Hán Đại sớm muộn gì cũng sẽ mở miệng yêu cầu việc xin được học hỏi từ anh.
Tần Vũ Phong gật đầu nói: “Không thành vấn đề! Cậu tìm địa điểm đi!”
Ánh mắt Hán Đại ngập tràn niềm vui sướng.
Kết quả tốt nhất trong lòng anh ta chính là Tần Vũ Phong sẽ đồng ý tập luyện với anh ta, dạy võ công cho anh ta. Thế nhưng Hán Đại không ngờ Tần Vũ Phong lại đồng ý một cách nhanh chóng như vậy!
Hán Đại tức thời phấn khích vô cùng, cũng không biết nên nói thêm cái gì.
Đây chính là Chiến Thần Thiên Vũ!
Có sức chiến đấu mạnh nhất Đại Hạ!
Sau mấy ngày tiếp xúc, Hán Đại phát hiện Tần Vũ Phong mặc dù là Chiến Thần Thiên Vũ, nhưng chẳng những không chút kiêu ngạo nào, ngược lại còn rất dễ gần!
Hơn nữa bây giờ, Thiên Vũ đại nhân còn đồng ý sẽ cùng anh ta tập luyện và truyền dạy võ công cho anh ta.
Trong chốc lát, Hán Đại bắt đầu nói không rõ ràng: “Tôi, tôi... cái này, Chiến Thần Thiên Vũ, tôi...”
Tần Vũ Phong cười nhạt, hình như có ý muốn trấn an sự kích động của Hán Đại, cố ý trêu anh ta:
“Sao, nghe nói tôi sẽ đánh nhau với cậu, sợ đến nỗi không nói nên lời rồi?”
“Đừng lo, trong lòng tôi, mỗi chiến sĩ ở Đại Hạ đều là đồng chí chiến hữu, và cũng là bạn của Tân Vũ Phong! Tôi sẽ giơ cao đánh khẽ!”
Hán Đại nghe Tần Vũ Phong nói xong, cũng nở nụ cười.
Anh ta đương nhiên có thể nghe ra Tần Vũ Phong muốn nói đùa để làm dịu tâm trạng của anh ta lúc này.
“Phù...”
Hán Đại hít sâu một hơi, tựa như cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của chính mình, nói: “Vậy thì Thiên Vũ đại nhân! Ở ngoài văn phòng có Diễn Võ Đường, khi, khi nào thì chúng ta tiện tới đó vậy?”
Tần Vũ Phong nói: “Bây giờ có thể đi luôn!”
Hán Đại gật đầu liên tục nói: “Vậy mời Thiên Vũ đại nhân theo tôi xuống lầu! Xe chuyên dụng của tôi đã ở ngay dưới lầu rồi!”
Tần Vũ Phong đừ” một tiếng, đi theo Hán Đại ra khỏi khách sạn.
Khi xuống sảnh khách sạn, Tần Vũ Phong đã gặp được Nhạc Linh Linh.
Nhạc Linh Linh có lẽ vừa mới từ bên ngoài trở về, chào hỏi với Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong! Anh với trưởng quan Hán Đại định đi đâu vậy?”
Tần Vũ Phong nhướng mày hỏi: “Cô đi ra ngoài làm gì thế? Bên ngoài không an toàn đầu, cô đừng hành động một mình”
Nhạc Linh Linh lắc lắc cái túi nói với Tần Vũ Phong, “Tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt, gần lắm đó, chỉ quanh đây thôi. Có gì không an toàn cơ chứ?”
Tân Vũ Phong nói: “Vậy cô mau quay về đi”
Nhạc Linh Linh gật đầu chào, sau đó xoay người đi về phía thang máy.
Bước chân của Tần Vũ Phong và Hán Đại không hề chậm chạp, trong nháy mắt bọn họ đã rời khỏi đại sảnh của khách sạn.
Nhạc Linh Linh dường như vừa chợt nhớ ra điều gì đó.
Cô ta định làm gì nhỉ?
Hình như cô ta đang hỏi Tần Vũ Phong, anh và Hán Đại ra ngoài làm gì cơ mà!
Kết quả bị Tần Vũ Phong hỏi ngược lại mà quên mất!
Nhạc Linh Linh trong phút chốc không nói nên lời.
Tên Tần Vũ Phong thối tha này rõ ràng là muốn đánh trống lảng, không muốn nói cho cô ta biết!
Lúc nào cũng ra vẻ thần bí, cô ta cũng không thèm hỏi han về tung tích của Tần Vũ Phong nữa!
Nhạc Linh Linh vừa bước vào thang máy, vừa lẩm bẩm trong miệng mắng đồ Tần Vũ Phong thối tha.
Ra khỏi sảnh khách sạn, Hán Đại cười nói: “Vẫn là Thiên Vũ đại nhân ngài có cách hay!”
Tần Vũ Phong cười nói: “Cô gái này là người lắm lời. Để cho cô ấy biết tôi và cậu sẽ làm gì, ít nhiều gì cũng có chút bất tiện”