“Phải biết rằng, tôi và đạo Bắc Thần đã trải qua bao nhiều trận đấu cùng nhau!” “Đạo Bắc Thần đã giúp tôi chặt đầu bao nhiêu kẻ thù!” “Sự an toàn của biên giới phía Bắc trong những năm gần đây, tất nhiên phần lớn là do các tướng sĩ, nhưng chắc chắn một phần nhờ đạo Bắc Thần!”
Tần Vũ Phong từng chữ từng chữ một minh họa lại mình và đạo Bắc Thần đã chiến đấu trong quá khứ.
Tất cả các vị thần ở đây đều thấy Tần Vũ Phong trên chiến trường.
Một người, một con đao, áo choàng bay! Đỏ như máu, luôn luôn như vậy! “Nếu hiện tại, ngay cả thánh thượng đích thân lấy đi đao Bắc Thần, thì tôi cũng sẽ nói như vậy!”
Cuối cùng, trong mắt Tần Vũ Phong có một tia sáng mạnh mẽ.
Đạo Bắc Thần là đồng đội của anh, là huynh đệ của anh!
Ý nghĩa của nó không chỉ là một con dao hoàng đế. Tần Vũ Phong không cho phép bất cứ ai bảng bổ đạo Bắc Thần.
Đặc biệt là vị quan khâm sai này.
Tần Vũ Phong nghi ngờ thánh thượng không có ý định thu hồi đạo Bắc Thần.
Chỉ vì những ham muốn cá nhân của người này, có thể là mượn cớ sự nghi ngờ của thánh thượng mà muốn cướp đi đạo Bắc Thần! “Mang theo người của anh biến đi!”
Trong mắt của Tần Vũ Phong lạnh lùng, lạnh lùng nói với khâm sai đại thần.
Khâm sai đại thần cắn răng, rõ ràng là một khuôn mặt không hài lòng.
Nhưng mà, Tần Vũ Phong bây giờ đã bị giáng xuống làm người bình thường, nhưng vị trí của Tần Vũ Phong trong quân đội phương Bắc vẫn còn rất tốt
Khâm sai đại thần cũng không dám nói gì.
Nếu anh ta thay đổi, Tần Vũ Phong có thể có một mối đe dọa cho cuộc sống của anh anh. “Còn không mau đỡ ta dậy!”
Khâm sai đại thần không dám đối diện với Tần Vũ Phong, nhưng dám nổi giận với những người mà mình mang theo.
Trước đó, Tần Vũ Phong đã ra lệnh cho băng đảng này biến khỏi đây...và quân lính của anh đã thả những người được khâm sai đưa tới.
Ngay lập tức, những người hầu hạ của quan khâm sai đến giúp đỡ quan khâm sai. “Chết tiệt!”
Khâm sai đại thần đã bị gãy xương sườn. Anh tả đã rất bối rối và được giúp để đi đến lối ra vào.
Tuy nhiên, quan khâm sai không bao giờ quên quay lại và nói xấu Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong, không cần người kiêu ngạo nữa! Khi đến Đế Kinh, tôi sẽ dạy dỗ anh!” “Và bây giờ, một tên vô lại như anh dám xúc phạm tôi như vậy, tôi sẽ báo cho thánh thượng và tổng anh vào ngục tối!”
Khâm sai đại thần đã kết thúc bằng cách trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong chỉ kêu một tiếng và bỏ qua những lời nói đó.
Khâm sai đại thần chỉ có thể rời đi.
Sau khi khâm sai đi, chỉ còn lại Thanh Long, Bạch Hổ và các tướng quân khác trong doanh trại.
Khi có người lạ ở đó, họ vẫn có thể kìm nén cảm xúc của mình.
Bây giờ người bên ngoài đã đi, tất cả đều có màu đỏ mắt, họ đều rơi nước mắt.
Thanh Long nghẹn ngào, có lẽ tin này đến quá đột ngột, thậm chí không thể tin được.
Thanh Long lảo đảo đến chỗ Tần Vũ Phong. “Chiến thần Thiên Vũ..Anh dẫn dắt chúng tôi vào cuộc chiến để giết kẻ thù của chúng tôi, trong lòng chúng tôi anh sẽ mãi mãi là chiến thần Thiên Vũ!” “Đế Đô nơi quỷ quái đó. Đúng là ông trời không có mắt”
Thanh Long nói xong, anh ta mạnh mẽ xé bỏ huy hiệu ngực của mình và vứt xuống đất.
Các tướng sĩ khác đều đổ lại
- ------------------