“Cậu chủ Tần..”
Đại quản gia nuốt nước bọt, đối mặt với khí thế đáng sợ của ba người, thân thể run lên bần bật, không nói nổi lời nào.
“Phiệt chủ đã biết tiền căn hậu quả, nói cậu chủ Thiên Lâm xúc phạm phần mộ tổ tiên, quấy nhiễu sự yên nghỉ của tổ tiên, đã phạt cậu chủ Thiên Lâm, úp mặt vào tường nhận lỗi!”
“Hừ, đừng gọi tôi là cậu chủ Tân!”
Tần Vũ Phong nâng cánh tay, chỉ thẳng vào mũi của đại quản gia mắng: “Tần Phiệt mấy người mà xứng hả? Tần Thiên Vương không xem trọng tình cảm vợ chồng, cốt nhục tình thâm, vứt bỏ Khương Thạch Phương tự sinh tự diệt, đuổi cùng giết tận hai mẹ con chúng tôi, đây là thứ nhất!”
“Thứ hai, Tần Thiên Lâm chẳng biết xấu hổ, sau khi xúc phạm tội đủ kiểu, còn dám lấy tình anh em ra áp chế tối, sau nữa lại đi đào phần mộ của mẹ tôi lên!”
“Một con chó săn như ông, cũng dám gọi tôi là cậu chủ Tần sao! Nơi này, chỉ có con trai của Thượng Quan Uyển Nhi - Tân Vũ Phong, không có cậu chủ Tần của các người!”.
Tần Vũ Phong tiếp tục nổi giận nói: “Tôi tha cho Tần Thiên Lâm một lần, hoàn toàn do nể mặt kim bài miễn chết! Thế mà cậu ta chẳng những không biết hối cải, còn ngày càng táo tợn, lần này, cậu ta không có số tốt như vậy nữa đâu!”
“Cho dù bây giờ cậu ta nhận lỗi thì thế nào? Có thể xóa bỏ sự xúc phạm đối với mẹ tôi trên cao sao!”
“Tần Vũ Phong tôi phải chém cái đầu chó của Tân Thiên Lâm xuống, cúng bái trước phần mộ di vật của mẹ tôi, để an ủi linh hồn của bà trên trời cao!”
Tần Vũ Phong trên miệng giận dữ quát mắng, đôi chân bên dưới bước từng bước đi về phía trước, hùng hổ ác liệt, không có ý buông tha dù chỉ một chút, nghiễm nhiên là phải giết chết Tần Thiên Lâm cho hả giận!
Với tính tình nóng nảy của Thanh Long thì càng nhanh gọn, vọt lên phía trước, đá một cú lên người của đại quản gia:
“Con chó của Tần Phiệt như ông, mà dám nói chuyện với đại nhân nhà tôi? Đại nhân nhà tôi khoác áo mãng bào, đứng đầu trăm tướng, biên giới ngàn dặm đều nhờ đại nhân nhà tôi bảo vệ!”
“Ông có thể dùng thân trên đất Đại Hạ này, làm chó săn cho Tần Phiệt, tất cả đều nhờ có đại nhân nhà tôi xông pha tiền tuyến để giết địch, mới tạo cơ hội cho hậu phương bọn ông ham ăn biếng làm, chơi bời lêu lỏng, làm chó cho những tên quyền quý!”
“Để chủ của ông ra nói chuyện!”
Tuổi tác của đại quản gia đã cao, bị Thanh Long quát mắng không chút lưu tình, chỉ biết im lặng không nói được lời nào.
Ông chỉ có thể có gắng chống đỡ, bám víu để đứng lên, chờ đứng vững, khuôn mặt nhăn nhó vì nhẫn nhịn cơn đau nhức nói: “Xin các ngài đi theo tôi... Phiệt chủ vẫn đang đợi các ngài, chắc chắn sẽ cho các ngài một lời giải thích vừa ý”
Thanh Long còn muốn mắng nữa, nhưng lại bị Tần Vũ Phong ngăn cản.
Không biết vì sao, Tần Vũ Phong có trực giác, có thể mọi ra được chuyện của mẹ từ miệng của Tần Thiên Vương.
“Chúng ta cứ đi theo ông ta đi”
Tần Vũ Phong trầm mặt ra lệnh, Thanh Long và Huyền Vũ nhìn nhau, không nói gì, chỉ đi theo.
Một đoàn người lên núi, hấp dẫn đến không biết bao nhiêu là cặp mắt.
Rất nhiều hộ vệ đều được võ trang đầy đủ, chỉ chờ Phiệt chủ ra lệnh sẽ truy nã trộm đột nhập, nhưng bây giờ nhìn lại, người đến chính là Tần Vũ Phong!
Khó trách có thể phách lối như vậy!
“Trời ơi, Tần Vũ Phong kìa.”
“Được rồi, được rồi, không phải giờ trực, rước việc cho bản thân làm gì?”
“Đi thôi, về nào!”
Trước đó còn tưởng nhóm hộ vệ Tần Phiệt căm giận bất bình, nhưng trong nháy mắt tựa như bị người tạt một thau nước đá, khí thế hống hách lập tức tắt ngúm, cụp đuôi trở về.
Dù sao, người đến không phải ai khác, mà là Tần Vũ Phong!
Không phải bọn họ sợ, mà là do danh tiếng của Tần Vũ Phong, cực kỳ đáng sợ!
Khi còn ở Bắc Tân, từ trong nghìn chiến sĩ, một đao giết chết dũng sĩ đứng đầu Đột Quyết, sau khi trở lại Để Đô, chém ngang cả phủ Trạng Nguyên, giết cao thủ đứng thứ chín của Long Bảng, Hách Quang Minh.
Mấy ngày trước ở Đông Hải, một mình đọ ngàn quân, chiến thắng liên quân của năm tổ chức ngầm, lấy một địch nghìn, giết đối phương không còn mảnh giáp!
Không những thế!
Trận chiến lúc trước ở Đông Hải, Tần Vũ Phong duy chỉ một thân một mình, giết chết trăm tên hộ vệ tinh nhuệ của Tân Phiệt, thậm chí thống lĩnh Trương Lục Ưng cũng bị Tân Vũ Phong chém chết tại chỗ!
Trong nhóm hộ vệ, có mấy ai là thống lĩnh?
Có cho bọn họ vài lá gan đi nữa cũng không ai dám đấu với Tần Vũ Phong!
- ------------------