Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 1775: Chương 1775: Chương 1774




Tần Vũ Phong lặp lại câu nói của Quách Thành một lần, cuối cùng đem ánh mắt mong mỏi nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi: “Mẹ, bọn họ đang lừa con, Kiều Như không chết có đúng hay không?”

Trên mặt của Tần Vũ Phong hiện lên một cái nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc: “Bọn họ đều đang đùa với con phải không.”

“Kiều Như sao có thể chết được chứ?”

Thượng Quan Uyển Nhi biết, Lâm Kiều Như là vợ của con trai mình, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tần Vũ Phong, sự đau buồn và đau đớn trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi sợ rằng còn sâu đậm hơn cả Tần Vũ Phong.

Thượng Quan Uyển Nhi dưới dự khinh thường của Tần Thiên Vương nên đã sớm không tin tưởng tình yêu nữa, nhưng đó là do bà không tin mình sẽ có được nó.

Lúc đó nhìn thấy Lâm Kiều Nhi vì Tần Vũ Phong mà đứng ra, Thượng Quan Uyển Nhi đã chắc chắc, hai đứa nhỏ này chỉ sợ sớm đã đem đối phương khắc sâu vào máu thịt.

Hôm nay một linh hồn xuống hoàng tuyền, một trái tim tan nát, điều này làm cho trái tim của Thượng Quan Uyển Nhi sao có thể không đau đớn? Thượng Quan Uyển Nhi cắn răng: “Con trai… Kiều Như, thật sự đã chết rồi.”

Tần Vũ Phong không trả lời, trực tiếp xoay người chạy ra khỏi gian nhà. Thượng Quan Uyển Nhi thậm chí còn không kịp ngăn cán.

Công Tôn Vũ cắn rằng một cái: “Dì, Quách Thành, mọi người ở chỗ này coi chừng, cháu đi theo Tần Vũ Phong!” Thượng Quan Uyển Nhi hoảng loạn gật đầu không ngớt.

Con trai của mình đã đem La Phù Sơn biến thành bộ dáng này, Thượng Quan Uyển Nhi rất sợ Tần Vũ Phong sẽ làm ra chuyện gì sai lầm thêm một lần nữa, nhanh chóng bảo Công Tôn Vũ đuổi theo.

Tần Vũ Phong chạy khỏi gian nhà, gặp người liền hỏi.

Lâm Kiều Như ở nơi nào.

Đệ tử bị Tần Vũ Phong ngăn lại có sắc mặt kì lạ nói: “Anh là Tần Vũ Phong?”

Tần Vũ Phong gật đầu.

Sắc mặt của người đệ tử kia đột nhiên khó coi: “Lâm Kiều Như không phải đã chết sao? Anh tìm cô ấy làm gì?”

“Anh nói dối!”

Con người Tần Vũ Phong co rút mãnh liệt, ngay sau đó ra tay như tia chớp bóp chặt cổ họng của đối phương: “Anh nói dối, Lâm Kiều Như không chết!”

“Nhất định là đảm khốn kiếp La Phù Sơn các người đã giấu Lâm Kiều Như đi rồi!”

Người đệ tử bị Tần Vũ Phong bắt được kia trong nháy mắt chỉ cảm thấy không hô hấp được, sắc mặt đỏ lên, sau đó lại bị Tần Vũ Phong nhấc lên như con gà nhỏ.

“Khụ! Khu!”

Đệ tử kia ở trong tay Tần Vũ Phong liều mạng ho khan, rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của những đệ tử La Phù Sơn khác: “Anh đang làm gì vậy, mau dừng tay!”

Sau ngày đại nào La Phù Sơn đó, hiện tại đã hầu như không có đệ tử La Phù Sơn nào là không biết Tần Vũ Phong.

Vốn dĩ, mọi người vô cùng hận Tần Vũ Phong, nếu như không phải chưởng môn ra sức dẹp nghị luận của mọi người, cùng với các trưởng lão trong môn nghị luận trắng đêm, sợ rằng Tần Vũ Phong sớm đã bị đệ tử của La Phù Sơn đuổi xuống núi.

Không ai nghĩ tới Tần Vũ Phong kiêu ngạo đến thế đã không biết cảm ơn thì thôi, vừa tỉnh lại đã chạy xuống đây đánh người.

Lúc này, vài một đệ tử vây quanh nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong.

“Đồ lưu manh! Mau thả sư đệ của tôi ra, hành hạ cậu ấy thì có bản lĩnh gì chứ?”

“Đúng vậy! Lại nói tiếp, Lâm Kiều Như rõ ràng là chính anh hại chết!”

“Nếu như anh không tự tiện xông vào cấm địa của La Phù Sơn chúng tôi, chưởng môn của chúng tôi sao có thể cầm kiếm đâm anh, Lâm Kiều Như sao phải thay anh cản một kiếm chứ!”

“Chẳng biết hối cải, bản tính không tốt! Một cô gái tốt như thế, tại sao lại phải mất mạng vì anh!”

“Câm miệng!” Tần Vũ Phong không chịu nổi những câu nói độc địa ở xung quanh, trong nháy mắt lửa giận ngập trời!

Bọn họ thì biết cái gì! Bọn họ có biết nỗi khổ của một người con trai phải xa cách mẹ của mình suốt mười tám năm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.