Đám tướng sĩ im lặng không nói một lời, vội vã thực hiện nghi lễ cao nhất trong quân đội đối với Tần Vũ Phong.
Anh chỉ cười nhẹ rồi vẫy tay một cái.
Có được những thuộc hạ trung thành như vậy!
Có được tình bằng hữu chấp nhận giao cả tính mạng mình như thế!
Những năm tháng trải qua cuộc sống chinh chiến trên sa trường của anh, dường như không còn gì để tiếc nuối cá. "Thôi, mọi người không cần phải chào nữa, cũng đừng gọi tôi là chiến thần Thiên Vũ nữa." "Tôi bây giờ cũng chỉ là một người bình thường, bị cách chức, một kẻ tàn phế không còn năng lực...
Tần Vũ Phong vừa nói lời này, mon người lại không nhịn được rơm rớm nước mắt, có người còn muốn kêu lên một tiếng Thiên Vũ.
Nhưng Tần Vũ Phong cũng đã mở lời rồi.
Hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói nhưng cuối cùng cổ họng lại chỉ nghẹn ngào phát ra được một cậu bảo trọng “Tất cả giải tán đi.” Tần Vũ Phong lại phất tay. Mặc dù trong lòng đám tướng sĩ còn đang dậy sóng, mười hai vệ trung thiết huyết, đứng sững lại một lúc rồi rời di.
Tần Vũ Phong cũng thở dài một hơi, bước ra khỏi lều lớn, đi vào doanh trại nơi đóng quân của các tướng sĩ Tiger Ben ở biên giới phía Bắc.
Từng nhành cây, ngọn cỏ ở đây đều rất đỗi quen thuộc đối với anh.
Khắp nơi trong doanh trại đều mang lại khí thế mạnh mẽ của quân đội Tiger Ben.
Nhất thời những ký ức trong quá khứ lại ùa về đè lên cảnh vật trước mắt.
Tần Vũ Phong còn nhớ lúc mới vào biên giới phía Bắc, anh mới chỉ là một thiếu niên, một thằng nhóc chưa trải sự đời.
Hầu hết những tướng sĩ ở đầy đều cao lớn và khỏe hơn anh nhiều.
Thân thể gầy yếu của anh len lỏi vào bên trong chẳng khác nào một con gà con.
Vào năm họ mới đặt chân đến biên giới phía Bắc, số lượng quân Tiger Ben đóng ở đây không nhiều lắm. Khi đó, Tần Vũ Phong được phân vào một đội cảm tử.
Hầu như tối nào mọi người cũng nhậu nhẹt, cười nói vui vẻ ở cửa trại trước lều. Vì không ai biết được đó có phải là đêm cuối cùng của mình hay không.
Nơi đây có vang lên tiếng cười nói của các tướng sĩ nhưng cũng đọng lại máu và nước mắt của họ.
Uống những chai rượu mạnh cũng là để sát trùng cho vết thương trong lòng.
Anh mơ hồ nhớ tới lần đầu tiên ra chiến trường năm đó chính là một trận thắng lợi nhưng cũng thể thảm không kém.
Bản thân kéo theo đội trưởng đang hấp hối, gần như là bò để trở về...
Hết lần này đến lần khác thoát khỏi bàn tay tử thần.
Bây giờ, một số đồng đội ban đầu đã giải ngũ
Cũng có vài người vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường.
Trong lòng Tần Vũ Phong không khỏi bùi ngùi. Anh hồi tưởng từ lúc bản thân còn ở trong đội cảm tử hết lần này đến lần khác thoát chết trong gang tấc cho đến ngày hôm đó.
Đánh một trận liền vang danh phong thần, vô vàn vinh quang cùng rực rỡ kéo tới!
Hôm đó, tất cả tướng sĩ trong doanh trại mở tiệc ăn mừng suốt đêm.
Chúc mừng cuộc chiến giành thắng lợi.
Chúc mừng cho anh nhận được sự tôn quý và vinh dự độc nhất vô nhị.
Chỉ tiếc là tất cả những điều này bây giờ cũng giống như mò trăng đáy nước.
Một khi tỉnh mộng, mới thấy rõ ràng những gì trước mắt.
Tần Vũ Phong nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi không khí tại nơi đây.
Haiz...Tất cả đã kết thúc rồi!
Anh thở dài một cái, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng anh vẫn chỉ một thân một mình, lẻ loi, chỉ có mặt trời trên cao cùng bầu bạn mà thôi.
Sa mạc cô độc không biết đâu là điểm cuối, ánh chiều tà phủ xuống con sông dài.
Giống như ngày ấy, khi Tần Vũ Phong một mình đến biên giới phía Bắc.
Có lẽ đây là lời chia tay đẹp nhất... . Kiếm Hiệp Hay
Một mình đến, rồi lại rời đi với hai bàn tay trắng.
Ngay tại lúc này. "Rầm rầm!"
Từ phía xe truyền đến tiếng bước chân, vô cùng nhịp nhàng như tiếng sấm
Toàn bộ khu trại biên giới phía Bắc vào lúc này dường như vừa được sống lại. Tần Vũ Phong nhìn lại, mấy trăm ngàn tướng sĩ, giống như thủy triều mà bước về phía anh.
Dưới ánh trăng, áo giáp của họ lấp lánh rực rỡ.
- ------------------