Người tới đúng là Tần Thiên Vương.
Tân Thiên Vương đã đi đến, sắc mặt âm u nghiêm nghị, ông ta quát lớn Tân Vũ Phong: “Thả em trai mày ra ngay cho tao!” “Cậu ta không xứng làm em trai tôi!” Tần Vũ Phong liếc nhìn Tần Thiên Vương một cái, lạnh lùng trả lời.
Tân Thiên Lâm cũng xứng làm em trai Tân Vũ Phong anh sao? Tần Vũ Phong khinh thường liếc nhìn hai bố con họ, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng Tân Thiên Lâm ra.
Tần Thiên Lâm không phòng bị, lập tức ngã sấp xuống đất, nửa ngày cũng không đứng lên được, co quắp trên mặt đất, ôm cổ ho khan nửa ngày.
“Khụ khụ khụ...” Một hồi lâu sau, Tân Thiên Lâm mới khá hơn, hai tay chống đất, cố gắng chống đỡ cơ thể, vết bầm tím trên cổ vô cùng rõ ràng.
Tần Thiên Lâm hoàn hồn, lúc này mới biết bố mình đã đến, mới có thể khiến cho Tân Vũ Phong buông tay, anh ta lập tức chạy ra cáo trạng, giống như tìm được chỗ dựa vững chắc:
“Bố Tân Vũ Phong, anh ta.”
“Đừng nói nhiều lời!” Tân Thiên Vương lại nghiêm mặt ngắt lời cáo trạng của Tần Thiện Lâm, ra lệnh: “Đi vào phòng phẫu thuật làm chuẩn bị cho bố!”
Tần Thiên Lâm cắn chặt răng, cuối cùng cũng không nói gì thêm dù sao ở trước mặt bố của mình, anh ta cũng không dám làm càn.
Huống chi, chờ sau khi hai người hoàn thành phẫu thuật đổi cốt tủy, chẳng phải Tần Vũ Phong sẽ phải để mặc anh ta muốn làm gì thì làm à?
Việc gì phải nóng lòng lúc nhất thời?
Tần Thiên Lâm nghĩ như vậy thì lườm Tần Vũ Phong một cái, lại ho khan nói: “Vâng, mọi việc con đều nghe theo bố”
Tần Thiên Lâm nói xong bèn xoay người đi vào phòng phẫu thuật.
Tần Vũ Phong đứng yên tại chỗ, cau mày nhìn về phía Tân Thiên Vương: “Bây giờ chúng ta cũng đã đến đây rồi, ông sắp xếp không ít tay chân ở đây đúng không?”
“Ông biết rõ hiện tại tôi có chạy đằng trời, xương tủy là nhất định phải bị rút rồi thì có thể nói cho tôi biết mẹ tôi ở đâu không?”
Người trước mắt rõ ràng là con ruột của Tần Thiên Vương, thế nhưng Tân Thiên Vương lại hoàn toàn không có chút cảm xúc nào: “Chờ cuộc phẫu thuật kết thúc đi!”
Tân Vũ Phong đã sớm đoán được kết quả này, nhưng anh vẫn không quá thất vọng, chỉ cắn chặt răng nói: “Được, nhớ kỹ lời ông nói đấy!“.
“Nếu ông dám gạt tôi, lão già kia, dù thế nào tôi cũng khiến ông trả giá đắt đấy!” Tần Vũ Phong lạnh lùng ném một câu, sau đó xoay người đi về phía Tân Thiên Lâm.
Phòng giải phẫu ở ngay cuối hành lang, Tân Vũ Phong trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Là anh Tân đúng không?”
Một người hộ sĩ trẻ tuổi đi tới, Tần Vũ Phong gật đầu.
Hộ sĩ nhận được câu trả lời của anh thì nói Tần Vũ Phong nằm trên giường rồi lấy ra một ống tiêm to gấp ba đến năm lần ống kim thông thường để rút máu của Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong nhìn chằm chằm máu mình đang bị rút đi ở khuỷu tay, nhìn thấy máu của mình róc rách chảy ra, anh quả thật không kêu một tiếng nào cả.
| Sau khi lấy máu xong, hộ sĩ đi đến trước một thiết bị đặc thù, không biết cô ta làm gì, nhưng lại khiến máu của Tần Vũ Phong và Tần Thiên Lâm hòa vào nhau.
Vừa rút máu xong, có người đã tiêm thuốc mê cho Tân Thiên Lâm.
Tần Thiện Lâm liếc nhìn Tần Vũ Phong một cái, dường như anh ta muốn nói gì đó, nhưng tác dụng của thuốc mê rất mạnh, Tần Thiên Lâm chỉ kịp mở miệng, còn chưa nói được lời nào thì anh ta đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lại có một hệ sĩ cầm ống tiêm đi tới, nói với Tần Vũ Phong: “Anh Tân, bây giờ tôi tiêm thuốc tế cho anh, cần gây tê toàn thân, anh sẽ không có cảm giác gì trong suốt quá trình phẫu thuật.”
Tần Vũ Phong đã nằm trên giường từ lâu, anh liếc nhìn thuốc tế trong tay hộ sĩ.
“Không cần”
“Hả?”
Hộ sĩ kinh ngạc mở lớn mắt, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ta nhưng vẫn có thể đọc được sự khiếp sợ trong mắt hộ sĩ.
“Anh Tần... Phẫu thuật thay xương tủy không giống như anh nghĩ, quá trình thay đổi xương tuỷ vô cùng đau đớn, nếu không gây tê thì căn bản không thể tiến hành phẫu thuật được, hơn nữa thời gian phẫu thuật vô cùng dài, anh hoàn toàn không chịu được đâu!”
Tân Vũ Phon lại thản nhiên gật đầu: “Tôi biết.”
- ------------------