Lâm Kiều Như vừa thấy nút áo sơ mi của Tân Vũ Phong văng tung tóe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, xấu hổ tới nỗi lỗ tại cũng muốn nhỏ máu.
Cô đột nhiên bùng phát sức mạnh làm cho Tân Vũ Phong phải giật mình.
Lâm Kiều Như trước kia chỉ là một cô gái yếu đuối, tay trói gà không chặt. Vậy mà bây giờ, cô chỉ dùng một quyền đã có thể làm rách áo của Tân Vũ Phong.
Tần Vũ Phong cũng không hoảng loạn vì việc này mà ngược lại anh vẫn còn tâm tình trêu đùa Lâm Kiều Như: “Cái này không phải em làm hỏng của anh sao, như thế đã không dám nhìn rồi?”.
“Em không có! Anh là đồ xấu xa, nhất định là do anh cố ý." Lâm Kiều Như đỏ mặt ấp úng nói.
Tân Vũ Phong thấy Lâm Kiều Như thực sự xấu hổ cũng không trêu chọc cô nữa, cười nói: “Dĩ nhiên là sức mạnh của em đã đánh vỡ nút áo sơ mi của anh”
“Làm sao có thể chứ?”
Lâm Kiều Như không dám tin tưởng. Cô buông tay đang che ở trên mặt xuống, ánh mắt lại như cũ không dám nhìn thẳng Tần | Vũ Phong.
Lâm Kiều Như biết rất rõ cô có bao nhiêu năng lực. Từ nhỏ cô đã không có thiên phú tập võ, cũng không có dự định tập võ. Cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Nếu cô hơi dùng sức, có lẽ thực sự có thể kéo đứt nút áo sơ mi của anh. Nhưng chỉ một quyền mà có thể đánh vỡ nút áo sơ mi, điều này sao có thể chứ?
Tần Vũ Phong cười một tiếng, nói rõ nguyên nhân: “Một quyền vừa rồi của em sẽ không gây tổn thương với anh, nhưng đã có sức mạnh của Minh Kính đỉnh. Có lẽ bảy hay tám người đàn ông vạm vỡ cũng không thể lại gần người em được.”
“Thật ư?”
Lâm Kiều Như vẻ mặt kinh ngạc. Cô bây giờ cũng không cố kỵ cái gì mà con gái phải đề phòng con trai, ánh mắt lấp lánh nhìn Tân Vũ Phong, nói: "Sao em có thể làm được?”
Vô duyên vô cớ, làm thế nào mà cô có được sức mạnh của Minh Kính đỉnh chứ?
Hơn nữa, Minh Kính định là cái gì vậy?
"Cái này, cái này thật sự là em làm sao?”
Lâm Kiều Như nghẹn họng nhìn trân trối, đôi mắt đẹp trợn tròn, trên mặt viết đầy kinh ngạc. Cô ngơ ngác nhìn bàn tay trắng bóc của mình không bị thương chút nào.
"Ha ha ha ha ha!"
Thần Y Tiết lúc này cười to mấy tiếng, từ ngoài cửa đi vào, nói: "Cô Lâm Kiều Như, bây giờ cô đã biết rồi chứ? Cái này chính là công hiệu của Cửu Diệp Kim Liên!”
- ------------------