“Đều là lỗi của mẹ”
Thượng Quan Uyển Nhi ôm lấy mặt bật khóc nói: “Nếu như không phải mẹ và Tần Thiên Vương…con bây giờ nhất định có cuộc sống rất hạnh phúc.”
Tần Vũ Phong lắc lắc đầu: “Mẹ, điều này làm sao có thể trách mẹ được? Nếu như không có mẹ, con cũng sẽ không tới được thế giới này.”
Giọng nói của anh đã gần như chậm rãi trì trệ, tê dại an ủi Thượng Quan Uyển Nhi.
Nhưng ai có thể an ủi Tần Vũ Phong?
Lâm Kiều Như có thể, nhưng bây giờ Lâm Kiều Như còn có thể nói chuyện với Tần Vũ Phong, cười đùa với Tần Vũ Phong sao?
Đã không thể rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi đau khổ nhắm chặt hai mắt, bất giác hàng lệ từ khóe mắt chảy xuống.
Gần nửa tháng trôi qua.
Tần Vũ Phong vẫn túc trực bên cạnh Lâm Kiều Như, nửa bước không rời. Mệt rồi, ngủ rồi, anh liền nằm trong quan tài, ôm lấy thì thể đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu của Lâm Kiều Như
Tỉnh rồi, anh ngồi ở bên cạnh quan tài của Lâm Kiều Như, ngẩn ngơ nhìn gương mặt của Lâm Kiều Như, nhớ lại từng cảnh tượng mà anh và Lâm Kiều Như ở cùng với nhau trước đây.
Tần Vũ Phong dường như đã biến thành một bức tượng đá.
Ngoại trừ Thượng Quan Uyển Nhi, Công Tôn Vũ còn có Quách Thành luân phiên nhau tới thăm anh, ngoài ra cũng không có ai tới.
Cuối cùng.
Ngày này, một luồng hơi thở mạnh mẽ, từ xa tới gần tái Tần Vũ Phong dường như chưa thấy, đến ngay cả đầu hiện. cũng không ngẩng lên. Người tới chính là chưởng môn La Phù Sơn.
La Phủ Sơn chưởng môn nhìn dáng vẻ này của Tân Vũ
Phong, trong lòng không tránh khỏi cảm thán. Ông ta phất tay áo, cũng không cố ý thể hiện chưởng môn tới, ngồi xuống bên cạnh Tần Vũ Phong.
“Mấy ngày nay khổ cho cậu rồi, vết thương nghiêm trọng của tôi chưa khỏi, vừa rồi mới hồi phục lại.”
“Không khổ.” Tân Vũ Phong trả lời: “Kiều Như mới khổ.” Chưởng môn lại thở dài một hơi.
Mấy ngày nay, Tần Vũ Phong vẫn mãi ở nghĩa trang sau núi, rõ ràng sắp trở thành hòn vọng thế rồi, chuyện này, chưởng môn sớm đã nghe nói rồi.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không kìm được càng thêm thể lương. Chưởng môn ngừng lại, tiếp tục nói: “Tôi có một chuyện nên sớm nói với cậu, chỉ là bị thương nặng nên trì hoãn lại.”
“Tôi đã phong ấn tâm hồn thất phách của Lâm Kiều Như, cho tới bây giờ tam hồn thất phách của Lâm Kiều Như cũng chưa biến mất, có lẽ sẽ có một cơ hội sống”
Nếu như lúc đó, khi Lâm Kiều Như vừa chết, Tần Vũ Phong nghe thấy thông tin này, nhất định sẽ không thể khống chế bản thân, nhất định sẽ gần như phát điên. Nhất định phải hỏi cho ra chưởng môn một tia cơ hội sống, rốt cuộc là thứ gì.
Nhưng bây giờ, Tần Vũ Phong của bây giờ, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Trải qua nhiều ngày như vậy, Tần Vũ Phong cuối cùng thừa nhận rồi, Lâm Kiều Như thật sự đã chết rồi.
Cho dù là Đại La thần tiên hiện thế, cũng khó mà cứu Lâm Kiều Như.
Vì vậy trước mắt, Tần Vũ Phong chỉ nhếch miệng cười nụ cười thê lương. “Ra vậy..rất cảm ơn chưởng môn, thảo nào đã lâu như vậy, thi thể Kiều Như không phân hủy, cảm ơn rất nhiều, cảm ơn rất nhiều.
Chưởng môn nhìn thấy Tần Vũ Phong trước mắt cả gương mặt hốt hoảng vô định, so với thiếu niên ngay thẳng hãm hở của mấy ngày trước, là hai người hoàn toàn khác biệt.
Có lẽ là vì yêu tới khắc cốt ghi tâm, trong lòng chưởng môn lúc này cũng không kìm được có vài phần đau lòng.
Chưởng môn vươn tay ra vỗ bả vai của Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong, cậu phấn chấn một chút, có cách cứu Lâm Kiều Như sống lại”
Đôi mắt của Tần Vũ Phong ngẩn ngơ cuối cùng xuất hiện một tia ánh sáng. “Điều ông nói là thật sao?”