Tần Vũ Phong liếc qua liền thấy bên cạnh người đàn ông trung niên này còn có một vệ sĩ.
Tần Vũ Phong liếc mắt, cảm thấy sự lợi hại rất quen thuộc.
Sau đó anh nhớ ra rằng người vệ sĩ này là người đã gặp anh ở sơn trang Kỳ Lân dưới tỉnh lỵ trước đây, mặt đối mặt với Yến Giáp.
Yến Giáp này là một tôn sư mạnh mẽ, ấn tượng để lại cho Tần Vũ Phong là kiêu ngạo và ngang ngược, không phân rõ phải trái.
Tần Vũ Phong không khỏi để ý nhiều hơn, thu hồi ảnh mắt, nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên trước mặt: “Tại hạ Tần Vũ Phong, xin hỏi ngài đây là ai vậy?”
Người đàn ông trung niên từ từ quay lại.
Sau khi nhìn rõ mặt ông ta, đồng tử của Tần Vũ Phong đột nhiên co rút lại to bằng đầu đình, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn!
Tần Vũ Phong nhất thời kinh ngạc đến mức tột đỉnh.
Sao lại là ông ta!
Chủ nhân hiện tại của Yến Phiệt, Yến Đông Lam, thực sự đã đích thân đến đây!
Người đàn ông này có lông mày dài và đôi mắt phượng, mũi cao thẳng, hàm dưới rộng và dáng vẻ rất chuẩn của một quý tộc.
Người ta đồn rằng Yến Đông Lam ban đầu chỉ là con trai của vợ lẽ của Yến Phiệt không đáng để mắt tới, nhưng giống như một kỳ tích, ông ta đã đánh bại tất cả thành viên trong chi chính trong các trận chiến của Yến Phiệt.
Quả đoán quyết liệt, bàn tay đẫm máu!
Đủ để cùng Tần Thiên Vương... không, chính là đủ để chứng minh Tần Thiên Vương và ông ta nổi tiếng như nhau.
Tần Vũ Phong vốn tưởng rằng, Yến Phiệt thời gian này sẽ tùy tiện phải người nào đó tới đây, nhưng không ngờ rằng, Yến Phiệt lại coi trọng chuyện này, Yến Đông Lam đích thân tới đây!
Trái tim Tần Vũ Phong chùng xuống.
Hoặc là thân phận của Lâm Kiều Như cực kỳ quan trọng.
Hoặc là, Lâm Kiều Như có liên quan đến một số bí mật nào đó, và Yến Đông Lam không yên tâm khi để người khác đi làm.
Nhưng bất kể là vấn đề nào thì đối với Tần Vũ Phong mà nói, đó không phải là một tin tốt.
Mặc dù Yến Đông Lam đã ở đỉnh cao trong một thời gian dài, nhưng ông ta không hề có chút kiêu căng ngạo mạn nào, chỉ là bộc lộ ra ngoài vài phần cao quý tự nhiên, khi đến nói chuyện với Tần Vũ Phong, cũng được coi là khách sáo lịch sự. “Chiến thần Thiên Vũ, tôi và bố cậu cùng một thế hệ, nên tôi gọi cậu một tiếng là cháu trai, thế nào?”
Yến Đông Lam đã lịch sự, Tần Vũ Phong cũng không phải là không có năng lực phân biệt như thế, lúc đó không phủ nhận vấn đề quan hệ bố con với Tần Thiên Vương, anh chỉ cúi đầu lễ phép: “Cháu trai vinh hạnh được gặp chú Yến. “Mời ngồi, Yến Giáp! Mời trà cho cháu trai tôi!” “Vâng!” Lúc này, Yến Giáp nhưởng mày không còn kiêu ngạo khi va chạm cùng Tần Vũ Phong nữa, đi pha trà cho Tần Vũ Phong. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.*vip để ủng hộ team nha!!!
Yến Đông Lam và Tần Vũ Phong nói hai câu khách sáo, một câu tán dương võ công của bên kia, hai câu khen ngợi uy thế và giao lưu của nhau.
Khung cảnh rất sống động, và giữ im lặng về Lâm Kiều Như, như thể đó thực sự chỉ là một cuộc trò chuyện giữa hai người chú và cháu trai.
Nhưng Yến Đông Lam chưa bao giờ quên mục đích của mình, và Tần Vũ Phong biết rõ điều đó.
Cuộc trò chuyện cuối cùng đã đi vào chủ đề chính.
Đột nhiên, Yến Đông Lam bắt đầu cuộc trò chuyện và đi thẳng vào chủ đề: “Cháu trai, cô gái Kiều Như đó, bây giờ có ở bên cháu không?”
Trái tim Tân Vũ Phong chùng xuống, việc gì đáng lẽ phải đến vẫn sẽ đến.
Tuy nhiên, Tần Vũ Phong không trả lời trực tiếp mà cố gắng thăm dò giọng điệu của Yến Đông Lam.
Nghe câu hỏi vừa rồi của Yến Đông Lam, có vẻ như không phải không thích Lâm Kiều Như, nhưng giữa những từ đó, có một cảm giác khá thân thiết. “Dám hỏi chủ Yến, mối quan hệ giữa chủ và Lâm Kiều
Những lời của Yến Đông Lam khiến người khác phải không ngừng ngạc nhiên, ông ta cười nhạt, và sau đó nói: “Lâm Kiều Như, là con gái của chú!”
- ------------------