Lăng Khiếu Thịnh ở một bên thì khoanh tay, lầm bầm một câu đồ nhà quê.
Nhạc Linh Linh chống nạnh, cô ta hỏi có phải Lăng Khiếu Thịnh muốn chết hay không.
Tần Vũ Phong xạm mặt lại, anh nhanh chóng đi đến phá vỡ hai thái cực giữa hai người: “Được rồi, Nhạc Linh Linh cô vào ngồi trước đó, trong phòng tôi có đồ uống, cô đi chọn đồ uống đi.”
“Lăng Khiếu Thịnh, anh có chuyện gì thì cứ nói ở nơi này đi?
Theo Tần Vũ Phong vừa dứt lời, Nhạc Linh Linh cũng phát hiện ra có một cái tủ lạnh nhỏ trong phòng tiếp khách của Tần Vũ Phong.
Nhạc Linh Linh ngạc nhiên đi tới.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Linh Linh tới Đông Hoàng, nên hiếm khi nhìn thấy các loại đồ uống hấp dẫn của Đông Hoàng bày trong tủ lạnh. Lúc đó cô ta quên luôn chuyện nhìn chằm chằm Lăng Khiếu Thịnh, bắt đầu chọn lựa đồ uống.
Lăng Khiếu Thịnh thấy thế thì nhận ra lúc này sự chú ý của Nhạc Linh Linh không còn đặt ở trên người mình nữa. Lăng Khiếu Thịnh lập tức xoa xoa tay, rồi nhỏ giọng nói: “Tần Vũ Phong, cái kia..”
“Hai ta có thể nói riêng không?”
Tần Vũ Phong cười như không cười nhìn Lăng Khiếu Thịnh, sau đó anh gật đầu.
Hai người đi ra khỏi phòng tiếp khách.
Vẻ mặt của Lăng Khiếu Thịnh liên tục đỏ lên, anh ta không ngừng liếm môi của mình như thể rất ngại mở miệng.
Tần Vũ Phong cũng kiên trì chờ.
Rốt cuộc Lăng Khiếu Thịnh cũng mở miệng, anh ta nói: “Cái kia, Tân Vũ Phong, trước đó, lúc vừa gặp mặt ấy, tôi hơi xúc phạm đến anh, anh bỏ qua cho tôi nhé..”
Trong lúc nhất thời, Tần Vũ Phong có hơi kinh ngạc.
Trước đây, lúc Tần Vũ Phong tiếp xúc mấy lần với Lăng Khiếu Thịnh, ấn tượng của anh đối với Lăng Khiếu Thịnh cũng không tốt.
Tần Vũ Phong vốn không tính qua lại với loại người vô cùng kiêu ngạo lại ồn ào này.
Ngày hôm nay Lăng Khiếu Thịnh lại chủ động tìm Tần Vũ Phong. Tần Vũ Phong cũng rất hiếu kỳ Lăng Khiếu Thịnh muốn nói chuyện gì với anh.
Nhưng Tần Vũ Phong không nghĩ tới Lăng Khiếu Thịnh lại trực tiếp nói xin lỗi anh.
Tần Vũ Phong còn tưởng rằng Lăng Khiếu Thịnh sẽ vòng tới vòng lui với anh, cuối cùng mới “miễn cưỡng" cho anh một bậc thang để bước xuống.
Nhưng thực sự là Tần Vũ Phong không ngờ Lăng Khiếu Thịnh vừa thành khẩn vừa trực tiếp như vậy.
Lăng Khiếu Thịnh thấy Tần Vũ Phong trầm mặc không nói gì, anh ta nuốt một ngụm nước bọt.
Cùng lúc đó, trong lòng Lăng Khiếu Thịnh cũng không ngừng kêu khổ.
Anh ta biết trên người còn có người, trên trời còn có trời, nhưng sự phụ anh ta xếp thứ mười trong Long Bảng, có thể nói là khó gặp đối thủ ở Đại Hạ.
Cho nên Lăng Khiếu Thịnh cũng biết thái độ của mình từ đó tới giờ luôn hống hách đối với người ngoài.
Nhưng biết thì biết, anh ta vẫn không muốn thay đổi... và cũng thật sự không muốn thay đổi.
Tuy như vậy là không tốt, thế nhưng Lăng Khiếu Thịnh cảm thấy rất sảng khoái.
Cho đến lần này, xem như là Lăng Khiếu Thịnh đã đá phải một cục sắt.
Kể cả Nhạc Linh Linh không thừa nhận cũng không được, hành động ngay từ