CHƯƠNG 13.2
Hoa Doanh Vũ nghiến răng tức giận nhìn người trước mặt, phẫn nộ nói:“Ngươi muốn gì?”
Mím môi cười, không đáp, vô tư ngồi thưởng trà, một lúc lâu sau, đối phương mới quay đầu nói với Hoa Doanh Vũ:“Bát vương gia quảnhiên thông minh, đã hạlệnh cho phép vào mà không cho phép ra, nhưng hắn đâu ngờ rằng, ta vốn không có ýđịnh mang ngươi ra ngoài, qua một lúc nữa, chắc chắn hắn sẽnhanh chóng tìm đến đây.”
Hoa Doanh Vũ bị điểm huyệt và được đưa đến một gian phòng trống không, nơi này vẫn thuộc Hoa Ảnh Giáo, nhưng nó có vị trí xa xôi, thường ít ai đến gần, muốn tìm ra cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Bản tính Hoa Doanh Vũ vốn thông minh giảo hoạt, thấy bộ dạng thản nhiên tự đắc của cái gã kia thì trong lòng liền hiểu rõ vài phần, hắn nói:“Nếu mục đích của ngươi chỉ đơn giản là muốn bắt ta, thì sẽ không tự mình lộ mặt thế này, hiện tại, ngươi đã để cho ta nhận diện, một khi đã như vậy, nhất định ngươi đã có toan tính khác, Quân Hàn Tâm, rốt cuộc ngươi là cái thứ người nào thế?”
Người này không phải Quân Hàn Tâm thì là ai? Nam tử tuấn mỹ trước mặt có dung mạo anh tuấn, khóe miệng nhếch lên cười bí hiểm, môi son hé mở nói:“Hoa giáo chủthông minh hơn người, ngươi có thểtự mình đoán. Tacũng đang định nói cho ngươi biết mụcđích của ta.”
Hoa Doanh Vũ mím môi, thầm nghĩ Quân Hàn Tâm nhất định không chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường, ngày đó rời đi, mình cũng quên mất chuyện sẽ cứu hắn, hắn bị hạ Hoa Túy mà vẫn còn sống đến bây giờ, đem các sự việc trước sau ghép nối lại với nhau rồi suy xét cẩn thận, Quân Hàn Tâm kia nhất định là người của Ly Uyên.
Nhớ lại điệu bộ đêm qua của Ly Tán, Hoa Doanh Vũ cũng có thể đoán được vài phần, hôm nay người trong bạch đạo hẳn sẽ hành động, sẽ không tránh khỏi có người tìm đến gây sự. Nhưng hôm nay là ngày đại hôn, Ly Uyên đối với mình vô cùng thâm tình, y cũng đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không giấu diếm mình chuyện gì nữa. Vì thế, Hoa Doanh Vũ vô cùng tin tưởng chuyện lần này không phải là do Ly Uyên sai khiến. Quân Hàn Tâm tuy là người của Ly Uyên, nhưng lại giấu diếm Ly Uyên hành động, nhất định hắn có mục đích riêng.
Chân mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại rồi bỗng nhiên Hoa Doanh Vũ cười nói:“Ta chợt nghĩ, ngoài Ly Uyên ra, ngươi còn có chủ tử khác.”
Quân Hàn Tâm không trả lời nhíu mày:“ Ah? Vậy thì sao?”
Hoa Doanh Vũ cười nói:“Hiện tại taởtrên giang hồnổi tiếng ác danh, lạiđược mọi ngườiđồnđại có tuyệt thếkì công, trướcđây nếu không vì Ly Uyên khống chếbạchđạo, hôm nay ta cùng Ly Uyên thành thân chắc chắn khiến cho võ lâm nổi sóng to gió lớn, Ly Uyên sớm muộn gì cũng sẽbuông tay với giang hồ,đến lúcđótriềuđình sẽ mất đi người có thể khống chế đại cục”
“Ý của ngươi là Thánh Thượng muốn ta tách các ngươi ra?”Khóe môi giương lên, ánh mắt lóe tia sắc bén.
Hoa Doanh Vũ cười lạnh một tiếng, mím môi im lặng.
Quân Hàn Tâm đứng dậy phủi phủi áo khoác, thở dài nói:“Bát vương gia luôn luôn trung thành, nhưng sau khi cùng ngươi tương luyến lại có ýđịnh rời bỏtriềuđình, du sơn ngoạn thủy.Đương kim Thánh Thượng không thểcho phép, rồi lại cóchút mong mỏi, hy vọng Ly Uyên vẫn là trợthủđắc lực vì ngươi mà khống chếvõ lâm.”
“Cho nên mớiphái ngươiđến bắt ta, tránhđểhôm nay Ly Uyên cùng bạchđạogiằng co, cứu vãn cơhội cuối cùng cho Ly Uyên?”
“Đúng vậy.”
Lông mày Hoa Doanh Vũ giãn ra, cười nói:“Hảo cho một tên cẩu nô tài có tâm kế, ngươi một mặt thỏa mãn ý muốn của hoàngđế, mặt khác lại muốnđem ta chạy thoát,đến lúcđóLy Uyên mấtđi thếlực, Ly Tán lại không thật tâm vì hoàngđếbán mạng, ngươi liền trở thành người tiếp nhận tốt nhất, giang hồvõ lâm liền quy phục dưới chân ngươi.”
Quân Hàn Tâm vẫn không trả lời, hai mắt nhắm nghiền:“Bày mưuđùa giỡn mệt chết a, Thánh Thượng làm việc thủđoạn sắc bén ngoanđộc, cảtrước lẫn sau khiđăng cơđều đãloại trừhết chín huynhđệ, tám chết một tàn phế, Ly Uyên cùng Ly Tán có thểsống sót, ngoại trừviệc hai người bọn họđối với triều chính vô tâm, còn bởi vì Ly Uyên trung thành khôngđổi, vì Thánh Thượng lần lượt dẹp trừphản loạn,lại vì Thánh Thượng âm thầm thống nhất giang hồ. Thánh Thượngđối hắn vẫn là không cho phép rờiđi, hôm nay không thành công, Thánh Thượng còn có thểtìm cơhội khác, chỉcần các ngươi khôngđi, một ngày nàođóLy Uyên sẽnắm giữvõ lâm, vì Thánh Thượng màtrông giữmột mảnh giang sơn.”
Hoa Doanh Vũ mím môi, Ly Uyên quả thật có ý muốn cùng hắn tiêu dao giang hồ, rời đi nơi thị phi này, đến nơi khác xây dựng một thế giới của hai người , nguyên lai muốn quang minh chính đại rời đi cũng không phải là chuyện đơn giản. Cười lạnh một tiếng nói:“Nếu ta không chịu làm theo ý muốn của ngươi thì sao?”
Quân Hàn Tâm cười lạnh:“Đoạtđược giang hồchỉlà chuyện sớm muộn, giang hồlắm thịphi, Hoa giáo chủcũng không phải là người có dã tâm, chẳng thà hai người tay nắm tay rờiđi, sống cuộc sống nhàn vân dã hạc mỹmãn, sống nhưthếcòn hơnởnơi giang hồchướng khí dơbẩn giao du với kẻxấu.”Trong nháy mắt đã giải khai huyệt đạo của Hoa Doanh Vũ.
Thân thể được thả lỏng, trong ngực có chút mệt mỏi, chậm rãi đứng dậy:“Có sống nơi nướcđục này cũng không sao, chỉlà Quân Hàn Tâm ngươi nhớkỹcho ta, Hoa Doanh Vũta không phải kẻdễchọc, cẩn thận ta cho ngươi nếm mùiđau khổvì chuyện hôm nay!”Cười lạnh một tiếng không chút tức giận bước ra cửa.
Vừa bước ra đã thấy Phong Tuyết Nguyệt đứng cạnh cửa, Hoa Doanh Vũ đứng thẳng người lại rồi thản nhiên hỏi:“Ngươi khiđókhông phải khinh thường Quân Hàn Tâm sao, vì sao bây giờ lại bán mạng cho hắn .”
“Vì hắn đẹp……”
“Đồphóngđãng.”Lạnh lùng nói ra ba chữ rồi nhanh chóng rời đi.
Phong Tuyết Nguyệt nghe xong lời mắng của Hoa Doanh Vũ, ủy khuất chép miệng:“Ta nhưvậy mà là kẻphóngđãng ư? Ta vẫn còn là xửnam a.”
Phong Tuyết Nguyệt tâm cơ thâm sâu, nói mười câu thì có đến chín câu nửa thực nửa giả. Hoa Doanh Vũ cũng không tranh cãi với hắn, Phong Tuyết Nguyệt tuy rằng hành động cổ quái, nhưng xem như cũng là người bạn thân duy nhất trong đời, cũng chưa từng làm hại mình, hiện tại nhìn hắn diễn bộ dạng ủy khuất đến sống không bằng chết như vậy cũng không nỡ rời đi.
Hoa Doanh Vũ thầm tính toán một lát, đột nhiên thân thể bất động, hướng Phong Tuyết Nguyệt cười đến rất sáng lạn:“Ngươi nói sẽ tặng cho ta một phần đại lễ, thế mà ngươi lại đi tiếp tay cho Quân Hàn Tâm phá hoại hôn sự của ta, ngươi nói xem, ta có thể dễ dàng buông tha cho ngươi không?”
Phong Tuyết Nguyệt cười vang:“Doanh Vũcứ đùa, sao ngươi lại hẹp hòi vậy chứ.”
“Ai nói không thể?”Thu lại vẻ tươi cười,“Ngươi tốt nhất là nên lập tức giúp ta khôi phục công lực, bằng không ta sẽlấy cái mạng nhỏ của Quân Hàn Tâm!”
Phong Tuyết Nguyệt hơi hơi nhíu mi, với tính tình của Hoa Doanh Vũ, nếu không có tính toán gì thì cũng sẽ không đột nhiên muốn khôi phục công lực như thế. Phong Tuyết Nguyệt trầm ngâm suy tư một lát cười nói:“Ngươi cần công lực làm cái gì,Ly Uyên không phải bảo vệngươi rất tốt sao?”
“Tốt chỗnào?”Hoa Doanh Vũ cười lạnh,“Nếu tốt sao ta lại bị ngươi bắtđếnđây?”
Phong Tuyết Nguyệt không nói được gì, mím môi đứng tại chỗ im lặng.
“Ngươi làđồthấy sắc quên bạn.”Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng liền nhanh chân rời đi.
Phong Tuyết Nguyệt tự biết đuối lý, đoán trước Hoa Doanh Vũ nhất định sẽ không hại mình, nếu hắn muốn khôi phục công lực liền thuận theo ý hắn đi. Nghĩ vậy, lập tức chạy theo vỗ nhẹ lên đầu vai của hắn.
Hoa Doanh Vũ vừa quay người lại định mở miệng, lập tức có vật gì đó chui vào trong miệng,“ Vèo”Thoáng cái đã trôi xuống bụng.
Phong Tuyết Nguyệt cười híp mắt nói:“Linh cổnày tađãtìm rất lâu, bây giờthì lợi cho ngươi rồi a!”Dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Thật thần kỳ, linh cổ này vừa vào trong bụng, liền cảm thấy có một cỗ chân khí tụ lại trong vùng đan điền, khẽ nắm tay không ngờ lại có cảm giác công lực ngưng tụ trong kinh mạch như trước.
Hoa Doanh Vũ hơi nhíu mi, Phong Tuyết Nguyệt này quả nhiên âm hiểm! Nhất định là sợ mình hại Quân Hàn Tâm, nên chỉ cho mình một nửa công lực, nhưng như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt đau khổ trong đêm trăng tròn.
Khẽ nâng nhẹ mũi chân, lập tức phóng nhanh về phía trước, chỉ trong thời gian nửa nén hương đã tới cửa trạch viện. Do dự trong nửa khắc bóng người liền biến mất dưới ánh mặt trời.
———————–