử của Saemon nghe thấy lời của Tân Vũ Phong thì nghiến răng ken két, nói “Tên kia, bây giờ đừng có mà phách lối, đợi lát nữa mày khắc biết tay. Chỉ lát nữa là mày sẽ ở trước mắt mọi người bại dưới tay tao, đến chừng đó mày phải dập đầu xin lỗi sư phụ
tao!"
Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Vậy nếu anh thua thì sao?”
Đệ tử của Saemon liền sửng cồ lên: “Tao không có khả năng thua”
Tần Vũ Phong gật đầu, ồ một tiếng: “Nếu như vậy, vậy chúng tôi đây rửa mắt mong chờ
Lầu một khách sạn, đại sảnh.
Đại sảnh bình thường thỉnh thoảng mới có người tới lui lúc này lại đứng chật ních người.
Khách sạn này bình thường dùng để đón tiếp người học võ nước ngoài, nên bấy giờ giữa đại sảnh khách sạn đã mở một võ đài để những người học võ giao lưu so tài với nhau, dù sao thì chuyện so tài này thường ngày diễn ra cũng không ít.
Nhưng mà hôm nay người vây xem là đồng nhất từ trước tới nay. Dù sao hai nhân vật chính trong trận so tài này, một bên là đệ tử của Saemon - bậc thầy kiếm đạo danh tiếng lẫy lừng Đông Hoàng, một bên là người đến tham dự Đại hội Võ thuật đến từ phái đoàn võ thuật Đại Hạ.
Giữa bọn họ, trừ thân phận còn đeo trên lưng vinh dự của quốc gia.
Trong những người xúm xít lại xem có thành viên của phái đoàn võ thuật đến từ các quốc gia khác, cũng có người Đông Hoàng vào ở khách sạn. Nhất thời, tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm cuộc chiến của thành viên phái đoàn võ thuật Đại Hạ đấu với đệ tử của bậc thầy kiếm thuật Đông Hoàng Saemon. Nhất là trước đó Saemon còn từng tuyên bố, nói muốn hoàn toàn đánh bại người của phái đoàn võ thuật Đại Hạ rồi đập nát lòng tin của bọn họ.
Bây giờ hai bên giao đấu đang đứng trên võ đài mà khách sạn dựng lên, có thể nói là đứng trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Đệ tử của Saemon cười lạnh một tiếng, nói: “Này, tên kia, tạo khuyên mày tốt nhất bây giờ liền quỳ xuống xin sư phụ tao tha thứ, vậy còn có thể miễn được một phen sứt đầu mẻ trán, bằng không đợi tới khi tao đánh bại mày rồi mày mới dập đầu với sự phụ tạo, há không phải khổ lắm thay?”.
Tần Vũ Phong ồ một tiếng, nói: “Đợi tôi đánh bại anh, sau đó mới để sư phụ anh dập đầu với tôi, há không phải đẹp lắm thay?”
“Mày!”.
Đệ tử của Saemon không ngờ tên trước mặt này mồm miệng lại có thể lanh lợi như thế, anh ya vốn dĩ nói không lại anh.
Anh ta liền nổi giận, đôi mắt gần như muốn phun lửa, sau đó liền rút kiếm nhào về phía Tần Vũ Phong.
“Người của Đại Hạ, nếm thử sự lợi hại của đệ tử dưới gối bậc thầy kiếm đạo đi!”
“Ha ha, tôi sợ quá, sợ quá!”
Tần Vũ Phong giống như đang giỡn với con nít, anh xoay người một cái liền tránh thoát thế tiến công của đệ tử Saemon, sau đó từng chân đá một cước, trực tiếp đẩy lui đệ tử của Saemon đến sát mép võ đài..
Một tiếng “Rầm” vang lên, đệ tử của Saemon ngã nhào xuống đất, đau đến mức trên mặt hơi vặn vẹo.
Giết trong chớp mắt.
Hoàn toàn là giết trong chớp mắt.
Tần Vũ Phong từng bước từng bước đi tới trước mặt đệ tử của Saemon.
“Thật không biết người Đông Hoàng các anh lấy đâu ra tự tin như vậy? Người nào người nấy đều cho rằng có thể đánh bại tôi, hu?"
Tân Vũ Phong vừa nói vừa vươn tay bóp cổ đối phương, xách đệ tử của Saemon từ dưới đất lên, nói: “Chịu thua? Hay là chết?”