Lâm Kiều Như vừa thu dọn thuốc cho Tần Vũ Phong vừa trách móc nói: “Thật là, lại ra ngoài! Nếu bị thương thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi chứ...
Cô vô cùng tức giận rời đi, sau đấy lại nghe từ phòng bếp truyền đến tiếng nước xối xả. Không lâu sau, Lâm Kiều Như lại thò đầu ra, cười hỏi: “Tần Vũ Phong, tối nay anh muốn ăn gì?” “Chỉ cần là em nấu thì anh ăn gì cũng được. Tần Vũ Phong cười đáp.
Chỉ cần là cô thì cái gì cũng được.
Lâm Kiều Như không hiểu được hết ẩn ý trong lời nói của anh, đỏ mặt liếc cái con người miệng lưỡi trơn tru kia một cái, rồi lần nữa trở lại nhà bếp.
Một lúc sau, Lâm Kiều Như bưng một mâm cơm nóng hổi bước ra.
Cô nhìn Tần Vũ Phong một cái, hoàn toàn không biết khoảng thời gian cô đi nấu cơm, trong lòng Tần Vũ Phong lướt qua hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.
Lâm Kiều Như có chút khó hiểu hỏi: “Sao anh còn chưa thay quần áo? Mau lên thay quần áo rồi gọi mẹ xuống ăn cơm đi.”
Tần Vũ Phong dừng lại một chút, sau đó liền đồng ý, lên tầng thay quần áo tiện thể gọi Triệu Như Lan xuống ăn cơm.
Ăn được vài miếng mắt anh lại đỏ lên.
Cảnh tượng này thật giống như một nhà ba người đầy ấm áp!
Đôi vợ chồng trẻ mới cưới và sống cùng với mẹ vợ, giống như bao cặp vợ chồng ngoài kia.
Nếu họ thật sự là một đôi vợ chồng bình thường thì tốt biết bao.
Trong chốc lát, Tần Vũ Phong vô cùng hy vọng, giá như anh không có bản lĩnh hơn người, giá như anh không phải chiến thần Thiên Vũ gì đó.
Giá như trên người anh không phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, mà chỉ đơn giản là chồng của Lâm Kiều Như thôi.
Nhưng, trên đời này không có nhiều giá như như vậy.
Sau khi dùng xong bữa tối chưa được bao lâu, một tiếng hét kinh hãi đột nhiên vang lên truyền tới phòng ngủ của anh. “Tần Vũ Phong.”
Sau đó Lầm Kiều Như cầm chiếc áo khoác anh thay hôm nay, chạy vào phòng quở trách, cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng lải nhải. “Tần Vũ Phong, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, quần áo thay xong đừng có vứt lung tung, phải vứt vào giỏ đựng quần áo bẩn chứ không phòng giặt ở tầng một...
Chiếc miệng nhỏ xinh kia nói huyền thuyền không hết lời nhưng Tần Vũ Phong lại lơ đễnh chỉ tập trung nhìn vào đôi môi đỏ không ngừng đóng mo kia. “Tần Vũ Phong, anh có nghe em nói không đẩy hå?”
Lúc đầu Lâm Kiều Như có chút không vui vì anh vứt quần áo bừa bãi, nhưng bây giờ dáng vẻ thẫn thờ của anh mới là nguyên nhân khiến cô bực mình.
Nhìn thấy Lâm Kiều Như chuẩn bị bùng nổ, anh liền vội vàng xin tha: “Nghe chứ, nghe chứ, anh sai rồi!” “Sai chỗ nào?” Lâm Kiều Như hai tay chống nạnh, chu miệng chất vấn “Anh sai...ờm... Ánh mắt Tần Vũ Phong đảo một vòng, anh quả thật không để ý lúc nãy cô nói cái gì.
Tần Vũ Phong liền vội vàng nghĩ cách đối phó. “Anh đang nghĩ để em ngửi thử xem quần áo bẩn của anh rốt cuộc có hội không ý mà!”
Tần Vũ Phong vừa nói vừa cười hì hì, sau đó nhanh nhẹn kéo mở quần áo cô cầm trên tay, đặt lên đầu Lâm Kiều Như sau đó ôm chặt lại.
“Tần Vũ Phong..” Lâm Kiều Như vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy dụa hồi lâu mới thò được đầu ra khói quần áo bẩn của anh. Nhờ đọc truyện trên
“ Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cằm của anh kề sát trước mặt, với khoảng cách gần như vậy cô có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tần Vũ Phong
Những gì Lâm Kiều Như định nói đột nhiên nghẹn lại
Cảnh tượng này thực sự quá mập mờ.
Cô đột nhiên nhớ đến lần đầu hai người hôn nhau.
“Em...Em...”
Lâm Kiều Như đột nhiên cúi đầu, luống cuống không chịu được đành cầm quần áo của Tần Phong bỏ chạy: “Quần áo bẩn của anh hôi chết đi được!”
Tần Vũ Phong cũng không đuổi theo, nhìn bóng dáng đang rời đi của cô, khóe miệng liền nở một nụ cười nhạt
Giả mà Lâm Kiều Như có thể mãi bên cạnh. mình thì tốt biết mấy.
Nếu được vậy thì vừa rồi anh sẽ không do dự hôn cô.
Nhưng hiện tại, Tần Vũ Phong chỉ dám ôm Lâm Kiều Như vào lòng trong chốc lát như vậy
- ------------------