Hạt dẻ tổng cộng mua hai túi, vừa mang về đã nói với Má Lúm Đồng Tiền nhân lúc còn nóng mang một túi vào cho “cô Trịnh” dùng.
Phùng Nhất Nhất hai tiếng trước vừa ăn Cá nấu dưa chua, trên tay còn một hộp
sữa chua Blueberry chưa ăn hết, đang nằm trên ghế quý phi đọc tiểu
thuyết ngôn tình Má Lúm Đồng Tiền chọn mua giúp. Lúc này, Má Lúm Đồng
Tiền bỗng mang đến một túi hạt dẻ rang đường thơm lừng, dờ bên ngoài lớp túi vẫn còn nóng, tâm tình của Phùng Nhất Nhất trong lúc này quả thực
là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Bên ngoài bao nhiêu người
như vậy chỉ được một túi hạt dẻ, Má Lúm Đồng Tiền không cần nghĩ cũng
biết mình ra ngoài chỉ được vài hạt, cho nên cậu thầm toan tính ở trong
này ăn bớt đồ của Phùng Nhất Nhất đến phát ngán thì thôi.
Cậu ta
ăn rất ngon lành, vừa ăn vừa vui vẻ nói với Phùng Nhất Nhất, “Hạt dẻ
rang ở thành phố G các cô ngon hơn ở thành phố C chúng tôi nhiều!”.
Vừa nói xong câu này, cậu ta liền ngẩn người ra đó.
Phùng Nhất Nhất cũng ngẩn người, quả thật là như bị sét đánh ngang tai, đợi
cô định thần lại mới vội vàng nói, “… Vừa rồi anh nói gì vậy, Tôi không
nghe rõ!”.
Má Lúm Đồng Tiền ngồi chồm hỗm trước ghế quý phi của
cô, khoảng cách gần như vậy, có “xì hơi” cũng có thể nghe rõ mồn một, có hiểu không…
“Ui da!”, cậu ta xấu hổ xoa hai tay vào nhau, “Lần đầu tiên tôi ra ngoài làm việc, nghiệp vụ vẫn chưa thành thạo …ha!”.
Phùng Nhất Nhất sắp khóc rồi, khẩn nài cậu ta, nói, “Vừa rồi, tôi thật sự
không nghe thấy gì cả. Anh cứ coi như tôi không nghe thấy gì được
không?”.
Tôi biết anh từ đâu tới, cho nên dù sau này khi tôi ra
ngoài cũng sẽ không nói với cảnh sát bất kỳ manh mối nào đâu. Đừng giết
tôi!
Má Lúm Đồng Tiền thấy cô sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng xua tay an ủi, bảo không sao!
“Cô đừng sợ!”, Má Lúm Đồng Tiền rất chân thành nói, “mặc dù không được tiền chuộc, nhưng chúng tôi cũng sẽ không làm hại đến cô”.
Lúc này, Phùng Nhất Nhất mới ngớ người, vội vàng hỏi, “Sao lại không được tiền chuộc? Các anh liên lạc được… rồi sao?”.
Má Lúm Đồng Tiền nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, gật đầu, “Liên lạc
được rồi, nhưng… ôi, người có tiền còn keo kiệt hơn chúng ta”.
Phùng Nhất Nhất nặng nề thở hắt ra một hơi!
Suy nghĩ đầu tiên đương nhiên là không dám tin, đó là Tạ Gia Thụ đấy!
Nhưng khi lấy lại phần nào bình tĩnh, cô lại nghĩ: Đúng rồi, đó là Tạ Gia
Thụ, người coi cô là đồ “dâng đến tận cửa, không ngủ cũng phí”.
Phùng Nhất Nhất cúi đầu, không phân biệt ra biểu cảm trên gương mặt mình là cười lạnh hay muốn khóc.
Người bỗng thay lòng đổi dạ, cớ sao lại nói tình người dễ đổi thay.
Từ lúc bị đưa tới nơi này đến giờ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tuyệt vọng.
Tựa hồ như huyết dịch toàn thân không còn độ ấm mà trở nên lạnh ngắt, thậm
chí, Phùng Nhất Nhất còn nghe thấy âm thanh chúng đang chậm rãi lưu động trong huyết quản, giống như con sông đã đóng băng, nước lạnh chảy dưới
lòng sâu, rào rào.
Ở địa vị như của ngài Kiêu, có nhiều chuyện chỉ có thể nói đến đây.
Nhưng đã đủ rồi!
Bởi vì ở thành phố G, muốn tìm một đám người thế này có lẽ có rất nhiều
chọn lựa, nhưng ở thành phố C, chỉ cần tìm một người là có thể giải
quyết nhanh nhất, tốt nhất, đó là Chu Yến Hồi.
Thịnh Thừa Quang
có một người bạn thân tên Ngôn Tuấn. Mẹ của Ngôn Tuấn xuất thân trong
Chu gia, cậu của Ngôn Tuấn chính là chú ruột của Chu Yến Hồi. Cho nên ý
của Thịnh Thừa Quang là lập tức liên lạc với Ngôn Tuấn, nhờ vả cậu của
anh ta gửi lời nhờ Chu Yến Hồi tìm người giúp.
Nhưng Thẩm Hiên đã ngăn cản Thịnh Thừa Quang, anh nói: “Cậu của Ngôn Tuấn là con của vợ cả Chu gia. Chu Yến Hồi là con riêng bên ngoài, quan hệ giữa bọn họ không
thân thiết như vậy đâu. Hay là để tôi đến nhờ Chu Thời Chiếu cho, Chu
Thời Chiếu và Chu Yến Hồi có quan hệ rất tốt”.
Hai người đang
tính toán các mối quan hệ quen biết, Phùng Nhất Phàm ở bên cạnh dựng tai lên nghe, chỉ có thể lo lắng suông. Từ lúc nhận được cuộc điện thoại
của Từ Thừa Kiêu, Tạ Gia Thụ luôn trầm lặng, ngồi đó khẽ chau mày, tay
vuốt ve điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Thịnh Thừa Quang gọi anh, “Gia Thụ, lại đây bàn bạc một lát!”.
Tạ Gia Thụ ngước mắt lên, sau phút trầm lặng ngắn ngủi, anh bình thản nói, “Không cần tìm Chu Yến Hồi!”.
“Cái gì?!”, ba người còn lại đồng thanh hỏi.
Tạ Gia Thụ không trả lời bọn họ, cầm lấy điện thoại bấm số gọi đi.
Nhóm người Thịnh Thừa Quang nghe anh nói với người của đầu bên kia, “Tôi
không đi tìm chị Minh Châu, bởi vì bây giờ tôi không muốn truy cứu một
chút nào cả. Tôi tìm cậu là bởi vì, tôi chỉ muốn biết Phùng Nhất Nhất
hiện tại đang ở đâu, chỉ cần cô ấy bình an, mọi chuyện đều có thể thương lượng”.
Ở đầu bên kia, Cố Dương đang mơ màng ngủ, vốn tưởng là
điện thoại trêu cợt của Trần An An nên mới bắt máy. Sau khi nghe xong
cuộc nói chuyện này, nụ cười mỉm lười nhác nơi khóe miệng đã tan biến,
“Nói cho rõ ràng xem nào!”.
“Lương Dĩ Thanh. Có người giúp cô ta
bắt cóc Phùng Nhất Nhất. Hiện giờ, tôi muốn biết Phùng Nhất Nhất bị đưa
đi đâu, bây giờ, ngay lập tức!”.
Cố Dương đã hoàn toàn tỉnh táo, vừa lăn xuống giường vừa nói, “Anh đừng cúp máy, đợi chút đã!”.
Từ trong phòng đi ra, Cố Dương nhấc chân đá văng cửa phòng sát vách, vừa
thò đầu vào đã hỏi Lương Việt, người đang từ trên giường nhảy lên, “Anh
bắt cóc Phùng Nhất Nhất?’.
Lương Việt cũng đang mê man, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, cười hì hì với em trai mình.
Cố Dương nghe chuyện này là biết không còn ai khác.
Thật muốn xông lên cho anh ta hai đá, nhưng hai anh em đánh nhau từ nhỏ, cậu đều đánh không lại, hơn nữa bây giờ cũng không phải lúc.
“Địa điểm”, cậu hỏi ngắn gọn.
Lương Việt túm mái tóc xù, bộ dạng lười biếng ngáp dài một cái, quay lưng
nói, “Yên tâm đi, người vẫn yên ổn, anh cũng là người có đầu óc…”.
“Địa điểm!”, Cố Dương gầm nhẹ, “Có cần gọi bác đích thân đến hỏi anh không?”.
Bác của họ chính là Cố Minh Châu, nữ tử thần kỳ tương đương với sức mạnh
của sáu Tạ Gia Vân trong truyền thuyết. Cố Minh Châu và Phùng Nhất Nhất
đều là mẹ nuôi của con gái Thịnh Thừa Quang. Ngày đó, Tạ Gia Thụ và
Phùng Nhất Nhất ở thành phố C chăm Gấu Nhỏ một năm, qua lại khá thường
xuyên với gia đình Cố Minh Châu.
Vừa nghe đến bác, Lương Việt đã hoàn toàn tỉnh táo, thành thật nói ra địa điểm kho hàng.
Cố Dương đang nghĩ cho rõ rồi báo đại chỉ thì điện thoại đã ngắt.
Trên giường, Lương Việt gãi đầu, dè dặt hỏi em trai, “Xảy ra chuyện gì vậy?
Anh không làm gì người ta cả mà, còn cung cấp đồ ăn thức uống ngon nghẻ
nữa cơ! Việc này không phải là bởi cô ta chọc tức Thanh Thanh thành ra
như vậy sao? Ạnh chỉ đùa chút thôi mà! Vốn anh cũng định hôm nay đưa cô
ta trở về”.
Cố Dương không nói gì, Lương Việt có chút nơm nớp,
giọng điệu ngày càng cao, “Sao vậy sao vậy hả? Chỉ cho phép người của
thành phố G bắt nạt chúng ta, cong không cho phép tôi đánh trả lại à?”.
Cố Dương đã lên tiếng, cậu nói, “Anh có biết nguyên nhân duy nhất em không gửi lời hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông nhà anh là gì không?”.
“Là gì?”.
Bởi vì chúng ta là cùng một mẹ sinh ra”, mặc dù từ nhỏ đến lớn em đều vô cùng hoài nghi chuyện này.
Thời điếm này đã lại sang một ngày mới. Ánh mặt trời nhảy vọt khỏi đường
chân trời, thành phố C và thành phố G đều được tắm mình trong nắng,
sương mù dày đặc của buổi đêm dần dần tản đi dưới ánh mặt trời tươi mới.
Bên thành phố C, Cố Dương đang đau đầu về ông anh trai không có đầu óc nhà
mình. Còn bên thành phố G này, Tạ Gia Thụ đang từ trung tâm an ninh của
bệnh viện xông ra ngoài. Thịnh Thừa Quang, Thẩm Hiên, Phùng Nhất Phàm
đều đuổi theo đằng sau, nhưng không ai chạy vượt được anh.
Bây
giờ, trạng thái này của Tạ Gia Thụ lái xe quả thật rất nguy hiểm, Thịnh
Thừa Quang vừa đuổi theo anh vừa cao giọng kêu người bên đội xe giữ anh
lại.
Nhưng Tạ Gia Thụ đã đánh ngã người ta, anh vọt nhanh vào ghế lái, lúc xe xông ra ngoài cổng bệnh viện, hàng rào chắn còn chưa kịp
nâng lên, anh đã lao đến đâm gãy cả phần lưng hàng rào.
Quả thật là pha phi xe kỹ xảo trong phim điện ảnh hành động, nhân viên bảo vệ trong bệnh viện đều chạy ra để hóng chuyện.
“Điên rồi!”, Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên cùng lẩm bẩm.
Phùng Nhất Phàm lại không nói một tiếng nào, cứ thế chiu vào ghế lái xe của
một chiếc xe khác, có vẻ như muốn theo đuôi Tạ Gia Thụ . Nhưng cậu không may mắn đến thế, Thịnh Thừa Quang và Thẩm Hiên một người ghì người lại, một người rút chìa khóa, loi cậu ra, nhét vào ghế sau, gọi tài xế lái
xe, mau chóng đuổi theo Tạ Gia Thụ.
***
Chỉ có người từng bị
bắt cóc mới hiểu được rằng vào thời khắc mặt trời lên cao mỗi sớm mai,
con người ta còn thấy tuyệt vọng hơn cả ban đêm.
Bởi vì, mặt trời đẹp đến mức khiến người ta rơi lệ, nhưng cũng rất có khả năng, đây
chính là lần nhìn thấy mặt trời mọc cuối cùng trong cuộc đời.
Trước kia, Phùng Nhất Nhất từng rất sợ chết, nhưng đó chỉ là sợ hãi đối với
sự tử vong. Còn bây giờ, cô chưa từng khao khát được sống như lúc này,
kháo khát được sống sót.
Cô rất muốn trở về nhà! Tình yêu là thứ
tình cảm hư ảo biết bao, sao có thể so sánh được với tình thân? Cho dù
người nhà không coi cô là tình cảm chân thành duy nhất, nhưng họ sẽ
không dễ dàng vứt bỏ cô như vậy.
Nhất định cô sẽ không bỏ mặc, là điều hạnh phúc nhất mà bây giờ Phùng Nhất Nhất có thể nghĩ tới.
Cô tình nguyện quay trở về cuộc sống bình thường, thậm chí, khát khao một
cuộc sống bình thường. Cô sẽ sống theo sự sắp đặt của cha mẹ, gả cho một người đàn ông bốn mươi tuổi làm việc tại ngân hàng, dựa vào tiền lương
của anh ta và cô mỗi tháng để sống qua ngày, để trả tiền thuê nhà, hiếu
thuận với người nhà hai bên. Họ sẽ sinh con, cùng nhau nuôi dạy con
trưởng thành. Tình cảm vợ chồng đạm bạc một chút thì có sao? Có thể
nương tạ vào nhau là được rồi.
Trong tưởng tượng rối ren, những
hình ảnh đó giống như được khảm vàng, bình yên mà tươi đẹp, Phùng Nhất
Nhất mong muốn được bước chân vào đó.
Cô nghĩ mình nhất định không hối hận.
“Cô Trịnh” đang nghỉ ngơi, hai người canh đêm bên ngoài cửa cũng dựa vào đó mà ngủ. Má Lúm Đồng Tiền đã tỉnh giấc, đang gục xuống bàn đọc một cuốn
tiểu thuyết ngôn tình, trên tấm bìa màu xanh lam, một người đàn ông đang cõng một cô gái, bước lên từng bậc thềm.
Những người khác vừa sáng ngày ra đã vào thành phố mua sim điện thoại để gọi điện đòi tiền Tạ Gia Thụ.
Buổi tối ngày hôm qua, bọn họ đã bàn bạc xong, hôm nay khi quay trở về sẽ mua thêm ba gói hạt dẻ rang đường.
Nghĩ đến hạt dẻ rang đường thơm ngọt mềm dẻo, Má Lúm Đồng Tiền không nhịn được mà đưa cuốn tiểu thuyết lên mặt, ngây ngất.
Đang trong cơn ngất ngây, Má Lúm Đồng Tiền lờ mờ nghe thấy tiếng gầm gừ của
động cơ ô tô, từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh. Cậu hăm hở chạy ra ngoài
đón chào hạt dẻ rang đường, nhưng suýt chút nữa thì bị đâm chết.
May mà cậu ta phản ứng nhanh nhẹn, thời khắc cuối cùng đã làm cú lộn nhào tránh sang một bên!
Chiếc xe kia lao như tên lửa, xông thẳng vào bên trong, cả đầu xe nhét vào
cánh cửa lớn, gương phản quang hai bên bị đâm bay ra ngoài. Xe bị cửa
sắt kẹp chặt, cùng với tiếng la hét oai oái của người canh cửa bị dọa
tỉnh và âm thanh ken két chói tai của lốp xe ma sát. Chiếc xe nhét vào
cánh cửa đã vào cần số, lùi về phía sau hơn một nửa chiều dài xe.
Cửa hai bên xe bị đâm không nhìn ra nổi hình dạng gì nữa, nhưng người lái
xe lại chẳng buồn để tâm. Cửa xe bị người ta đẩy mạnh, kính thủy tinh
đâm vào cánh cửa sắt vỡ nát. Người trên ghế lái giẫm lên khung cửa xe
trống rỗng, bám víu vào cửa xe trèo lên trần, sau đó từ trần xe nhảy
xuống kính chắn gió, “bịch” một tiếng nhảy xuống vỏ áy khởi động, ròi
lại mau lẹ tiếp đất.
Má Lúm Đồng Tiên núp sau cánh cửa nhìn đến ngây ngẩn cả người, đẹp… đẹp trai quá!
Lạnh lùng, đẹp trai, ngông cuồng, bá đạo, hừng hực khí thế khiến “bọn bắt cóc” đều sợ sững cả người.
Không ai lên trước ngăn cản, Tạ Gia Thụ cơ bản không thèm để tâm đến việc ở đây còn có người.
Không ngủ nghỉ một thời gian dài khiến tinh thần và cơ thể anh đều mệt mỏi
đến cực điểm. Sự phấn khích lúc này giống như một cách bùng nổ lớn khi
rơi vào bước đường cùng. Anh cảm thấy mình vô cùng lì lợm, cho dù những
người này có cầm dao cầm súng xông đến giết, anh nhất định cũng sẽ không bị thương.
Chỉ cần cô còn sống bình an, anh sẽ không chết.
Trên thực tế, từ đầu tới cuối, không có ai dám đến ngăn cản Tạ Gia Thụ, anh
đi thẳng vào cửa kho hàng. Trên cánh cửa có hai tấm thủy tinh, xuyên
thấu qua thủy tinh có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Nói là cảnh tượng, thực ra trong mắt Tạ Gia Thụ chỉ nhìn thấy Phùng Nhất Nhất.
Cô ngồi ở phía xa, hướng mặt về phía anh, thừ người nhìn.
Toàn thân Tạ Gia Thụ như tê dại, cánh tay run rẩy đẩy cửa, nhưng không đẩy được, bị khóa rồi sao?
Anh không hề do dự, tung nắm đấm xuyên qua kính thủy tinh trên cánh cửa.
Phùng Nhất Nhất bị giật mình bởi âm thanh va chạm vang dội từ bên ngoài.
Tiếng nổ ngang ngược của động cơ xe, tiếng loảng xoảng của cánh cửa sắt
bị đâm, tiếng lốp xe xẹt trên mặt đất… một loạt âm thanh hỗn loạn khiến
cô khiếp sợ mà nhảy dựng lên.
Rồi sau đó, cô nhìn thấy Tạ Gia Thụ.
Phùng Nhất Nhất vốn tưởng mình đang nằm mơ, hoặc là mình đã chết rồi, bởi vì
cô chưa từng làm hại ai, nên ông trời đã đồng ý cho cô lên thiên đường.
Nếu không, sao anh lại có thể xuất hiện ở đây được?