CHƯƠNG 17.2
Gió thu thổi nhẹ, ở sâu trong Lâm Uyên, có hai thân ảnh ngồi dưới tàng cây đang ôm lấy nhau. Nam nhân anh tuấn gắt gao siết chặt tiểu mỹ nhân vào lòng, mày rậm phi dương, khóe môi mang theo nụ cười tà nịnh*, nhẹ nhàng đùa giỡn với đôi gò má xinh đẹp của mỹ nhân.
(*)Tà nịnh là cười đểu
Hoa Doanh Vũ dựa vào người Ly Uyên, hai mắt khép hờ, kín đáo che đậy tiếu ý, cánh mũi hơi thở nhẹ, đôi môi mấp máy phát ra thanh âm thật dễ thương:“Đến đây xoa cho ta a”
Ly Uyên không đáp, vẫn duy trì hành động quấy nhiễu đôi gò má phấn nộn
Bỗng hai má xinh đẹp được một bờ môi mềm mại chạm vào cọ xát, hơi hơi ngứa, rồi lại nhanh chóng cảm thấy thoải mái. Tiểu mỹ nhân khẽ rên, xoay thân mình ôm lấy cổ Ly Uyên, ngẩng đầu dâng lên đôi môi đỏ mọng.
Ly Uyên lập tức đón nhận, vươn đầu lưỡi đi vào dò xét, bắt lấy cái lưỡi nộn hồng của đối phương rồi mới bắt đầu mút vào. Đột nhiên Hoa Doanh Vũ cắn môi Ly Uyên một cái, thoáng dùng một chút sức, cho đến khi nghe thấy mùi máu tươi trong miệng mới lập tức nhả ra.
Hắn nhìn Ly Uyên cười tủm tỉm, thấy y nhíu mi đau đớn, dường như lập tức lấy lòng mà vươn lưỡi liếm liếm bờ môi của Ly Uyên, hôn nồng nhiệt, sau đó vui vẻ ôm lấy cổ y.
Ly Uyên sờ sờ phiến môi bị tàn phá của mình, không hề để ý đến vết thương mà càng ôm chặt tiểu mỹ nhân hơn, lẩm bẩm nói:“Thật không thể tin nổi.”Y tiếp tục xoa nắn hai gò má hắn, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Hoa Doanh Vũ thấy Ly Uyên ôn nhu như vậy, trong lòng càng thêm vui mừng. Qua thật lâu sau mới nói:“Không biết Sở Thiên Tầm ở nơi đó thế nào rồi? Hôm nay Quân Hàn Tâm nhất định sẽ thảm bại.”
Ly Uyên hiểu rõ, mặc dù công lực Sở Thiên Tầm tăng cao, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Quân Hàn Tâm. Trận chiến ngày hôm nay, Ly Uyên vốn cảm thấy không tốt, nhưng Hoa Doanh Vũ lại vô cùng vui vẻ, thế nên y cũng không muốn quấy nhiễu hứng thú của bảo bối nhi làm gì. Huống hồ, tâm tư Hoa Doanh Vũ kín đáo, trong lòng chắc chắn đã có tính toán, nếu y tỏ ý phản đối khác nào chọc bảo bối nhi mất hứng.
Cứ chiều theo ý bảo bối là tốt nhất, không cần phải băn khoăn lo lắng làm chi, mỗi ngày được ôm bảo bối vào lòng vui đùa, thế gian còn gì khoái hoạt hơn?
Hoa Doanh Vũ làm sao không hiểu rõ tâm tư y được, đã lâu chưa có đánh y cái nào, thật là không quen tay a. Bây giờ hắn chỉ có thể ủy khuất nhìn y, nức nở nói: “Sao ngươi luôn không tin tưởng năng lực của ta vậy?”Cắn cắn môi dưới, trong ánh mắt ngập tràn sự ai oán.
Ly Uyên kinh ngạc, lập tức nâng cằm bảo bối nhi lên, dỗ dành:“Ta tin mà, phu nhân của ta thông minh như vậy, chắc chắn là đã chuẩn bị kế hoạch chu toàn. Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngoan~”Chóp mũi kề chóp mũi, Ly Uyên vui vẻ nở nụ cười an ủi.
Hoa Doanh Vũ làm sao còn tâm trạng giận dỗi được chứ, hừ một tiếng, ôm lấy cổ nam nhân, ra sức cọ cọ làm nũng, đột nhiên nói: “Ta cho ngươi biết nha, Quân Hàn Tâm đã bị ta hạ độc, hôm nay nhất định sẽ đại bại.”
Ly Uyên sửng sốt, quả nhiên Hoa Doanh Vũ còn có hậu chiêu. Trong lòng thoáng cảm thấy hơi hổ thẹn, Hoa Doanh Vũ thật sự đã nói đúng, bản thân y chưa từng tin tưởng hắn, chưa từng nghĩ rằng Quân Hàn Tâm sẽ thất bại. Mặc kệ Quân Hàn Tâm vì sao bị trúng độc, Ly Uyên lập tức ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, ôn nhu nói:“Hảo phu nhân, vi phu sai lầm rồi, đừng giận ta nữa mà?”
Hoa Doanh Vũ thút thít mũi:“Vậy sao ngươi không hỏi ta hắn làm sao mà bị trúng độc?”
Ly Uyên nhìn bộ dáng ủy khuất của Hoa Doanh Vũ, trong lòng thực thích hắn dịu dàng yếu đuối thế này, lập tức chiều theo ý của hắn, hỏi:“Xin phu nhân chỉ giáo.”
Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng, thầm thì nói: “Ngày đó Quân Hàn Tâm bắt ta đi để giải độc cho hắn, khi đó trong máu của ta đã có sẵn xà độc và Linh Chi Tiên, vừa đại bổ vừa là đại độc. Bình thường không dễ nhận ra, nhưng ta đã dạy Sở Thiên Tầm một bộ võ công, tạm thời có thể khơi dậy độc tính của xà độc, khiến cho công lực hắn nhanh chóng biến mất, đợi đến khi Hoa Duyến Thập Tam thức được đánh ra, chân khí trong người hắn sẽ lập tức chảy ngược, huyết khí công tâm.”
Sau khi nghe xong, Ly Uyên liền cười khen ngợi:“Phu nhân hảo mưu kế.”
Hoa Doanh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng:“Đâu bằng mưu kế của ngươi a, vừa có thể thâu tóm Hoa Ảnh Giáo, vừa có thể thâu tóm cả tâm ta.”
Ly Uyên nhất thời rùng mình, nhắc đến chuyện xưa trong lòng y ngập tràn hối hận. Cười khổ một tiếng, ôm lấy Hoa Doanh Vũ, dùng thanh âm áy náy đáp lời hắn: “Chuyện ngày xưa là do ta không tốt, ….phu nhân….đừng giận ta.”
Bỗng chốc, miệng đầy mùi vị chua xót
Hoa Doanh Vũ vốn không cố ý nói thế, đến khi nhìn thấy biểu tình hối hận của Ly Uyên, lòng hắn cũng vạn phần xót xa. Chuyện ngày xưa chắc hẳn đã khiến Ly Uyên dằn vặt khôn nguôi, bây giờ vô tình gợi lại càng làm cho y thêm thương tâm. Hoa Doanh Vũ lập tức đưa cái miệng nhỏ xinh của mình đến gần Ly Uyên hơn, dịu dàng nói: “Ta không giận, ta tình nguyện bị như vậy, …tình nguyện thích…….thích ngươi……..”
Dung nhan đỏ ửng, biểu tình ngượng ngùng, Ly Uyên gắt gao ôm lấy hắn, trong lòng bách vị tạp trần, không phân rõ đấy là mùi vị gì…chua xót…hay ngọt ngào? Nếu không cùng nhau trải qua việc này, y làm sao biết rằng Hoa Doanh Vũ yêu y biết bao.
Thấy nam nhân im lặng, Hoa Doanh Vũ nhịn không được mở miệng trách yêu:“Sao ngươi không để ý đến ta?”
Ly Uyên chợt bật cười, nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc, hùng hồn nói: “Ly Uyên ta kiếp này quyết không phụ ngươi”
Hoa Doanh Vũ nghe xong đỏ bừng mặt, đánh y một cái:“Ngươi lại không đứng đắn rồi.”
Điềm ngôn mật ngữ cứ như vậy mà tuôn ra không dứt, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Hoa Doanh Vũ mới sực nhớ ra một chuyện, nhíu mi nói: “Tại sao Ly Tán vẫn chưa trở về?”
Ly Uyên vỗ về tay bảo bối nhi, trấn an:“Hôm nay đông người, có lẽ đệ ấy muốn ở lại xem náo nhiệt một chút.”
Hoa Doanh Vũ gật đầu, thở dài, đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Sau một lúc lâu, đột nhiên giật bắn người, hốt hoảng nói:“Nguy rồi, ta quên mất còn có Phong Tuyết Nguyệt”
Ly Uyên lập tức phái người ra ngoài nghe ngóng tin tức, quả nhiên, trận đấu hôm nay Sở Thiên Tầm đại bại, sau khi Quân Hàn Tâm lên làm minh chủ, Sở Thiên Tầm và Ly Tán cũng biến mất.
Nghe xong tin tức, Hoa Doanh Vũ trầm ngâm một lát, nói:“Chắc chắn là bị Quân Hàn Tâm bắt rồi, Quân Hàn Tâm luôn có mưu đồ ám muội đối với Ly Tán, nhất định sẽ không làm khó đệ ấy, còn với Sở Thiên Tầm thì không chắc .”
Ly Uyên cũng lo lắng, Quân Hàn Tâm trước kia từng thích Ly Tán, nhưng thật hay giả thì khó mà biết được. Hơn nữa, dù sao Ly Tán cũng là một Vương gia, nếu gã có gây tổn hại đến Ly Tán thì sẽ bị quy vào tội phạm thượng, tránh không khỏi phiền toái.
Ly Uyên đối diện với Hoa Doanh Vũ nói:“Có khả năng là do Quân Hàn Tâm gây ra, nhưng hắn đã lên làm minh chủ võ lâm, thời cuộc đã định, Ly Tán đối với hắn hầu như không còn hữu dụng. Đợi một chút nữa nếu vẫn không có tin tức của đệ ấy thì ta sẽ đến tận cửa đòi người”.
Mãi đến nửa đêm vẫn chưa có tin tức của Ly Tán, Ly Uyên ruốt cuộc không thể ngồi yên chờ nữa, quyết định tự mình đi đòi người. Mới vừa đứng dậy liền bị người bên cạnh kéo lại, y còn tưởng Hoa Doanh Vũ cản không cho đi, ai ngờ, người nọ chỉ thản nhiên dặn dò:“Nhớ cẩn thận một chút, ta chờ ngươi”
Trong lòng Ly Uyên cảm động, bảo bối nhi quả nhiên hiểu rõ y. Cầm theo Hoa Lẫm kiếm, mang bảo bối nhi ấn xuống giường:“Ngoan ngoãn ngủ đi, khi tỉnh dậy thì ta đã trở lại.”Y mỉm cười xong liền xoay người ly khai.
Hoa Doanh Vũ nằm trên giường không tài nào chợp mắt được, nếu như Quân Hàn Tâm vì tình mà bắt giữ Ly Tán, chỉ sợ Phong Tuyết Nguyệt sẽ gây khó dễ cho đệ ấy. Còn Ly Uyên bây giờ mất đi thế lực, đối với Quân Hàn Tâm cũng không thể gây ra uy hiếp gì lớn, có lẽ cũng sẽ không đến nỗi bị gã dồn vào hiểm cảnh
Ly Uyên đi rồi làm sao ngủ tiếp đây. Cởi bỏ y phục trên người, đứng dậy, trông bộ dáng Hoa Doanh Vũ lúc này hệt như một tiểu nương tử đang ngóng trượng phu trở về.
Đêm đã khuya, ngay cả trà cũng nguội lạnh, ánh nến yếu ớt lay động, giương mắt nhìn phía cửa trông thấy Lục Oánh đang cuộn mình ngủ ngon lành, Hoa Doanh Vũ vô cùng phẫn uất, chủ nhân hắn ngủ không được vậy mà tiểu súc sinh này lại nhàn nhã như thế! Ý đùa nổi lên, muốn đem con rắn nhỏ kia đánh thức. Tuy là loài vật, nhưng Lục Oánh cũng có linh tính, nhìn thấy chủ nhân bèn lê lết bò qua
Hoa Doanh Vũ thầm vui mừng, phiền muộn chất chứa trong lòng vơi sạch. Chơi với tiểu súc sinh này thật thú vị, nó không thích ăn mặn chỉ thích cỏ xanh, so với Hoa Doanh Vũ cũng có vài phần tương tự. Tính tình nó cũng cực kỳ lười biếng, thường hay uể oải nằm phơi nắng dưới thái dương.
Hoa Doanh Vũ tươi cười, một người một xà cứ thế mà chơi với nhau. Bàn tay trắng nõn hơi giơ lên cao, Lục Oánh cũng nâng đầu lên theo, phần đuôi xoắn tròn trên mặt đất, chỉ có thân thể là đứng thẳng.
Đúng vào lúc này, sắc mặt Hoa Doanh Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, chỉ trong chớp mắt bỗng cười rộ lên:“Là kẻ nào chán sống thế, mau lăn ra đây cho ta?”
Cửa phòng bị một trận cuồng phong đánh bật, phía sau tấm màn chậm rãi hiện ra thân ảnh một nam tử trong tay có cầm trường kiếm như bước ra từ trong bóng đêm âm u, khuôn mặt gã cũng dần dần lộ rõ.
Nụ cười trên môi Hoa Doanh Vũ cứng lại, tim hắn đập mạnh. Đây có thể gọi là người sao? Khuôn mặt đầy thương tích, những vết sẹo xấu xí chạy lung tung trên da thịt, có vài đường sâu đến nỗi thấy cả xương trắng, còn khủng khiếp hơn gương mặt bị hủy của hắn ngày trước
Nam tử ngẩng đầu, quét ánh mắt sắc bén về phía Hoa Doanh Vũ, gã phát ra thanh âm khàn khàn xen lẫn phẫn hận:“Hoa Giáo chủ đã lâu không gặp.”
——————————-