Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 69: Chương 69: Đúng là ở đây




Bốn người khác thấy Niên Nhã Tuyền động thủ, rối rít buông mạt chược trong tay xuống, đứng lên khỏi ghế. Không tới một phút, một mình cô đã bị bốn năm người đàn ông vây lại.

Không còn cách nào khác, gặp những chuyện như thế này, cô chỉ có thể cứng rắn hơn mà thôi.

Thuận lợi hạ gục tên chủ tiệm, quật hắn ta ngã sấp trên đất kêu rên, lại giải quyết thêm một người khác, bốn người khác thấy cô có chút võ, cầm điện thoại bấm một dãy số: “Đụng phải một kẻ biết võ, bảo A Tùng và A Nam tới đây.”

Hỏng bét!

Niên Nhã Tuyền buông người đàn ông trong tay ra, thấy một kẽ hở, nhanh nhẹn chạy về phía cửa sau.

Ai ngờ, làm gì có cửa sau nào, bên trong là phòng trong của bọn họ. Không đợi cô quay đầu lại, cửa phòng liền bị đóng lại.

Bên ngoài truyền tới giọng người đàn ông: “Trước tiên cứ ở trong đó đi. Lúc nào tụi này cầm được tiền, thì lúc đó cho ra ngoài.”

Cô lấy điện thoại trong túi ra, lúc muốn báo cảnh sát, lại có người bảo: “Mày cứ báo cảnh sát thử xem, xem xem có ai dám quản chuyện làm ăn của bọn tao không! Nếu tao dám để mày giữ lại điện thoại, tức là không sợ mày báo cảnh sát.”

Cô đời nào tin mấy chuyện quỷ quái này, cầm điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát nói lập tức sẽ tới ngay, nhưng cô đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy ai tới.

Mấy người bên ngoài cũng không kiên nhẫn nữa, mở cửa ra, trực tiếp đi vào cướp đoạt trắng trợn.

Một lát sau, hai người đàn ông cao hơn hai mét bước vào đứng trước mặt cô, một trong hai người đàn ông đó miệng đang nhai trầu hét lên bằng thứ tiếng cực kì không theo chuẩn ngôn ngữ phổ thông: “Con nhóc thối, giao ví tiền ra đây.”

Niên Nhã Tuyền đơ người mất một lúc lâu, mới biết bọn họ muốn cô giao ví tiền ra. Nhanh nhẹn lấy ví tiền từ trong balo ra, giao cho hắn ta. “Ừm, tôi rất nghèo, anh nhìn xem, không phải tôi không mua, là tôi mua không nổi, chỉ có ba trăm tệ.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Mày gạt ai vậy? Lấy điện thoại ra, chuyển tiền trực tuyến qua đây.”

“...”

Người đàn ông này cũng không ngu mà!

Nắm thật chặt điện thoại của mình, trong đầu vụt lên một tia sáng, cô mở danh bạ ra muốn hù dọa bọn họ: “Sau lưng tôi có người chống lưng đấy, nếu như vậy, bây giờ tôi gọi cho anh ấy tới trừng trị các người.”

Ai ngờ ngờ người đàn ông nhai trầu kia chẳng có chút ý thức nào: “Gọi đi! Bảo bọn họ tới cứu mày, để tao xem ai dám đến. Một người tới đem theo hai vạn tám, hai người tới đem theo năm vạn.. vạn..”

Niên Nhã Tuyền nghe vậy cũng không nhịn được nhắc nhở hắn ta: “Hai người là năm vạn sáu.” Đã học ngu toán, còn không biết xấu hổ bày đặt đi ăn cướp?

Lướt tới lướt lui lịch sử cuộc gọi, cô căn bản không có ý định sẽ gọi điện thoại, định tìm cơ hội chạy trốn. Kết quả, vô tình đụng phải số của Cố Mặc Thành, đến khi cô nhìn thấy dãy số đó, điện thoại đã vang lên mấy tiếng tút tút.

Cố Mặc Thành rất nhanh liền bắt điện thoại, chỉ là: “Tiểu Tuyền, giờ anh đang có một cuộc họp rất quan trọng, em có chuyện gì không? Không có thì anh cúp máy trước đây.”

Ma xui quỷ khiến, Niên Nhã Tuyền muốn thử: “Ừ, bên này em có chút việc, Cố Mặc Thành, bọn họ đòi em”

“Đòi cái gì? Tuyền Tuyền, cuộc họp đã bắt đầu rồi, chờ một lát anh bảo thư ký đón em về.” Nói thật, Cố Mặc Thành đúng là có một cuộc họp quan trọng, nhưng vẫn chưa bắt đầu, anh ta chỉ tức giận ban nãy Niên Nhã Tuyền cúp điện thoại của mình, bây giờ chỉ muốn gây khó khăn cho cô chút thôi.

Điện thoại bị cúp mất.

Cố Mặc Thành cũng không nghĩ thử xem, đã trễ thế này, cô nói với anh ta bên này xảy ra chút chuyện, là cô đang nói chơi sao?

Hai người đàn ông trong phòng đã không còn kiên nhẫn được nữa, thấy điện thoại bị cúp liền bước tới cướp lấy điện thoại trên tay cô: “Tao không tin trong điện thoại của mày không có tiền, hoặc là thẻ, tao đi quẹt thẻ, mày đưa mật khẩu đây.”

Điện thoại bị bọn họ cướp mất, lấy thẻ Hoắc Lăng Trầm cho cô từ trong ví ra.

Đúng lúc đó, điện thoại của Niên Nhã Tuyền lần nữa vang lên, cô thấy rõ ràng hai chữ “Chú Hoắc” phía trên.

Lúc này, trái tim vừa bị Cố Mặc Thành tổn thương của cô, lại nổi lên hi vọng.

“Cho tôi nhận điện thoại trước đi.”

Hai người đàn ông không cho: “Nhận cái gì mà nhận, quẹt thẻ trước.”

Điện thoại trực tiếp bị bọn họ cúp đi.

Bọn họ không có kiên nhẫn, Niên Nhã Tuyền cũng mất kiên nhẫn, không muốn tự dưng lại mất đi hai vạn tám. Không thử sao biết sẽ không thành công chứ? Lùi về sau mấy bước, hòa hoãn một chút, vọt tới trước mặt một người đàn ông.

Cô nhanh nhẹn nhảy lên lưng người đàn ông đó, cánh tay siết cổ hắn ta, hai chân dùng sức đá vào bắp chân hắn ta, người đàn ông bị đá, trực tiếp quỳ xuống đất.

Người còn lại thấy Niên Nhã Tuyền động thủ, hoạt động gân cốt, nắm đấm nặng nề đập xuống.

Niên Nhã Tuyền dùng chân cản cánh tay của hắn ta, đau đến mức thiếu chút nữa thì cô nhảy cẫng lên.

Người đàn ông vốn quỳ dưới đất, đưa chân phải quét tới, Niên Nhã Tuyền đang bận đối phó người đàn ông nhai trầu, hơi lơ đễnh, bị hắn ta gạt chân té ngã, sống lưng đập xuống đất.

Cô nhe răng trợn mắt bò dậy khỏi mặt đất, chỉnh lại quần áo của mình, nhảy lên không trung đưa hai chân ra, mỗi chân đạp một người, dùng sức đạp vào ngực bọn họ.

Hai người đàn ông đều trúng chiêu, cô thu chân lại, mượn sức cái bàn bên cạnh, nhảy lên giơ nắm đấm đấm vào mắt người đàn ông nhai trầu.

Nhưng, không thành công.

Cổ tay cô bị người đàn ông nhai trầu bắt được, bị bẻ ngược ra sau lưng.

Mặt cô bị ăn một cái tát, sau đó lúc người đàn ông định đạp cô, bên ngoài cánh cửa của cửa tiệm vang lên tiếng bị gõ ầm ầm.

Nếu nói là bị gõ, không bằng nói là bị đập thì hơn.

Ông chủ tiệm ngồi một bên hút thuốc lá nháy mắt với người đàn ông nhai trầu, người đàn ông nhai trầu túm Niên Nhã Tuyền lôi vào phòng trong.

Cửa của cửa hàng được mở ra, mười mấy người ở bên ngoài đứng trong đêm tối, người đàn ông cầm đầu nhìn thấy bàn ghế với cả hàng hóa bị đá ngã trong cửa hàng, sắc mặt thêm mấy phần tối tăm.

Ông chủ cửa hàng thấy một màn này thì có chút sợ, đặc biệt là cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của người đàn ông đứng đầu, sự xuất hiện của anh giống như thần tiên giáng trần. Nói thật, ở nơi như thế này, hiếm thấy có người nào có bề ngoài quý phái bức người như người đàn ông này. Lập tức cười khách khí hỏi: “Các vị, đã trễ thế này, có chuyện gì không?”

Không có ai để ý hắn ta, người đàn ông đi đầu đi trên đôi giày da mới tinh, khí thế bức người bước vào trong cửa hàng.

Định vị điện thoại của Niên Nhã Tuyền, đúng là ở đây.

Anh cầm điện thoại ra, lần nữa gọi vào số điện thoại của Niên Nhã Tuyền, không khiến anh thất vọng, chuông điện thoại vang lên từ phòng trong.

Thông qua khe cửa, Niên Nhã Tuyền bị che miệng nhưng vẫn thấy được người đàn ông ở bên ngoài, cô kích động muốn kêu to, nhưng dùng hết sức cũng chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ưm ưm ưm“.

Thấy điện thoại lóe lên hai chữ “Chú Hoắc”, cô vui mừng muốn khóc.

Cô biết, cũng có thể cảm nhận được người đàn ông với dáng vẻ phong trần bên ngoài kia, chính là vì cô mà tới.

Hoắc Lăng Trầm trầm mặc không nói lời nào liếc qua chủ cửa hàng, bước chân vững vàng đi đến cửa phòng trong, một chân đá văng cửa phòng không đóng kín.

Một màn bên trong, khiến trái tim anh thắt lại, sắc mặt cũng trở nên hết sức u ám.

Cô gái quen thuộc ấy, lúc này khắp người lấm lem, bị một người đàn ông khống chế, nửa bên mặt trắng nõn bị ghì trên đất, miệng bị bịt chặt, một người khác túm hai tay cô, không để cô động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.