Hoài Niệm

Chương 37: Q.2 - Chương 37: Chương 14.2




Chuyện ấp ủ đã lâu trong lòng, dũng khí tích góp hồi lâu trong người, lần này hết thảy đều kết thúc. Phùng Nhất Nhất vùi đầu ăn bát mỳ, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần lại thoải mái, quay về phòng ngủ tiếp.

Phòng không bật đèn, trong bóng tối, cô đi thẳng đến trước giường rồi nằm xuống, điện thoại trên tủ đầu giường đang phát lấp lánh.

Là một tin nhắn chưa đọc.

Phùng Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào vùng sáng duy nhất trong bóng tối, một lúc sau, cô mới đưa tay ra cầm điện thoại.

Quả nhiên là Tạ Gia Thụ.

Chỉ có một câu: “Rốt cuộc em muốn thế nào?”.

Rốt cuộc muốn anh phải làm sao … em mới không rời xa anh?

Phùng Nhất Nhất nằm nghiêng trên giường, dạ dày vừa ăn no nặng trịch, mạnh mẽ chống đỡ trái tim phía trên.

Cô trả lời anh, từng chữ, từng chữ một, nghiêm túc mà kiểm định, “Em muốn một cuộc sống bình an. Em không thể cùng anh sánh bước qua mưa gió được. Em không có năng lực đó. Coi như anh buông tha cho em đi”.

Dũng khí trong con người em, trời sinh đã ít hơn người khác, và em đã dùng hết nó rồi.

Em tuyệt đối không muốn một lần nữa lại bị người ta vắt đi rồi nhốt lại hoặc là nhìn thấy anh nôn ra máu ngay trước mặt.

Em muốn mỗi người một vùng trời khác, bình an suôn sẻ.

Tạ Gia Thụ trả lời lại rất nhanh, “Anh bảo đảm sau này sẽ không có ai bắt em đi nữa”.

Phùng Nhất Nhất không chút do dự hỏi lại, “Bảo đảm thế nào? Phái rất nhiều vệ sĩ đến bảo vệ em? Giống như Thịnh Thừa Quang đối với Tử Thời ư? Em không muốn như vậy!”.

Anh trầm lặng một hồi lâu.

Rất lâu sau đó, anh mới gửi một câu hỏi rất đơn giản, “Em không nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, phải vậy không?”.

Chư sđừng nói đến sống chết có nhau, phải vậy không?

Phùng Nhất Nhất ấn điện thoại sáng hết lần này đến lần khác, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, ngón tay cứng đờ. Bỗng nhiên, cô từ trên giường ngồi dậy, đưa tay ra khữ kéo tấm rèm cửa sổ. Dưới cây ngô đồng bên ngọn đèn đường, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc lặng lẽ đỗ ở đó. Người trong xe… chỉ nhìn thấy một cánh tay, anh mặc chiếc áo thun màu trắng, tay đặt trên vô lăng.

Dòng tin nhắn “Phải!” của Phùng Nhất Nhất cừa được gửi đi, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà dường như, cô nhìn thấy người trong xe vùi đầu vào hai cánh tay… Rất lâu, rất lâu sau, chiếc xe màu đen từ từ ra khỏi bóng râm dưới cây ngô đồng, chạy vào màn đêm đen đặc.

Phùng Nhất Nhất toàn thân hụt hẫng buông rèm cửa. Cô men theo tường từ từ ngồi xuống, ngồi xuống… Cả căn phongd là đêm đen đặc quánh, ánh bình minh sẽ không bao giờ đến nữa.

Ngày Phùng Nhất Nhất bị bắt cóc, Tạ Gia Thụ đã xin nghỉ dài hạn cho cô, nhưng không nói rõ lý do, toàn thể công ty đều đoán, có lẽ cô đi hưởng tuần trăng mật hoặc là… đã mang thai. Cho nên, khi cô đến công ty làm thủ tục từ chức, mọi người đều rộn rã chúc mừng, “Kết hôn chứ gì? Sau này ở nhà làm bà vợ chuyên nội trợ hả chị? Ngưỡng mộ chị quá!”.

Đám thanh niên vô cùng yêu quý “anh rể” nói với cô bằng giọng điệu thân thiết, “Xin tổ trưởng chuyển lời đến anh rể, anh ấy phải thường xuyên đến đây thăm chúng em đó”.

Phùng Nhất Nhất nghẹn họng không trả lời được, cô quyết không giải thích gì, chỉ mỉm cười làm xong thủ tục từ chức.

Công việc này là do Thịnh Thừa Quang sắp xếp cho cô. Việc cô từ chức đương nhiên Thịnh Thừa Quang cũng sẽ biết, chẳng những thế, Tổng giám đốc Thịnh còn cảm thấy rất không vui trong lòng.

Phùng Nhất Nhất nói đùa, “Lão Đại, cuối cùng thì em đã thoát ra khỏi sự che chở của anh rồi, giờ em sẽ tự bước chân vào giang hồ”.

Thịnh Thừa Quang không cười, anh nói, “Có hơi đáng tiếc… Thời gian này Tử Thời mang thai, bọn anh quá căng thẳng, không quan tâm đến em được!”.

Đúng lúc Phùng Nhất Nhất ra khỏi cổng công ty, ánh mặt trời chiếu xuống, cô hơi nheo mắt, cười nói, “Mọi người đã tốt với em lắm rồi. Em không phải là trách nhiệm của mọi người”.

Thịnh Thừa Quang không nói nhiều, chỉ nói, “Lúc này, em làm xong thủ tục rồi chứ? Tới nhà anh ăn bữa cơm đi. Gấu Nhỏ đang ở nhà đấy”.

Phùng Nhất Nhất nghĩ, sau khi cô rời đi sẽ rất ít có cơ hội, bây giờ có thể đi ăn chực được bao nhiêu thì nên đi bấy nhiêu!

Thịnh gia vẫn ấm áp như xưa, gió mưa gian khổ bên ngoài đã có người đàn ông của gia đình này che chắn hết, Tử Thời và Gấu Nhỏ như được sống trong tòa thành cổ tích.

Lúc Tử Thời ra đón, mắt đã đỏ hoe, Phùng Nhất Nhất thấy thế vội nói, “Này, cậu đừng khóc, nếu không Lão Đại sẽ ném tớ ra ngoài mất”.

Thịnh Thừa Quang nghe con gái nói “mẹ nuôi đến rồi” liền đi ra ngoài, lúc này anh cười nói, “Không sao, cô ấy đang trong thời kỳ thai nghén, nồng độ estrogen cao, thích khóc nhè không hoàn toàn bởi vì em đâu”.

Phùng Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm. Tử Thời kéo tay bạn thân vào phòng, Gấu Nhỏ cũng chạy đến, cất giọng ngọt ngào hỏi, “Mẹ nuôi, mẹ muốn đi đâu vậy ạ?”.

Phùng Nhất Nhất xoa đầu cô bé.

“Cha con nói mẹ phải rời đi, có phải mẹ cùng cha nuôi Gia Thụ đi du lịch vòng quanh thế giới không ạ? Gấu Nhỏ chớp mắt đáng yêu hỏi.

“Không phải!”, Phùng Nhất Nhất ôm lấy con gái nuôi, dịu dàng giải thích với cô bé, “Mẹ nuôi phải đến thành phố khác làm việc, mẹ nuôi đi một mình. Mẹ nuôi và cha nuôi Gia Thụ… không còn quan hệ gì nữa, sau này Gấu Nhỏ đừng gán mẹ nuôi và cha nuôi ở bên nhau nữa nhé, được không?”.

Gấu Nhỏ gật đầu, nhưng dáng vẻ rất tiếc nuối, hiểu chuyện an ủi Phùng Nhất Nhất, “Không sao đâu ạ, mẹ nuôi, mẹ đừng buồn, mẹ con cũng phải xa cách cha con rất nhiều năm mới có thể ở bên nhau”.

Tổng giám đốc Thịnh đang bưng hoa quả ra, không thể nhịn nổi nữa, anh nói, “Thịnh Gia Tinh, khi con an ủi người khác, có thể đừng lúc nào cũng bóc trần vết sẹo của cha ra được không hả?”.

Gấu Nhỏ lập tức chạy đến bên anh, đưa tay vén áo anh lên, tò mò hỏi, “Vết sẹo ở đâu ạ? Con có bóc trần nó sao ạ?”.

Phùng Nhất Nhất ở Thịnh gia cả một buổi chiều. Bữa trưa, Thịnh Thừa Quang đích thân vào bếp, làm một bàn đầy thức ăn. Ăn cơm xong, Phùng Nhất Nhất, Tử Thời và Gấu Nhỏ đánh một giấc ngủ trưa yên tĩnh, sau khi tỉnh dậy thì uống trà chiều nói chuyện phiếm… Cô bé Gấu Nhỏ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lảo đảo đi đến, ngồi xuống, ăn hai miếng bánh ngọt rồi lại nằm lên đầu gối mẹ. Trong bụng mẹ có em trai nhỏ nhà mình nên cô bé rất cẩn thận, nghiêng đầu không để đụng vào em.

Cô bé nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bụng mẹ, một lát sau liền chảy nước miếng rồi lại nhắm mắt.

Trong làn gió mơn man thoang thoảng và ánh mặt trời yên tĩnh bên cửa sổ, Tử Thời một tay đặt trên bụng, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Gấu Nhỏ.

Phùng Nhất Nhất nhìn cảnh tượng trước mặt, chưa lúc nào cô lại thấy ngưỡng một cô bạn thân của mình như lúc này.

Hai người nhỏ nhẹ nói chuyện tương lai, Tử Thời nghe Phùng Nhất Nhất nói cũng thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ dặn đi dặn lại rằng, “Một mình cậu ở bên ngoài, phải chăm sóc bản thân cho tốt, chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định phải gọi điện cho tớ đấy”.

“Tớ biết rồi!”, Phùng Nhất Nhất cười híp mắt ăn bánh quy miệng thơm phưng phức, “Ừm… tớ không khách sáo đâu”.

Tử Thời nhìn co nở nụ cười hệt như trước đây, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Phùng Nhất Nhất nuốt miếng bánh trong miệng, kéo tay Tử Thời, khẽ giọng nói, “Mấy tháng này xảy ra nhiều chuyện, tớ không đến thăm cậu như trước, nói cho cậu biết, là bởi vì cậu mang thai, tớ không muốn cậu phải ngọc lòng vì tớ, hơn nữa những chuyện đó tớ có thể giải quyết… Cậu mãi là người bạn tốt nhất của tớ, đừng suy nghĩ lung tung đấy nhé!”.

Thực ra, điều Tử Thời muốn nói không phải là điểm này, nhưng phụ nữ có thai thường hay quên, cô ấy nghe xong liền chảy nước mắt, quên cả điều mình định nói vừa nãy là gi. NGại ngùng lau nước mắt, Tử Thời nói, “Tớ biết rồi… cho nên sau này có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ, không được phép không gọi đâu đấy!”.

Phùng Nhất Nhất lắc lắc tay Tử Thời, cười nói, “Đừng buồn nữa! Cách nhau cũng không xa, cậu nhớ tớ có thể đến thăm tớ bất cứ lúc nào mà! Thiện thể bảo Tổng giám đốc Thịnh nhà cậu mua vài căn nhà nhỏ ở thành phố H coi như đầu tư gì đó… Ha!”.

Từ Thịnh gia trở về, Phùng Nhất Nhất thấy người mệt nhoài, có lẽ là hôm nay gượng cười vui vẻ nhiều quá, cô mệt đến nỗi không muốn mở miệng nữa.

Vừa vào cửa, cô đã đụng phải mẹ Phùng đang định đi ra ngoài. Thấy con gái trở về, mẹ Phùng rất vui vẻ, kéo lấy con gái, hưng phấn mà nhỏ giọng nói, “Thẩm Hiên đến rồi, đang ở trong nhà. Các con cứ nói chuyện nghiêm túc với nhau đi, mẹ ra ngoài mua ít thức ăn, giữ cậu ấy ở lại ăn cơm!”.

Phùng Nhất Nhất thay dép đi vào trong. Quả nhiên Thẩm Hiên đang ngồi trên sô pha, trên bàn trà trước mặt có bày một đống hoa quả và đồ ăn vặt, thấy Phùng Nhất Nhất đi vào, anh liền ngẩng đầu cười với cô.

Phùng Nhất Nhất thở dài, ngồi đối diện anh.

“Đừng thở dài nữa, anh biết em chán ghét anh!”, Thẩm Hiên khoát tay, cười rất phòng khoáng, “Nhưng đây là lần cuối cùng rồi”.

“Em không đi theo anh đâu!”, Phùng Nhất Nhất không đợi anh nói hết đã quả quyết từ chối.

Thẩm Hiên không cảm thấy giật mình với đáp án này, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng thậm chí còn đem theo nụ cười.

Phùng Nhất Nhất dừng một hơi, nói tiếp, “Em không muốn có thêm bất kỳ mối liên hệ gì với Tạ Gia Thụ, bởi vì một khi có liên lạc, em sợ mình sẽ lại phát điên… Cho nên, em sẽ không đi theo anh, em sẽ không đi theo bất cứ ai có liên quan đến anh ấy”.

“Thật ra, em sợ cậu ấy biết rồi, cậu ấy sẽ khó chịu, đúng không?”, Thẩm Hiên cười nói.

Phùng Nhất Nhất trầm lặng một hối lâu, có chút khó khăn nói, “Ở một mức độ nào đó, anh và Tạ Gia Thụ là cùng một mẫu đàn ông, ưu tú, mê người… Mọi người là người trong cùng một vòng tròn xã hội”.

Mà từ nay về sau, người em yêu, không được có điểm nào giống anh ấy.

“Được rồi!”, Thẩm Hiên cười rồi xua tay, cắt lời cô, nói, “Thật ra, anh cũng biết chuyến này của mình sẽ là công cốc, nhưng nếu lần này không đến, anh sợ anh vẫn không cam lòng. Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, anh không muốn bản thân phải ôm nuối tiếc”.

Anh cười rất đẹp, giống như lần đầu tiên họ quen nhau, lúc đó, anh chính là bác sĩ Thẩm có nụ cười đẹp và y thuật cao siêu.

“Nhất Nhất”, Thẩm Hiên nhìn cô, điệu bộ thong dong, nói, “Anh đã giao bệnh viện cho người khác rồi. Vốn dĩ đó không phải là bệnh viện của anh, anh cũng chán ngán phải làm công cho Thịnh gia rồi. Anh sắp ra nước ngoài. Trước hết là đi Anh bồi dưỡng vài năm, sau đó có thể sẽ đi Bắc Mỹ hoặc Bắc Âu định cư”.

Lúc này, Phùng Nhất Nhất quả thật có hơi giật mình. Cô tưởng rằng, cái mà Thẩm Hiên gọi là “đi theo anh” chỉ là một cách nói hình tượng hóa, không ngờ, anh thực sự định rời xa nơi này.

Dáng vẻ ngạc nhiên của cô đã lấy được cảm tình của Thẩm Hiên, “Sao rồi? Rất oách, phải không!” , anh có chút đắc ý nói.

“Em cũng sẽ rời đi… đến thành phố H”, Phùng Nhất Nhất nhỏ giọng nói.

Thẩm Hiên ngẩn người một lát, rồi nở nụ cười, “Cũng thật là … anh từng cảm thấy em và Tạ Gia Thụ là cùng một kiểu người, bây giờ xem ra, em và anh mời là cùng một kiểu người”.

Phùng Nhất Nhất cúi đầu không nói gì, nghe anh chậm rãi nói tiếp, “Chúng ta không cho phép một người ảnh hưởng đến mình nghiêm trọng như vậy, cho nên chúng ta thà nhắm mắt làm ngơ, ha ha!”.

Anh vội vã rời khỏi như vậy, thậm chí là bỏ trốn trong hốt hoảng, bởi vì anh phát hiện ra, mình đã thật lòng thật dạ với cô.

Hơn nữa, còn trao nhầm “thật lòng thật dạ” của mình.

Thẩm Hiên không thể trơ mắt đứng nhìn bản thân bị đắm chìm, cho nên anh phải nhân cơ hội mình chưa đắm chìm mà nhanh chóng chạy trốn, như vậy, có lẽ anh vẫn còn một con đường sống.

Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy nụ cười vừa đắng chát vừa phấn khởi của Thẩm Hiên.

Cô nhìn anh, anh dần thu lại ý cười trên gương mặt. Trong phòng khách ngăn nắp sạch sẽ cổ xưa của Phùng gia, trên ghế sô pha, Thẩm Hiên ngồi thẳng tắp, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Cho anh lần cuối cùng được hỏi em nhé, thật sự không đi cùng anh sao? Chúng ta cùng đi Anh, Bắc Mỹ, Bắc Âu… hoặc là em muốn đi quốc gia nào, thành phố nào cũng được, sau khi chúng ta định cư, một năm cũng chỉ quay lại vài lần thôi, em không có cơ hội gặp được Tạ Gia Thụ đâu. Hơn nữa, chỉ là anh muốn mang em rời khỏi, nếu sau này chúng ta không hợp nhau, em muốn trở về thì trở về, muốn ở lại nước ngoài cũng rất tốt mà…”.

Nói đến cuối cùng, Thẩm Hiên không nói tiếp nữa.

Rõ ràng là đã đồng ý với bản thân không được hèn mọn nữa, sao giờ lại bắt đầu cầu xin cô rồi?

Phùng Nhất Nhất cứ nhìn anh nói đến lúc ngừng lại, cô nở nụ cười với anh.

Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Hiên vừa cười vừa lắc đầu.

Lúc rời đi, Thẩm Hiên yêu cầu Phùng Nhất Nhất đến sân bay tiễn mình, những người khác bao gồm người nhà của anh và Thịnh Thừa Quang đều bị anh từ chối.

Trước lúc lên máy bay, anh ôm Phùng Nhất Nhất vào lòng.

Đó là một cái ôm thật lâu, Thẩm Hiên thậm chí còn say sưa nhắm mắt, tự ý vùi mặt vào cổ cô.

“Nếu dau này em hối hận, nhất định phải liên lạc với anh, nói cho anh biết, để anh còn cười nhạo em đấy nhé!”, cuối cùng, anh khàn giọng nói.

Đến cuối cùng, anh không nói lời nào liên quan đến thành tâm và tình yêu.

Phùng Nhất Nhất cười đồng ý.

Thẩm Hiên nới lỏng vòng ôm, nhưng tay lại bắt lấy bả vai cô không buông, anh cúi đầu nhìn vào gương mặt cô, một hồi sau, anh lẩm bẩm, “Đã đến lúc này rồi, hôn một chút cũng không bị coi là rất quá đáng chứ?”.

Phùng Nhất Nhất vịn vào bả vai anh, kiễng chân chủ động đặt môi lên má anh.

Thẩm Hiên, Thẩm Hiên của ba mươi lăm tuổi, Thẩm Hiên, người từng trải qua bao nhiêu chuyện tình nam nữ, Thẩm Hiên, người từng có mối tình đầu hồn nhiên trong sáng và vài mối tình sôi nổi, Thẩm Hiên, người luôn cảm thấy mình không thể thật lòng yêu một ai, vậy mà lại đỏ mặt.

Anh ngẩng đầu lên ngăn nỗi chua xót trong lòng rồi mới cười ha hả, nói, “Sớm biết thế này đã yêu cầu hôn môi rồi…”.

Phùng Nhất Nhất cũng cười, rồi lại ôm anh thêm một lần nữa.

“Hãy sống thật tốt nhé!”, cô mang theo mong chờ của bản thân đối với cuộc sống mới, đồng thời cũng chúc anh.

“Được!”, Thẩm Hiên phóng khoáng buông tay, quay người rời đi.

Phùng Nhất Nhất tiến Thẩm Hiên xong thì trở về nhà, mẹ Phùng đang đóng gói hành lý cho cô. Thấy cô trở về, mẹ Phùng thuận miệng hỏi, “Thẩm Hiên đi thật rồi à?”.

“Vaangm nếu máy bay không quay đầu ạ”, hiện giờ, nói chuyện với cha mẹ, Phùng Nhất Nhất thoải mái dí dỏm hơn trước rất nhiều.

Mẹ Phùng trừng mắt nhìn cô.

Phùng Nhất Nhất uống nước, ngồi trên giường nhìn mẹ Phùng gấp từng bộ quần áo của cô cho vào trong va li, trái tim như được gom lại, ngăn nắp, nhẹ nhõm.

“Con biết Thẩm Hiên còn sớm hơn Tạ Gia Thụ cơ. Anh ấy biết gần hết mọi chuyện giữa con và Tạ Gia Thụ, sao bọn con có thể ở bên nhau? Giữa con và anh ấy có những ba người”, tâm tình của Phùng Nhất Nhất nhẹ nhõm, tình nguyện giải thích tỉ mỉ cho mẹ nghe.

Thật ra là bốn người, còn có cả Tử Thời nữa.

Mối quan hệ phức tạp thế này, sẽ không thoải mái hơn so với Tạ Gia Thụ nhiều lần.

Tạ Gia Thụ… Mẹ Phùng nghe con gái nói, trong lòng muốn nói rằng cô nói cũng có lý, nhưng vừa quay mặt, thấy cô ngồi thừ người ra đó, lại tức giận, “Nói đi nói lại, cô chính là làm cao! Cái này không được, cái kia không được, để tôi xem cuối cùng cô lấy ai!”.

Phùng Nhất Nhất cười, không hề phản bác.

Ngẩng đầu uống nước, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ trong phòng vẫn mở, bên ngoài cửa sổ, lá cây ngô đồng phất phơ trước gió.

Cô sắp rời xa thành phố mình đã sống hai mươi tám năm vào cuối mùa xuân này.

Hy vọng một tương lai hoàn toàn mới và tươi đẹp!

Một tuần sau khi Thẩm Hiên đi, Phùng Nhất Nhất cũng rời khỏi thành phố G.

Mấy ngày trước khi đi, Tạ Gia Thụ có đến tìm cô một lần.

Lần này anh không lẳng lặng ngồi đợi trong xe dưới lầu mà gửi cho cô một tin nhắn: : “Anh đang ở dưới lầu nhà em. Em có muốn xuống, chúng ta gặp nhau một lần không?”.

Phùng Nhất Nhất soạn mấy tin nhắn trả lời khác nhau, soạn rồi lại xóa, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, anh lại nói: “Hay là thôi đi, em không cần xuống nữa. Anh không muốn gặp em”.

Phùng Nhất Nhất lặng lẽ cúi đầu nhìn điện thoại.

“Anh đã hiểu ý em muốn rời đi rồi”.

“Em muốn chia tay, vậy thì chúng ta chia tay đi”.

Anh gửi đến liên tiếp hai tin nhắn, thời gian cách nhau rất ngắn, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh bấm phím điện thoại vội vã, nhất định là mặt anh không hề có biểu cảm gì.

Trái tim bị bóp nghẹt của Phùng Nhất Nhất hoàn toàn vỡ vụn.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không có tư cách đau lòng.

Cô lặng lẽ ngồi đó, không biết bao lâu sau, điện thoại nắm chặt trong tay bỗng đổ chuông.

Sau khi nhận điện thoại, hai người hai phía đều không lập tức lên tiếng, ngay cả tiếng “A lô” cũng không, trong điện thoại chỉ có từng nhịp hơi thở của cả hai.

“Đến bên cửa sổ phòng em một lát”, một lát sau, Tạ Gia Thụ bình thản nói.

Thật ra, Phùng Nhất Nhất vẫn luôn đứng bên cửa sổ, cô dùng tay còn lại lau mặt, sau đó từ từ mở cửa sổ.

Bên cây ngô đồng dưới lầu, Tạ Gia Thụ khoác lên mình bóng chiều tà đứng bên xe, tay cầm điện thoại , từ xa nhìn về phía cô.

Anh nói, “Anh sẽ không giống như ba năm trước mà đi Mỹ nữa, sẽ không để bản thân đói đến dạ dày xuất huyết nữa, em không cần lo lắng!”.

Phùng Nhất Nhất nghe giọng nói của anh, cảm thấy giọng nói này thật mơ hồ, như vọng lại từ rất xa, rất xa nhưng lại rất gần, rất gần.

“Em muốn cuộc sống không có anh, vậy thì hãy quên anh đi, chúc em nói được làm được!”, khoảng cách xa như vậy, nhưng gió lại đưa giọng nói của anh tới rõ ràng. Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng anh còn vô tình hơn gió thổi, “Anh sẽ chăm sóc tốt bản thân! Sẽ hận em!”.

Em vứt bỏ anh, lãnh quên anh, xin cứ tự nhiên.

Dù sao thì anh sẽ sống tốt, sẽ luôn hận em.

Ngày Phùng Nhất Nhất rời khỏi thành phố G, ngoài người nhà của cô và một nhà ba người rưỡi của Thịnh gia ra, còn có một vị khách nữa bất ngờ đến tiễn.

Tạ Gia Vân.

“Nghe nói hôm nay cô đi, đúng lúc tiện đường đi ngang qua sân bay nên tôi đến tiễn cô”, mặc dù lần trước Phùng Nhất Nhất không nể mặt, nhưng Tạ Gia Vân vẫn rất hòa nhã với cô, “Đúng rồi, công ty mà Tổng giám đốc Thịnh sắp xếp cho co, ông tổng của họ tôi có quen biết, mấy ngày trước tôi đã chào hỏi bên đó, nói cô là em gái tôi”.

Nói rồi, Tạ Gia Vân cười dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, “Cô đừng để tâm, tôi không có ý gì khác. Trên thực tế, chuyện của cô và Gia Thụ, tôi quả thật lấy làm tiếc!”.

Phùng Nhất Nhất nhìn Thịnh Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang cũng cười, cô nói với Tạ Gia Vân, “Cảm ơn chị!”.

“Không cần khách sáo! Vậy… hy vọng sau này có ngày gặp lại!”, Tạ Gia Vân cũng không nói nhiều, bắt tay cô rồi rời khỏi.

Từ sân bay đi ra, Tạ Gia Vân lên xe, nói với tài xế, “Được rồi, có thể đi rồi!”.

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe trong sân bay, cô quay đầu nói với người bên cạnh, “Cô ấy đi rồi đó!”.

Tạ Gia Thụ lật giở tài liệu trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào đó, lật qua một trang, anh chỉ “Vâng!” một tiếng, điềm nhiên như không có chuyện gì.

Tạ Gia Vân vẫn muốn nói tiếp, anh bỗng đưa tay ra ấn bộ đàm kết nối với ghế lái, “Chạy nhanh lên một chút, tôi đang vội!”.

Sau đó, anh tiếp tục xem tài liệu, không buồn ngẩng đầu lên, nói với chị mình, “Chị hại em muộn giờ rồi!”

Tạ Gia Vân nghẹn lời.

Trước đó, Tạ Gia THụ đột nhiên xuất viện, còn chuyển đến sống ở nhà cũ Tạ gia, Tạ Gia Vân cảm thấy không ổn chút nào. Đến khi nghe ngóng tình hình từ phía Thịnh Thừa Quang, biết chuyện xảy ra, cô kinh hãi không thôi. Nhưng quan sát một thời gian, Tạ Gia Thụ không thể hiện ra bất cứ sự bất thường nào, vẫn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như cũ, ăn cơm đúng giwof, thái độ làm việc còn nghiêm túc hơn trước.

Anh càng ngày càng khiến người ta không có lời gì để nói.

Trong xe bỗng yên lặng.

Tài xế lái xe rất nhanh, nhưng tiếng máy bay ầm ầm vang trên đỉnh đầu tốc độ còn nhanh hơn, tiếng gầm rú to lớn từ tầng mây truyền đến, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, xa dần rồi biến mất.

Người trấn tĩnh lật giở tài liệu đã giấu một tay vào sau tệp tài liệu.

Tạ Gia Vân ở bên cạnh nói, “Tối thế này, em đừng xem nữa, hại mắt lắm!”.

Nói rồi cô đưa tay định bật đèn cho Tạ Gia Thụ.

Trời âm u, bên cửa xe ánh sáng có hạn, đôi mắt Tạ Gia Thụ ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc chất chứa trong đó.

Anh gạt tay đang mở đèn của chị mình, động tác có chút thô bạo.

Tạ Gia Vân thu tay về, giật mình nhìn anh.

Nhưng anh không giải thích gì cả, dừng một lát, anh vội quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.