Rõ ràng những lời Tần Vũ Phong nói đều là lời thật lòng.
Nhưng sao Saemon có thể tin được, ông ta chỉ cho rằng thanh đao dài trong tay tên nhóc này không tầm thường nên anh mới có thể huênh hoang như vậy với ông ta ở đây.
Saemon sầm mặt xuống rồi nói: “Này, nhóc con, chẳng qua cậu chỉ ỷ lại vào vũ khí trong tay cậu mạnh hơn vũ khí của tôi một ít mà thôi.”
Tần Vũ Phong gật đầu và nói: “Đúng là ngon hơn thanh kiếm cùi đó của ông một chút, vậy thì đã sao nào?”
“Cậu!”
Saemon trợn tròn hai mắt như vừa mới gặp phải chuyện gì đó vô cùng nhục nhã.
Đối với võ sĩ Đông Hoàng mà nói, đặc biệt là người chuyên tu luyện kiếm đạo như Saemon thì thanh kiếm dài một lưỡi chính là mạng sống của ông ta.
Thanh kiếm dài của Saemon là một trong số mười thanh kiếm nổi tiếng nhất của Đông Hoàng, là hàng mô phỏng của thanh Onikiri.
Trước đây, tổ tiên của Saemon từng dùng Onikiri giết chết con quỷ dữ gây hại một phương, nổi danh thời đó ở Đông Hoàng.
Mặc dù thanh nikiri thật sự đã bị thất truyền.
Nhưng thanh kiếm mô phỏng Onikiri này của Saemon đã được làm ra vào ngày Saemon ra đời, đã theo Saemon từ lúc ông ta còn nhỏ, ở một mức độ ý nghĩa nào đó, Onikiri đã ăn sâu vào trong xương máu của Saemon.
Sao Saemon có thể chịu nỗi khi có người sỉ nhục thanh kiểm trong tay ông ta được?
Ông ta lập tức nổi giận, nói: “Này, nhóc con, nếu cậu có bản lĩnh thì hãy thả thanh đao trên tay cậu xuống đi. Cậu có dám đánh tay không với tôi hay không?”
Tần Vũ Phong nhích nhẹ chân mày, nhìn về phía Saemon.
Saemon tiếp tục nói: “Nếu như cậu thua thì nhất định phải quỳ xuống trước mặt tôi, để tôi dùng thanh Ônikiri của tôi mổ bụng cậu và phải dâng hai tay thanh đao mà bây giờ cậu đang dùng cho tôi”.
Tần Vũ Phong chậc chậc lắc đầu và nói: “Mơ đẹp thật nhỉ, vậy nếu ông thua thì sao?”
Saemon hằm hằm nhìn Tần Vũ Phong chằm chằm rồi nói với vẻ chắc chắn: “Tôi không thể nào thua được”.
Tần Vũ Phong ” một tiếng rồi gật đầu và nói như đang có suy nghĩ gì đó: “Chuyện gì cũng có bất trắc mà, ông cũng phải có dự định chứ, đúng không nào?”
“Nếu như ông không nghĩ ra được vậy thì thế này đi, để tôi nói thay ông, nếu như ông thua thì phải đứng trước mặt tất cả mọi người ở đây...”
Tần Vũ Phong nheo mắt, vụng thanh đao dài trong tay, vẽ một vòng tròn quanh mình rồi chỉ về bốn hướng và nói: “Chính miệng thừa nhận năng lực của ông không bằng ai, sẽ không còn dám đến làm phiền người Đại Hạ chúng tôi nữa, thế nào hả?”
Vốn dĩ Saemon muốn đánh bại Tần Vũ Phong trước sự chứng kiến của mọi người nhưng theo Tần Vũ Phong thì Saemon đang tự dựng nên một cái bẫy để bản thân phải mất hết thể diện mà thôi.
Saemon cười khinh bỉ rồi nói: “Đồng ý với cậu thì đã sao? Dù sao thì tôi cũng sẽ không thua”
Tần Vũ Phong lặng lẽ thu hoàng Đạo Bắc Thần lại rồi đút vào trong vỏ ở bên hông.
Dùng hoàng Đạo Bắc Thần để đối phó với Saemon thì có vẻ như không đáng lắm.
“Vậy thì chúng ta cứ đợi mà xem.” Tần Vũ Phong hơi nheo mắt lại và nói.
“Tần Vũ Phong, đừng đồng ý với