Tần Thiên Vương ngẩng đầu lên, đứng vững thân thể: “Tôi không lừa anh. Năm đó, Uyển. Nhi.”
“Lão già, ông không xứng!”
Tần Vũ Phong đột nhiên hét lớn lên một tiếng, tiếp tục đánh Tân Thiên Vương: “Ông không xứng nhắc đến tên của bà ấy”.
Tần Thiên Vương giật mình, nhíu mày, vừa muốn mắng đứa con bất hiếu này, lại nghĩ đến. mục đích của ông ta ngày hôm nay không phải dạy dỗ Tần Vũ Phong mà ông ta còn có một kế hoạch quan trọng hơn.
Tần Thiên Vương có kiềm nén sự tức giận nhẫn nhịn nói: “Đúng là năm đó Thượng Quan Uyển Nhi quả đã bị một chiếc xe tải cán qua người, vốn nên là tình huống phải chết, tôi vốn cũng vì Thượng Quan Uyển Nhi mà chuẩn bị thật tốt quan tài và tang lễ cho bà chủ nhà họ Tần!”
“Nhưng ngày chôn cất hôm đấy, một lão đạo sĩ giao duyên đột nhiên tìm đến tận cửa, nói rằng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa tận mạng”
Tần Thiên Vương hình như đang hồi tưởng gì đó, sắc mặt trầm tư: “Lão đạo sĩ giao duyên đó không biết dùng cách gì, Uyển Nhi tuy không tỉnh ngay, nhưng đã khôi phục thần khí, bắt đầu thở lại, tên đạo sĩ đó cũng thẳng thừng mang Thượng Quan Uyển Nhi rời đi”
Tần Thiên Vương nói đoạn nhắm mắt, tiếp tục nói: “Sự việc năm đó... Chỉ có mình tôi biết, bời vì thuật hồi sinh người chết quá kì lạ, vì thấy tôi đã giấu không nói ra”.
Sự thật sự việc đó Tần Thiên Vương không phải tự nhiên nói qua loa đơn giản như vậy sao, chỉ là trong đó có uẩn khúc có thể nhà họ Tần đã đem giấu lẹ đi.
Tần Thiên Vương làm sao có thể nguyện ý vì một Tần Vũ Phong mà để lợi ích của nhà họ Tần bị hủy được.
Tần Vũ Phong nghe thấy những lời nói này, hình như có lý có tình không chê vào đâu được, nhất thời trong lòng bị chấn động một trận.
Mười tám năm nay, mười tám năm Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi thế giới này, Tần Vũ Phong đã từng không biết biết bao lần từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Đêm mưa mười tám năm trước cũng trở thành ác mộng của anh.
Trong đêm mưa xối xả đứa trẻ thơ dại tuyệt vọng gào lên bằng toàn bộ sức lực bên xác mẹ
Nước mưa lạnh buốt, máu của mẹ lại ấm áp.
Tiếng mưa rào rào lại trong treo.
Bóng tối bao trùm mọi vật
Ánh sáng duy nhất từ xa không phải là hy vọng sống mà là lời cảnh cáo muốn kéo Thượng Quan Uyển Nhi xuống địa ngục!
“Xet!!!”
Chiếc xe tải chạy bon bon trên đường nhựa, tiếng phanh xe xẹt xẹt, tiếng lốp xe va chạm trên mặt đất trong cơn ác mộng mười tám năm nay của Tần Vũ Phong đều inh tai nhức óc.
Mỗi lần tỉnh dậy, Tân Vũ Phong đều chìm sâu vào bị thương về người mẹ đã khuất.
Nhưng Tần Thiên Vương năm đó khoang tay đứng nhìn để hết mọi chuyện một bên giờ lại nói mẹ anh vẫn còn sống?
Mẹ anh, vẫn còn có thể sống trên thế giới này ư?
Đột nhiên không biết vì sao, bao nhiêu năm như thế, mẹ anh vì nguyên nhân gì mà không liên lạc với anh. Nhưng... Chỉ cần có một hy vọng Tần Vũ Phong tuyệt đối không bỏ qua.
Tổn hại đến bản thân, đầu hàng trước khó khăn, không phải tính cách của chiến thần Thiên Vũ!
Tần Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi Tần Thiên Vương: “Mẹ tôi bây giờ đang ở đầu? Lão đạo sĩ đó đưa mẹ tôi đi đâu rồi?”
Tần Thiên Vương thần sắc lạnh đi: “Tôi có thể nói cho anh, nhưng mà trên thế giới này không có chuyện qua lại miễn phí, anh cũng phải đáp ứng tôi một chuyện mới được!”
Khi Tần Thiên Vương nói thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lộ rõ sự tham lam, như thể người trước mặt đang nói chuyện với ông ta là đối thủ chứ không phải con trai ruột của mình.
Trong lòng Tần Vũ Phong đột nhiên nảy sinh một dự cảm không lành.
Anh trước đến giờ chưa từng giấu diếm, cũng chưa nghĩ qua sẽ giấu diếm điều gì.
Thượng Quan Uyển Nhi là quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Câu này đã hằn trong lòng Tần Vũ Phong.
Gây thù với Tần Thiên Vương, anh cũng vì Tần Thiên Lâm xúc phạm đến Thượng Quan Uyển Nhi mà tìm đến tận cửa bắt Tần Thiên Lâm quỳ ở mộ Thượng Quan Uyển Nhi dập đầu đến ngàn lần.
Tất cả mọi thứ đều chứng tỏ vị trí của Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng Tân Vũ Phong.
Tần Thiên Vương cũng muốn xem người phụ nữ đó trong tâm Tần Vũ Phong rốt cuộc có bao nhiều phần quan trọng!
Quan trọng hơn vinh hoa phú quý không?
- ------------------