Trong mắt của Tần Vũ Phong lúc này đang phản chiếu ngược lại ánh sáng của Cửu Diệp Kim Liên.
Thật ra thì, dựa vào thực lực của anh mà nói, ngay tại chỗ này anh có thể trực tiếp cướp lấy Cửu Diệp Kim Liên, sau đó ung dung rời đi.
Dù cho toàn bộ những người đang có mặt ở nơi này cộng lại cũng vẫn không phải là đối thủ của anh, những cạm bẫy của Thuật Cơ Quan đã thất truyền từ lâu đang được bày bố ở bên ngoài kia cũng không thể nào ngăn được bước chân của anh. Thế nhưng, bản thân Tần Vũ Phong là vị tướng đứng đầu trong hàng trăm binh tướng, anh cũng biết rất rõ đạo lý “Nghi ngờ người thì không dùng người, đã dùng người thì không nên nghi ngờ người”.
Trước mắt, Hàn Cam Vọng đã dẫn sáu người bọn họ đến xem Cửu Diệp Kim Liên mà không hề có một chút phòng bị nào, có thể thấy được là ông ta hết sức tin tưởng vào bọn họ.
Theo lẽ dĩ nhiên, Tần Vũ Phong cũng sẽ không phụ lòng tin tưởng của ông lão này.
Tần Vũ Phong anh cũng có sự kiêu ngạo của Chiến thần Thiên Vũ, hành vi lợi dụng lòng tin để cướp lấy báu vật chắc chắn không phải là tác phong của Chiến thần Thiên Vũ!
Vì vậy, Tần Vũ Phong cũng không hề làm gì, thời điểm đi tới khu vực cấm này của nhà họ Hàn như thế nào, thì lúc rời đi anh cũng sẽ đi đi như thế. Truyện Khác
Nhưng mà, con đường để bọn họ rời đi cũng không phải là con đường lúc bọn họ đi tới.
Hàn Cam Vọng dẫn đoàn người đi vào một con đường khác, lúc trở ra, trước mắt sáu người không còn là căn phòng nhỏ đổ nát và hoang tàn nơi cửa sau nữa, mà lại là Diễn Võ Đường, nơi bọn họ vừa mới rời khỏi để đi xem Cửu Diệp Kim Liên.
Tần Vũ Phong âm thầm bị sự kỳ diệu của cơ quan này làm cho rung động, nhưng còn năm cao thủ vang danh được mời đến ở phía bên kia thì lại không thể hiểu thấu hết được ý tứ sâu xa trong đó, chỉ thể hiện ra mỗi dáng vẻ ngây ngẩn và thán phục không nói lên lời.
Đã tận mắt thấy được Cửu Diệp Kim Liên cho nên đám người cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chiều tiến lên trước một bước, cho dù là đối mặt với gia chủ của nhà họ Hàn, nhưng mà anh ta cũng vẫn không tháo tấm mặt nạ kia xuống.
“Gia chủ của nhà họ Hàn, bây giờ chúng tôi cũng đã nhìn thấy được đóa Cửu Diệp Kim Liên kia rồi, quả thật là báu vật thứ thiệt”
“Chẳng qua là... Không biết gia chủ của nhà họ Hàn đây gặp phải loại phiền toái gì, thể nhưng lại bằng lòng lấy món báu vật quý giá đến như vậy ra để làm thù lao?”
Khuôn mặt của Hàn Cam Vọng hiện lên đầy vẻ do dự, thật lâu cũng không nói gì.
“Hoạt Diêm Vương để lại”
Tần Vũ Phong đọc rành mạch thành tiếng từng chữ từng chữ được ghi thành ba hàng ở trên tấm thẻ màu đen kia, sau đó không nhịn được nhíu mày một cái.
Những năm gần đây, mặc dù anh vẫn luôn một mực mài danh ẩn tính ở đô thị, cũng canh giữ ở vùng biên cương nơi biên giới phía Bắc, nhưng cũng không phải vì thế mà anh không biết bất cứ chuyện gì trong chốn giang hồ ở Đại Ninh.
Ví dụ như việc anh cũng đã từng nghe thấy tên tuổi của năm cao thủ đang đứng tại nơi này.
- ------------------