Trong kỳ đại hội lần này, Hirano - đồ đệ của Kitano Takeshi - được coi là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số các gương mặt đại biểu cho phái đoàn võ thuật Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong khinh thường Kitano Takeshi như thế, rõ ràng đang khinh thường tất cả thành viên của phái đoàn võ thuật Đông Hoàng!
Hơn thế nữa, Tần Vũ Phong còn khinh thường cả sư phụ của Hirano - thầy Kitano Takeshi, cũng chính là võ giả mạnh nhất của Đông Hoàng!
Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Tân Vũ Phong coi thường toàn bộ võ giả trong võ đạo Đông Hoàng!
Không những thế, Tần Vũ Phong khinh thường cả Kitano Takeshi tiếng tăm lẫy lừng thế giới, chứng tỏ...
Anh coi thường toàn bộ những người đang có mặt ở kì đại hội võ đạo này!
Chưa kể đến, trong số những người ở đây, có mấy ai dám vỗ ngực cam đoan mình chắc chắn có thể đánh bại Hirano - học trò của Kitano Takeshi?
Lại có mấy ai dám nói mình có thể đầu một trận với Kitano Takeshi?
Ấy thế mà Tần Vũ Phong lại dám tuyên bố: Kitano Takeshi chẳng qua cũng chỉ mới đủ tư cách thách đấu anh mà thôi.
Lời ấy chẳng khác gì đang tuyên bố với mọi người, rằng: Anh mạnh hơn cả Kitano Takeshi! Đồng thời mạnh hơn tất cả những người đang có mặt ở đây!
Hai câu nói của Tần Vũ Phong hệt như một tảng đá ném vào trong mặt hồ vốn phẳng lặng, tạo nên tầng tầng lớp lớp sóng dữ.
Còn Tần Vũ Phong chính là người đứng giữa tâm cơn sóng dữ ấy! Sau khi nghe hết lời của Tần Vũ Phong, Hirano giận quá hóa cười. "Giỏi, giỏi lắm, giỏi lắm!" "Thằng ranh mày kiêu căng ngạo mạn thật đấy!"
"Bây giờ tạo tạm tha cho mày, mày cứ kiêu căng tiếp đi! Đợi đến lúc gặp nhau trên sàn đấu, tạo xem mày còn có thể kiêu ngạo nữa không nhé!"
Vào giây phút ấy, cuối cùng Tần Vũ Phong cũng đứng dậy. Với thần thái uể oải, anh dùng tay ra hiệu 'mời' Hirano. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
"Đã nói đến nước này rồi, xin mời anh ra khỏi chỗ của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ. Nếu không lỡ đầu người khác hiểu nhầm rồi tưởng anh là người của Đại Hạ, thế thì thể diện tôi mất trắng mất!"
"Mày!"
Hirano tức đến nỗi không thể nói trọn một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể đay nghiến nói một câu: "Mày cứ chờ đấy cho tao!"
Dứt lời, anh ta xoay người bước ra khỏi khu vực của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, quay trở về phía phái đoàn võ thuật Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong lại ngồi xuống vị trí của mình một lần nữa. Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn giữ thái độ nhởn nhơ vênh váo.
Nhưng những người khác lại không thể giữ vẻ bình tĩnh như Tần Vũ Phong nữa rồi.
Bởi vì bất kể ra sao, Tần Vũ Phong vẫn là một thành viên thuộc phái đoàn võ đạo Đại Hạ.
Tần Vũ Phong gây hấn khiến nhiều người tức giận, thật ra cũng chẳng khác gì phái đoàn võ đạo Đại Hạ gây hấn khiến nhiều người giận dữ!
Vô vàn ánh mắt trông như muốn hóa thành thực thể chặt chém phái đoàn võ đạo Đại Hạ!
Vào lúc này, mỗi một thành viên trong phái đoàn võ đạo Đại Hạ đều như đứng đống lửa, như ngồi đống than!
Chỉ riêng mình Nhạc Linh Linh có thể tạm thời bỏ qua vô số ánh mắt đầy thù địch vì đang bận. lo lắng cho Tần Vũ Phong!
Nhạc Linh Linh căng thẳng kéo tay áo của Tần Vũ Phong, nhỏ giọng hỏi: "Tần Vũ Phong! Anh thật sự chắc chắn mình có thể chiến đấu với Hirano thật không đấy..."
Tần Vũ Phong đáp ừ một tiếng.
Dựa vào thực lực hiện giờ của Tần Vũ Phong, anh hoàn toàn không cần nghĩ ngợi về việc chắc chắn có thể chiến đấu với một võ giả tiêu chuẩn như Hirano nữa.
Với anh, việc chiến thắng dễ như trở bàn tay vậy.
Hoàn toàn chẳng có gì đáng e ngại!
Nhạc Linh Linh thở dài, nói với vẻ oán giận: "Tần Vũ Phong, anh cũng thật là! Anh kiêu ngạo quá rồi đấy... Đó là đồ đệ của Kitano Takeshi, thế mà anh."
"Thế thì đã sao?"
Tần Vũ Phong khoan thai nói tiếp: "Người ta đã đến tận cửa khiêu khích rồi, không làm thế thì cô muốn tôi làm thế nào nữa? Xin lỗi Hirano ấy hả?"