“Hu hu hu.. Hoắc Lăng Trầm, giám đốc Hoắc, chú Hoắc, tôi sai rồi!” Cô ôm chặt lấy cái cột ngoài thang máy, nhất quyết không tiến thêm dù chỉ một bước.
Hoắc Lăng Trầm chẳng buồn bận tâm tới sự cầu xin của cô, anh lạnh lùng túm chặt lấy cô rồi lôi vào trong rạp chiếu phim.
Lúc này rạp vẫn đông khách, nhưng Hoắc Lăng Trầm vừa tới đã có người ra đón tiếp riêng, người nọ cung kính dẫn họ vào phòng chiếu lớn nhất.
Niên Nhã Tuyền đợi viên_người quản lý đi khỏi, lập tức ôm ghì lấy Hoắc Lăng Trầm, “Chú Hoắc, tôi thực sự đã biết lỗi rồi, anh phải rõ_biết là tối nay anh đưa tôi đi xem thứ này thì sẽ có án mạng đấy, thật đấy!”
Hoắc Lăng Trầm vẫn chẳng thèm đếm xỉa gì tới cô, anh lôi cô thẳng đến hàng ghế chính giữa phòng rồi cả hai cùng ngồi xuống.
Phim nhanh chóng bắt đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là những ngôi mộ cổ đen sì sì.. “Hoắc Lăng Trầm.. Tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn tôi phải thế nào, sau này tôi không uống rượu nữa, được chưa? Xin anh tha cho tôi được không?”
Không còn cách nào có thể trốn tránh được bộ phim, cô chỉ đành bịt chặt hai tai mình lại, ánh mắt dán lên người anh.
Niên Nhã Tuyền sắp điên thật rồi, cô vừa giận vừa sợ! Xin tha mãi vẫn vô ích, cô bốc hỏa, “Cái đồ biến thái nhà anh, tôi phải ly dị! Ly dị! Bây giờ chúng ta đi luôn!”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô một cái, “Ngồi im.”
Cô đứng bật dậy khỏi ghế, cố bắt mình lờ đi những âm thanh kinh dị vang lên khắp nơi, “Muốn xem thì anh tự đi mà xem, tôi không hầu được!” Cô ném phăng kính 8D ra tít phía xa.
Cô thực sự rất ghét cái tên đáng sợ này! Cô nhất định phải ly dị anh ta!
Thế nhưng, cửa phòng chiếu đã bị khóa chặt, cô đập cả buổi trời cũng chẳng có người ngó ngàng tới.
Cô đứng ở cửa, tức giận giậm chân, bịt tai nhắm mắt, gào lên: “Hoắc Lăng Trầm, anh là đồ khốn, thả tôi ra, tôi phải ra ngoài!”
* * *
Người đàn ông kia chẳng động đậy gì, mặc cho cô gào khóc gần như kiệt sức.
Niên Nhã Tuyền cuối cùng cũng không chịu được nữa, bật khóc, “Tôi muốn ra ngoài.. Tôi muốn ra ngoài.. Hu hu hu, tôi biết lỗi rồi, sao anh còn đối xử với tôi như vậy!” Từ trước tới nay chưa có ai đối xử với cô như thế, đưa cô đến nghĩa trang liệt sĩ, còn lôi cô đi xem phim ma, cô hận Hoắc Lăng Trầm cả đời!
Không biết Hoắc Lăng Trầm đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, anh nhìn người con gái đang ngồi xổm dưới đất nghẹn ngào, lạnh nhạt hỏi, “Sau này còn uống rượu không?”
Hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, “Không uống nữa.” Hoắc Lăng Trầm là đồ khốn.
“Còn gây chuyện không?”
“Không gây chuyện nữa.” Đừng để cô tóm được cơ hội, có cơ hội, cô chắc chắn sẽ xử lý anh ta!
“Năm sau đi du học.”
“...”
“Có đi không?”
“Đi.”
Cửa phòng chiếu mau chóng được mở ra, hai người lần lượt ra ngoài.
Về đến biệt thự, Niên Nhã Tuyền tức tốc chạy về phòng mình, “Rầm!” một tiếng, cô khóa chặt cánh cửa nặng nề.
Niên Nhã Tuyền nằm bò trên giường khóc mãi, cô lấy điện thoại, mở Wechat ra, “Mẹ kiếp, cảm giác bị người ta nắm được nhược điểm thật khó chịu! Có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ báo thù!”
Tối nay cô không định ngủ, tắm rửa xong là ôm điện thoại buôn dưa lê với Hàn Huệ Minh, cầm điện thoại mắng chửi Hoắc Lăng Trầm tận một tiếng đồng hồ, lúc Hàn Huệ Minh sắp lăn ra ngủ, cô cuối cùng cũng đổi đề tài, “Mai tôi phải đi du lịch.”
Ban nãy cô đồng ý với Hoắc Lăng Trầm không gây chuyện, nhưng không đồng ý không trốn tiết.
“Đi đâu?”
“Hàn Quốc, cậu đi không?”
Hàn Huệ Minh lắc đầu, “Không đi, bảo Trịnh Hiểu Kha đi với cậu đi!” Anh và Niên Nhã Tuyền đi du lịch cùng nhau quá nhiều, chán muốn mửa ra rồi.
“Được, vậy cậu ngủ đi, mai mà không thấy tôi thì chứng tỏ là tôi đã đi rồi, đừng nói với Hoắc Lăng Trầm!”
Câu cuối đã thành công khiến Hàn Huệ Minh tỉnh ngủ, “Này, cậu đi chơi còn không báo cho Hoắc Lăng Trầm, cậu đang kiếm chuyện à?”
“Không phải, đợi khi tôi quay về sẽ ly dị anh ta! Tôi không chịu nổi tên biến thái đó!”
“...”
Niên Nhã Tuyền thức đến rạng sáng, nửa đêm lúc cô mơ màng muốn ngủ, bỗng có tiếng gõ cửa, làm cô sợ đến nỗi cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, mở bừng mắt ra, “Ai đấy?”
Từ hai chữ này có thể nghe ra giọng nói của cô run rẩy cỡ nào.
“Mở cửa.” Nghe thấy tiếng Hoắc Lăng Trầm, Niên Nhã Tuyền nghiến ang, không trả lời.
Đợi mãi không thấy bên trong có phản ứng, Hoắc Lăng Trầm mất kiên nhẫn gõ cửa lần nữa, “Mở cửa.”
“Không mở!”
“Em nhìn ra ngoài cửa sổ xem..”
Cửa phòng được cô gái mở ra với tốc độ sấm sét, đập vào mắt anh là hình ảnh Niên Nhã Tuyền với hai vành mắt đỏ ửng, lòng Hoắc Lăng Trầm nhoi nhói, nhưng anh không nói gì, đi vòng qua cô để vào phòng, rồi nằm xuống giường một cách rất tự nhiên.
“Anh làm gì thế?” Cô bực bội hỏi.
Anh dứt khoát trả lời, “Ngủ.”
“Ra ngoài!”
* * * Đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Lăng Trầm bị người ta xua đuổi.
Nhớ lại hành vi giả vờ ngủ ấu trĩ của mình ban nãy ở trong phòng, anh cũng rất phiền muộn. Anh còn thực sự tưởng rằng Niên Nhã Tuyền sẽ len lén bò lên giường, nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, bên này không có động tĩnh gì, anh đành phải chủ động xuất kích.
“Lại đây ngủ!”
Hai người giằng co mãi, một người nhất định đòi ngủ trên giường, một người không chịu. Cuối cùng, Hoắc Lăng Trầm mất kiên nhẫn, sải bước qua, ôm ngang người Niên Nhã Tuyền ném lên giường, ấn vào trong chăn.
Cô vùng vẫy, đấm vào người anh, Hoắc Lăng Trầm trầm giọng cảnh cáo, “Còn cựa quậy, tôi sẽ xử lý em!”
* * * Niên Nhã Tuyền lập tức nề nếp lại, ngoan ngoãn nằm quay lưng vào anh.
Vô sỉ! Bỉ ổi! Hèn hạ!
Cô mắng mãi rồi ngủ mất, còn ngủ đến sáng luôn.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoắc Lăng Trầm quả nhiên đã đi mất, cô lấy va li, thu dọn một ít đồ, chuẩn bị xuất phát.
Vì cô quyết định quá đột ngột, Trịnh Hiểu Kha cũng không kịp chuẩn bị, hôm nay nhà lại có việc, không thể đi cùng cô.
Cuối cùng Niên Nhã Tuyền tự lên máy bay đi Hàn Quốc.
Thành phố Tân Nam
Ngồi máy bay mấy tiếng, cô tìm thấy nhà nghỉ đã đặt trước trên mạng. Cô thay một bộ đồ trắng thoải mái và giày thể thao ra, đeo cái túi nhỏ lên rồi ra ngoài lượn lờ chơi.
Tay Niên Nhã Tuyền bê một phần đậu phụ nhồi, đang ngó nghiêng một sạp hàng nhỏ, điện thoại trong tay cô bỗng rung lên.
Nhìn số hiển thị trên màn hình điện thoại, cô nhanh chóng nuốt chửng miếng đậu, rồi nhấn nút dập máy, hừ! Bây giờ cô không thể nghe điện thoại của Hoắc Lăng Trầm được!
Nhưng đối phương rất cố chấp, một cuộc không bắt máy, liền gọi đến cuộc thứ hai, thứ ba, cô dập bao nhiêu người đó gọi bấy nhiêu, đến lúc con số lên tới mười mấy cuộc, cô vô cùng bực bội bắt máy, “Chú Hoắc này, công ty sắp sập rồi à, rảnh rỗi gọi cho tôi mười mấy cú điện thoại, vui không?”
“Tiểu Tuyền, là tôi.” Một giọng nói vừa lạ lẫm vừa quen thuộc vang lên, khiến Niên Nhã Tuyền sững sờ ngay tại chỗ, cô bỏ điện thoại xuống, thực sự không phải số của Hoắc Lăng Trầm, mà là.. Cố Mặc Thành.
“Ừm, có chuyện gì?” Cô thu lại cơn giận, ném hộp đồ ăn rỗng vào thùng rác, lấy khăn giấy ra lau miệng, chăm chú nghe điện thoại của Cố Mặc Thành.