“Chị..” Lúc này Ngô Triết Hàm trợn mắt tròn xoe, giơ tay lên muốn đánh chị Triệu một bạt tai Chị Triệu chỉ là một người phụ nữ yếu mềm, sao có thể chịu được cải đánh này?
Lúc này đã vô thức nhằm mắt lại.
Nhưng cái bạt tai vô cùng đau đớn trong tưởng tượng lại không rơi xuống.
Chị Triệu từ từ mở mắt, lại phát hiện một bóng người đang đứng ở trước mặt mình, mặc một chiếc áo choàng ngắn màu đen, tựa như một tòa núi nhỏ có thể che chắn hết thảy gió mưa.
Là Tần Vũ Phong: “Dám ra tay với phụ nữ ở ngay trước mắt tôi sao?”
Vẻ mặt Ngô Triết Hàm lập tức trở nên dữ tợn. Lúc đầu, tên đàn ông này ở cùng một nơi với cô cả, tư thế còn thân mật như thế, Ngô Triết Hàm đã sớm không vừa mắt người kia rồi. Thế mà bây giờ còn dám chỗ mũi vào chuyện của mình? “Con mẹ nó, mày thì tính là thả gì, buông ra cho bố mày!”
Ngô Triết Hàm nói, muốn thoát khỏi tay Tần Vũ Phong.
Ngô Triết Hàm chính là một trong số ít những võ giả của cả một khu Chinatown, mà hơn nữa thực lực cũng sớm đã đến nửa cảnh giới tông sư, khoảng cách với tông sư Diệp Thanh Đình cũng chỉ cách có một bước ngắn nữa thôi.
Ngô Triết Hàm đã nghĩ kỹ từ lâu, một khi mình đột phá nửa bước cảnh giới tông sư thì sẽ liền đến cầu hôn cô cả.
Mặc dù thân phận của anh ta thấp, nhưng thế thì sao chứ? Đến lúc đó anh ta lại là cường giả cảnh giới Tông Sư rồi thì chẳng phải việc có được là Diệp Thanh Đình gì đều dễ như trở bàn tay sao. Nói cho cùng cũng chỉ là là phụ nữ, đến lúc đó anh ta đã trở thành bá vương ngang ngạnh, Diệp Thanh Đình muốn gả cũng thì gả, không muốn gả cũng phải gả! Vốn là dường như mấy ngày nay Ngô Triết Hàm có đột phá sức mạnh, bản tính đánh người càng thêm vang dội.
Không ngờ rằng mình mới ra ngoài có một lúc như thế đã lập tức thấy Diệp Thanh Đình. Có lẽ đây chính là duyên phận trời ban. Nhưng có điều Ngô Triết Hàm không thể nghĩ tới được, vậy mà bên cạnh Diệp Thanh Đình lại có một gã đàn ông.
Thứ làm cho Ngô Triết Hàm khó mà chịu được nhất chính là gã đàn ông này cao to hơn anh ta, đẹp trai hơn anh ta! Ngay cả chính anh ta cũng không thể không thừa nhận!
Có điều cho dù vậy thì đã sao chứ? Dù sao anh cũng là người trong Long Môn, đối với Diệp Thanh Đình có lợi thế làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Còn kẻ đến kiếm lừa ở Long Môn kia thì làm gì được chú?
Nhưng Ngô Triết Hàm cũng không nghĩ tới, một con nhỏ Mai Hạnh lại dám ngang nhiên chạy đến trước mặt gã đàn ông này mà bẻ gãy mặt mũi của anh ta! Đùa sao?
Chuyện đáng nói nhất chính là bây giờ tay mình còn bị gã đàn ông trước mắt này nằm chặt trong tay. Không biết đối phương dùng tiểu xảo gì, anh ta đường đường là một cường giả đạt nửa cảnh giới tông sư, vậy mà không có cách nào vùng khỏi tên đàn ông đối diện?
Ngô Triết Hàm hàm nghĩ đến đây liền vô cùng phẫn nộ, mắt trợn đỏ nhìn sang.
Ngô Triết Hàm hàm gầm một tiếng: “Mày buông ra cho tao!”
Quả nhiên Tần Vũ Phong buông lỏng tay. Tần Vũ Phong vốn định không tùy tiện dây dưa nhiều đối với loại đàn ông ra tay với phụ nữ này.
Dù sao bản thân Tần Vũ Phong ngay cả khi đối mặt với nữ võ giả thì đều sẽ ngoại lệ nhẹ tay vài phần.
Nhất là Mai Hạnh và chị Triệu chỉ là người bình thường, Tần Vũ Phong coi thường nhất là thể loại người lấy mạnh hiếp yếu này.
Nhưng không ngờ rằng Ngô Triết Hàm vẫn không buông tha như cũ.