Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 117: Chương 117: Bọn họ quá ăn ý rồi




Lam Anh San mặc một cái áo khoác Cashmere màu hồng, trên chân là giày Leisure màu trắng, thoạt nhìn non nớt lại trẻ trung.

Thấy rõ người đi đến là ai, Lạc Từ Sênh cũng rất vui vẻ, ôm cô gái đó vào lòng: “Anh San, mau để mẹ Hoắc nhìn xem có cao lên không?”

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng con trai, mấy năm qua, Lạc Tử Sênh xem Lam Anh San như là con gái ruột.

Lam Anh San hơi nũng nịu: “Người ta đã trưởng thành rồi, sẽ không giống như trước kia mỗi năm đều cao lên nữa. Mẹ Hoắc, con đã không phải trẻ con nữa rồi.”

Lạc Tử Sênh bị cô ta chọc cho cười không khép được miệng, vỗ tay Lam Anh San, nhìn về phía cô gái tựa vào lòng Hoắc Lăng Trầm: “Nhã Tuyền, con biết Anh San chứ?”

Niên Nhã Tuyền đè xuống nỗi chua xót trong lòng, cố gắng mỉm cười: “Vâng, biết ạ, trước kia từng gặp mấy lần.”

Trông bọn họ như vậy thật giống người một nhà..

Lam Anh San buông Lạc Tử Sênh ra, vui vẻ chạy đến bên cạnh Hoắc Lăng Trầm, rất tự nhiên kéo cánh tay trái của anh, ngọt ngào cười một tiếng: “Chú, thím, vừa rồi nhìn thấy mẹ Hoắc vui quá, đừng trách đến giờ cháu mới qua chào hỏi hai người nha.”

Hoắc Lăng Trầm âm thầm rút cánh tay ra, cưng chiều sờ đầu cô ta một cái: “Không phải lần nào vừa nhìn thấy mẹ Hoắc, trong mắt cháu chỉ có mình bà ấy thôi sao?”

Lam Anh San lè lưỡi, lần nữa đi tới bên cạnh Lạc Tử Sênh, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, mẹ Hoắc là người đối với con tốt nhất trên đời.”

Hoắc Lăng Trầm ôm chặt cô gái trong lòng, không lên tiếng.

Cảm nhận được sức lực của anh, Niên Nhã Tuyền mờ mịt đứng tại chỗ, bàn tay ở trong túi, nắm chặt vải trong túi, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc.

Miệng cô không ngọt như Lam Anh San, càng không biết lấy lòng người, không biết mẹ Hoắc Lăng Trầm có thất vọng về cô không?

“Đi thôi, vào trước rồi nói sau.” Lạc Tử Sênh xoay người, chuẩn bị vào biệt thự.

Thế nhưng lại bị Lam Anh San kéo lại, “Ai yo, mẹ Hoắc, con quên mất, con của một người bạn của con còn ở trên xe. Mẹ nó tạm thời có cuộc họp, con lại vội muốn gặp mẹ, chỉ đành dẫn nó tới.”

Nói xong, Lam Anh San ngượng ngùng lè lưỡi một cái.

Lạc Tử Sênh nghe nói trên xe còn có một đứa bé, liền vội vàng nói: “Mau mau đưa đứa bé xuống đi.”

Cửa xe của Lam Anh San được vệ sĩ cách đó không xa mở ra, một bé trai mặc áo khoác lông màu xanh da trời từ trên xe nhảy xuống. Trên đầu đội mũ dệt kim màu đen, trong tay cầm súng lục đồ chơi, thấy một đám người, giơ lên súng lục đồ chơi hô to: “Tất cả giơ tay lên cho bổn thiếu gia, bằng không cẩn thận ta đánh vỡ đầu các người.”

Đứa trẻ mặt đầy bướng bỉnh, Hoắc Lăng Trầm khẽ cau mày, Niên Nhã Tuyền chưa hề tiếp xúc với đứa trẻ, nhất thời cũng không biết có nên phối hợp với nó không..

Chỉ có Lam Anh San lập tức giơ tay đầu hàng: “Húc Húc đại vương, bỏ qua cho cô, cô đưa cháu đi ăn ngon có được không?”

Nghe bảo có đồ ăn, thằng bé vội vàng cất đồ chơi đi, gào to chạy vào biệt thự: “Xông lên, có đồ ăn, các anh em mau xông lên.”

Sau đó, thằng bé liền chạy biến vào biệt thự.

“...”

Dường như Lam Anh San không cảm giác được có gì đó không đúng, cũng có lẽ là đã sớm thành thói quen, từ đầu đến cuối mang theo nụ cười mỉm ưu nhã theo Lạc Tử Sênh vào biệt thự.

Niên Nhã Tuyền ở phía sau nhìn bộ dạng của đứa bé kia, không nhịn được nghĩ, nếu sau này cô và Hoắc Lăng Trầm sinh được một con gấu con nghịch ngợm như vậy, có phải sẽ không nhịn được mà đánh nó mỗi ngày không..

Cô vừa nghĩ xong, người đàn ông bên cạnh nói vào tai cô: “Anh cảm thấy chúng ta vẫn nên sinh một bé gái thì tốt hơn.”

Sắc mặt Niên Nhã Tuyền đỏ ửng, vừa đi theo anh vào trong, vừa đáp: “Không phải anh muốn con trai sao?”

“Anh sợ không nhịn được đánh nó mỗi ngày.”

Lời anh khiến nói cô gái không nhịn được cười phì ra tiếng, ở điểm này, bọn họ quá ăn ý.

Hoắc Lăng Trầm nhìn cô cười, tâm trạng cũng rất tốt: “Vậy thì từ tối nay trở đi, anh sẽ phải cố gắng hơn rồi.”

“Cố gắng cái gì?” Niên Nhã Tuyền đổi dép, tiện tay lấy đôi dép bên cạnh anh để ra trước mặt anh.

Hoắc Lăng Trầm thay giày xong mới trả lời cô: “Cố gắng làm em sinh con gái.”

Niên Nhã Tuyền bất ngờ bị chọc ghẹo không kịp đề phòng, dùng sức nhéo lên cánh tay anh một cái: “Không biết xấu hổ.”

Người đàn ông cười khẽ.

Lạc Tử Sênh đứng trong phòng khách quay đầu lại, vô tình nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ ngoài cửa, nhìn nụ cười trên mặt Hoắc Lăng Trầm, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Từ khi Lăng Trầm mười mấy tuổi tới nay, đã lâu rồi bà ấy cũng không gặp lại nụ cười của anh.

Xem ra, nó thật sự không chỉ thích Nhã Tuyền.. Sau đó, bà ấy dường nghĩ đến gì đó, vẫy vẫy Niên Nhã Tuyền: “Nhã Tuyền, đến chỗ mẹ.”

Niên Nhã Tuyền nghe lời đi tới trước mặt Lạc Tử Sênh, khó khăn gọi: “Mẹ.”

Không phải cô không muốn gọi Lạc Tử Sênh như vậy, mà bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng gọi mẹ, đột nhiên gọi xưng hô này, thật sự không quen..

Tay Lạc Tử Sênh vừa động đậy, Lam Anh San bên cạnh bỗng nhiên kêu lên: “Húc Húc, mau xuống, không được lên lầu!”

Húc Húc đang leo cầu thang quay đầu lại làm mặt quỷ với Lam Anh San: “Không xuống, không xuống, không xuống đâu!” Nói xong, liền tiếp tục chạy lên lầu.

Lam Anh San nhìn ba người dưới lầu, có chút bối rối nói: “Chú, hay là chú đi với cháu lên xem sao? Dù sao trên lầu cũng là phòng của mọi người..”

Hoắc Lăng Trầm không nói gì, nhưng cũng không từ chối, nâng bước chuẩn bị bước lên lầu. Trên cổ tay bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay bỏ, Niên Nhã Tuyền nhìn vào mắt anh: “Để em lên xem, anh ở với mẹ trước đi.”

Đi cùng cô ta? A a.. Cô sẽ không cho Lam Anh San và Hoắc Lăng Trầm có cơ hội ở riêng.

Lạc Tử Sênh không biết tâm tư của Niên Nhã Tuyền, cũng không nghĩ quá nhiều, mỉm cười nói với cô: “Nhã Tuyền, để Lăng Trầm lên đi, mẹ có chuyện nói với con!”

Lạc Tử Sênh nói như vậy, Niên Nhã Tuyền chỉ đành buông cổ tay Hoắc Lăng Trầm ra. Hoắc Lăng Trầm cảm nhận được sự khác thường của Niên Nhã Tuyền, an ủi vỗ vỗ tay cô, đi tới bên cạnh Lam Anh San, gọi một người giúp việc đang bưng trà rót nước cách đó không xa: “Đi lên xem nó đi.”

“Vâng, Hoắc tổng!”

Niên Nhã Tuyền nhìn người giúp việc nữ đi lên lầu, Hoắc Lăng Trầm lần nữa trở lại bên cạnh cô, lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cạnh Lạc Tử Sênh.

“Nhã Tuyền, mẹ tới vội vàng, chưa kịp chuẩn bị quà cho con, đây là vòng ngọc tổ truyền của nhà họ Hoắc, hôm nay mẹ sẽ giao nó cho con, con phải giữ cho kỹ! Biết không?” Lạc Tử Sênh lấy đôi vòng ngọc trong suốt lấp lánh trên cổ tay xuống, kéo Niên Nhã Tuyền qua, đặt vào tay cô.

Thật ra, Lạc Tử Sênh có mang quà, nhưng nếu đưa cho con dâu món quà kia thì quá nhẹ, dứt khoát không lấy ra nữa.

Niên Nhã Tuyền bị dọa sợ hết hồn, vòng ngọc tổ truyền.. Vừa cảm động vừa khẩn trương, lại không biết có nên nhân nhận hay không, cô chân tay luống cuống nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Hoắc Lăng Trầm cười nhạt: “Mẹ cho em, cứ nhận đi.”

Niên Nhã Tuyền nắm chặt đôi vòng ngọc trong tay, vành mắt đỏ ửng nói cảm ơn Lạc Tử Sênh: “Cảm ơn mẹ.. Con sẽ.. Sẽ quý trọng nó, giữ cẩn thận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.