“.. Được.”
Hoắc Lăng Trầm súc miệng xong, rồi uống hết cả chai nước khoáng, nắp bình của Niên Nhã Tuyền vẫn chưa mở ra, cô không nhịn được hỏi, “Sao anh lại khát như vậy.”
“Có mùi sầu riêng.”
“...”
Được rồi! Thì ra anh ta không thích ăn sầu riêng.
Niên Nhã Tuyền thầm nhớ kỹ thói quen này của anh, định hôm khác nếu anh lại trêu cô, cô sẽ mua một quả sầu riêng thật to, bắt anh ăn!
Nhưng mà, hiện tại..
Niên Nhã Tuyền nhìn người đàn ông ném chai vào thùng rác, liếm liếm khóe môi của mình, trong mắt xẹp qua một tia xấu xa.
“Hey! Chú Hoắc!” Cô đột nhiên nhảy đến trước mặt anh.
Hoắc Lăng Trầm ừ một tiếng.
Niên Nhã Tuyền chợt ôm lấy eo anh, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng.
Đây là lần đầu tiên, à, không! Đây đã là lần thứ hai.. chủ động hôn một người đàn ông.
Hoắc Lăng Trầm hơi ngẩn ra, đến khi anh ý thức được cô gái trong ngực muốn làm gì thì lập tức kéo cô ra. Niên Nhã Tuyền ôm anh thật chặt, đầu lưỡi sục sạo qua lại đến mấy lần.
Mới nãy cô vẫn chưa súc miệng đó, hơn nữa còn ăn hết cả một cái pizza.
Xác định anh đã nếm được vị sầu riêng, Niên Nhã Tuyền vội buông anh ra, Hoắc Lăng Trầm bất đắc dĩ nhìn cô gái vì thực hiện được mưu kế mà đắc ý không thôi, lần nữa đi tới cửa hàng tiện lợi.
“Nè, tôi phải về nhà! Về ngay bây giờ!” Niên Nhã Tuyền cố ý không cho anh đi, dùng sức kéo tay anh, kéo anh tới cạnh xe.
Dưới đèn đường, Niên Nhã Tuyền vừa mở ghế lái phụ chuẩn bị nhét Hoắc Lăng Trầm vào, nhưng một nguồn sức mạnh to lớn đã khóa cửa xe lại.
Một giây sau, sau khi trời đất quay cuồng thì cô rơi vào một cái ôm ấm áp, Hoắc Lăng Trầm đè cô lên cửa xe, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
* * *
Trong xe
Niên Nhã Tuyền không biết mình đã bị nhét vào lúc nào, chỉ biết lúc chiến sự vô cùng căng thẳng, điện thoại của Hoắc Lăng Trầm vang lên, cắt đứt sự mờ ám và kích tình trong xe.
Hình như anh muốn mặc kệ nó, nhưng cô đã lấy lại tinh thần vội vàng đẩy anh ra, giãy giụa đứng dậy, xuống xe.
Khi cô ngồi vào ghế lái trong xe, Hoắc Lăng Trầm đang nghe điện thoại, lúc nói chuyện giọng nói có hơi khàn khàn, “Có chuyện gì?”
“Hàn Tiêu, đã tìm ra tung tích của người phụ nữ kia, nhưng mà.. Tôi không nói cho anh biết đâu!” Người đàn ông nói xong, quả quyết cúp điện thoại, hình như còn chưa hết giận, trực tiếp tắt nguồn.
“...”
Trở lại biệt thự, Niên Nhã Tuyền khóa cửa xe, cầm chìa khóa xe nhanh chóng lao vào biệt thự.
Lúc lên lầu, đằng sau truyền đến giọng của người đàn ông, “Bên cạnh em có cái gì vậy?”
“Hửm? Cái gì?” Niên Nhã Tuyền dừng bước, quay đầu lại nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Hình như tôi nhìn thấy một bóng người, chắc là tôi nhìn nhầm!”
“...”
Cô cắn răng tiếp tục đi lên, trong hành lang không có bật đèn, cô lấy điện thoại ra mở đèn pin.
“Hôm qua tôi vừa xem một bộ phim, kể về một người đàn ông “bầm thây” tình địch, giấu thi thể trong tủ lạnh, dưới giường, trong tủ quần áo..”
“Hoắc Lăng Trầm!” Cô gái lập tức hét lên, ngắt lời anh.
Anh nhịn cười, “Tôi đây, sao thế?”
Niên Nhã Tuyền cắn răng, người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này, “Lần sau tôi sẽ không để anh ăn sầu riêng nữa!”
“A..” Anh bước lên cầu thang.
Mục đích của anh không phải chuyện này, hình như không biết cô gái đang sợ hãi, anh tiếp tục hỏi, “Em có tin linh hồn thực sự tồn tại không?”
Niên Nhã Tuyền đợi đến lúc anh đi lên thì che miệng anh lại, “Im miệng! Không được nói nữa! Nếu anh còn dám nói một chữ, có tin tôi.. Tôi!”
Cô thật sự không biết phải uy hiếp một người đàn ông giỏi võ hơn mình rất nhiều này như thế nào, cuối cùng dứt khoát ra vẻ đáng thương nhìn anh, như thể sắp khóc đến nơi.
Thật ra, cũng không phải cô giả bộ mà là thật sự muốn khóc.
Ngày mai cô đến trường phải điều tra thử xem, là ai nói cho Hoắc Lăng Trầm biết nhược điểm sợ mấy thứ không sạch sẽ này của mình. Để xem cô có tuyệt giao với người đó hay không!
Xứng danh anh hùng cả một đời của cô bị nhược điểm này hủy rồi.
“Ừm, được, ngủ ngon!” Đạt được mục đích, Hoắc Lăng Trầm nén xúc động muốn ôm cô xuống, đi về phòng.
Mười hai giờ sáng
Đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng cót két mở ra, người đàn ông nằm trên giường cong môi, nhắm mắt lại, ra vẻ đã ngủ sâu.
Rất nhanh sau đó, một mùi hương thơm ngát thuộc về thiếu nữ xông vào mũi anh, sau đó có người nằm xuống bên cạnh anh..
Niên Nhã Tuyền lặng lẽ dựa sát vào Hoắc Lăng Trầm, thở phào! Cũng may anh ngủ rồi.
Đều tại anh! Lúc trước anh không về, cô cũng có thể miễn cưỡng ngủ một mình. Từ khi anh đêm hôm khuya khoắt dẫn cô tới nghĩa trang liệt sĩ, hình như lá gan của cô càng nhỏ hơn..
Nhưng mà cũng may, trên người anh có cảm giác an toàn dày đặc, chỉ cần nằm bên cạnh anh, cô sẽ không sợ nữa!
Sau khi cẩn thận từng li từng tí nằm xuống, chui vào bên cạnh anh, nhắm mắt lại ngủ.
Cô vốn định sáng hôm sau trời chưa sáng sẽ lặng lẽ trở về phòng mình thì lại bất cẩn ngủ một giấc đến hừng đông. Từ trên giường ngồi dậy, mắt mơ màng nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh.
Cô chợt mở to mắt, người tỉnh cả ngủ.
Người đàn ông vừa chạy bộ trở về sau khi tắm xong, nửa người dưới quấn khăn tắm đưa lưng về phía cô nghe điện thoại ngoài ban công.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Lăng Trầm.. trần trụi như vậy.
Mặc dù đã có hai buổi tối bọn họ ngủ cùng nhau nhưng lần nào cô cũng tới vào nửa đêm, cũng chưa từng thấy dáng vẻ Hoắc Lăng Trầm vừa tắm xong.
Dáng người đó.. Chậc chậc chậc, thật sự khiến cô không nhịn được mê đắm.
Chỉ nhìn tấm lưng rắn chắc của anh cũng có thể đoán được, cơ bụng phía trước của anh cũng sẽ không ít..
Lặng lẽ sờ điện thoại cạnh gối, mở camera, nhấn vào nút chụp.. Thành công!
Vui vẻ thưởng thức tác phẩm của mình, cảm giác thỏa mãn khác thường!
Lúc này hình như cô gái nghĩ đến gì đó, đặt điện thoại xuống, hai mắt híp lại, hai ngón tay chỉ về cùng một chỗ, nhắm ngay Hoắc Lăng Trầm, “piu~piupiu~piu~rơi! Rơi! Rơi!”
Trơ mắt nhìn cái khăn tắm vẫn quấn chặt trên người Hoắc Lăng Trầm như cũ, giờ phút này Niên Nhã Tuyền thật sự muốn học ma pháp, như vậy cô “piu” một tiếng là có thể lấy cái khăn tắm của người đàn ông đó xuống rồi.
“Piupiupiu~A!” Đang lúc cô “piu” hăng say, người đàn ông đang nghe điện thoại chợt quay đầu, thấy hết động tác nhỏ của cô.
Niên Nhã Tuyền lúng túng vội vàng thu hồi tay mình lại, lộn một vòng ôm gối chạy ra khỏi phòng của Hoắc Lăng Trầm.
Về đến phòng, cô vò đầu bứt tai, giờ thì hay rồi, bị anh phát hiện cô lặng lẽ bò lên giường anh, anh có nghĩ nhiều hay không.. Haiz! Mặc kệ! Dù thế nào đi nữa anh là chồng cô, bọn họ ngủ cùng một giường là chuyện bình thường.
Lấy điện thoại ra vui vẻ mở vòng bạn bè, đăng một dòng trạng thái: Sáng sớm đứng dậy mở cửa sổ ngắm ánh mặt trời đẹp quá, nhìn bướm ngửi hương hoa phong cảnh đẹp quá, em nhìn anh từ xa, tâm trạng của em tốt quá~
Đăng ảnh lên, đúng là tấm ảnh vừa rồi cô chụp Hoắc Lăng Trầm.
Dù sao Hoắc Lăng Trầm cũng không biết nick wechat của cô, sẽ không biết cô chụp ảnh anh, còn đăng lên vòng bạn bè. Mấy người bạn khác cho dù có thấy ảnh cũng sẽ không biết đó là Hoắc Lăng Trầm, nhiều lắm là.. bịa đặt nói nhảm một chút thôi!