Hôm nay là cuối tuần, địa điểm ăn uống nằm ở khu thương mại náo nhiệt, thời gian này rất đông người, Phùng Nhất Nhất đi giữa đoàn người, đập vào
mắt là những cặp tình nhân xung quanh.
Sao họ lại vui vẻ đến thế?
Phùng Nhất Nhất lạc trong đám người đang vui vẻ, nghi hoặc suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô đã quá tham lam rồi sao?
Từ nhỏ, ở trong nhà, cha mẹ chỉ thương yêu em trai, cô đứng một bên nhìn,
tuy không dám hé răng tranh giành tình cảm, nhưng trong lòng lại vô cùng khao khát, vô cùng ghen tị! Trong những tháng ngày trưởng thành dài
đằng đẵng, cô ngày đêm cầu nguyện bản thân có thể bình an lớn lên, đừng
bị thương chảy máu rồi chết! Bởi vì, chỉ có trưởng thành mới có thể kết
hôn. Sau khi lấy chồng, cô sẽ có gia đình của riêng mình! Trong ngôi nhà của riêng mình ấy, cô nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ có người toàn tâm toàn ý yêu cô, mang đến cho cô một tình yêu dịu dàng.
Sau đó, cô gặp được Tạ Gia Thụ. Cô thích Tạ Gia Thụ đến như vậy! Nhưng cô
vẫn không thể quên được hạnh phúc an ổn mình khát khao từ thuở nhỏ. Cô
cố chấp như vậy, mà cũng bịn rịn như thế, nhưng cô vẫn vứt bỏ Tạ Gia
Thụ.
Có phải bởi vì cô quá tham lam hay không? Đã từng có một Tạ
Gia Thụ tốt như vậy, nhưng cô lại không biết đủ, còn muốn cuộc sống an
ổn, cho nên mới rơi vào tình cảnh như lúc này.
Phùng Nhất Nhất nghĩ mà đau đầu, chuyển bước chân, đi về khu thương mại.
Trước đó, cô đã dành dụm tiền lượng của non nửa để sắm đồ Tết. Hôm nay, cô
sảng khoái tiêu một mạch hết sạch. Phùng Nhất Nhất mua cho mình một
chiếc áo khoác, một chiếc túi, mua cho cha mẹ Phùng quần áo mới. Hiện
giờ, đồ Âu mà Phùng Nhất Phàm mặc quá đắt, cậu cũng kiếm được không ít,
nên cô chỉ mua cho cậu một chiếc áo khoác lông cừu.
Thoáng một
cái đã tiêu hết bao nhiêu tiền, trong lòng cô cũng có vẻ thoải mái hơn.
Lúc Phùng Nhất Nhất ra khỏi khu thương mại, kinh ngạc khi phát hiện mình không còn đau khổ như khi bước vào nữa.
Rốt cuộc là bởi vì Đàm Tường không phải Tạ Gia Thụ, hay bởi vì cô đã không còn là Phùng Nhất Nhất của năm đó nữa?
Có lẽ là bởi vì già rồi! Khi Phùng Nhất Nhất đi đến cửa nhà, xương sống thắt lưng đau quặn.
Hai tay cô xách hai túi đầy, chỉ có thể đặt xuống nền rồi cầm chìa khóa mở
cửa. Nhưng lúc này, cửa nhà đối diện lại mở ra, Tạ Gia Thụ cầm túi bước
tới, có vẻ như anh đang đi vứt rác.
Thấy cô đứng ngoài cửa, anh buông túi rác xuống, sải chân bước đến, nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Phùng Nhất Nhất vào nhà, Tạ Gia Thụ cũng rất tự nhiên theo vào, còn cho cô
xem dép lê trên chân mình, “Dép lê trong nhà tôi chẳng thấy đâu nữa nên
tôi lấy bên em.”
Phùng Nhất Nhất nhận lấy túi đồ từ tay anh, cúi đầu nói, “Tùy!”
“Em đã đi sắm đồ Tết rồi à? Sắp được nghỉ về nhà ăn Tết chưa?”, anh kiếm chuyện, nhân tiện thành công chiếm cứ chiếc sô pha.
Phùng Nhất Nhất nhét từng túi đồ vào tủ quần áo, trả lời, “Đi ăn cơm với bạn trai.”
Tạ Gia Thụ nằm trên sô pha, hai tay gối sau đầu, cười hỏi, “Lúc ăn cơm anh ta có gắp thức ăn cho em không? Đồ anh ta cắn rồi có đặt vào bát em
không, có bắt em ăn hết không?”
Tủ quần áo đóng “rầm” một tiếng,
Phùng Nhất Nhất không thể nhịn nổi nữa, hít một hơi thật sâu, đi đến
trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nói, “Tạ Gia Thụ, đủ rồi đấy!”
“Cái gì đủ rồi?”, Tạ Gia Thụ mỉm cười hỏi, bộ dạng hào hứng dạt dào.
Phùng Nhất Nhất thừa nhận kỹ thuật diễn xuất của mình không bằng anh, chi
bằng nói thẳng ra luôn, “Đừng hồi tưởng lại nữa, đừng làm ra bộ dạng tiu nghỉu hối hận đó nữa…”
“Tôi không hối hận!”, Tạ Gia Thụ cắt lời
cô, nằm đó nhìn cô, nghênh đón ánh mắt của cô, thản nhiên nói, “Tôi để
em ăn đồ tôi cắn qua một miếng là vì tôi cảm thấy món ăn đó rất ngon,
cho nên tôi không gắp món khác cho em.”
Nhưng tôi phải cắn một miếng trước rồi mới đưa cho em, còn cố ý nói không ngon mới để em ăn… Tôi thích làm như vậy!
Anh luôn đúng lý hợp tình như thế, giống hệt trước đây, cho dù anh gây ra
chuyện khiến cô chán ghét hay đau lòng, anh mãi luôn đúng lý hợp tình
như thế. Phùng Nhất Nhất cảm thấy đầu mình lại đau, cảm giác nhoi nhói ở thái dương như bị kim châm, đồng thời, lý trí của cô cũng trôi tuột
theo những vết kim châm ấy.
“Đừng giả bộ nữa, Tạ Gia Thụ!”, giọng nói của cô nghe có vẻ còn bình tĩnh hơn vừa rồi, “Em biết anh đã làm những chuyện gì.”
Tạ Gia Thụ dương dương tự đắc ngồi đó, thoài mái dựa vào sô pha, hào phóng hỏi lại, “Tôi làm gì rồi? Em thử nói xem.”
“Giờ anh nhất định rất đắc ý, phải không?”, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng hỏi,
“Đàm Tường không do dự chút nào, hơn nữa, trước đó anh ấy còn không nói
với em lời nào, sau khi ký hợp đồng mới thông báo với em… Có phải anh
cảm thấy mình đã có thể khiến em vô cùng bẽ mặt rồi không [3]?”
[3] Từ Phùng Nhất Nhất dùng với nghĩa bóng là bẽ mặt, làm mất mặt nhưng Tạ
Gia Thụ lại cố tình hiểu theo nghĩa đen là tát vào mặt.
Tạ Gia Thụ vừa ngây thơ lại thản nhiên hỏi, “Hợp đồng gì? Sao lại tát vào mặt em?”
Phùng Nhất Nhất tức giận đến cao độ!
Hơn ba giờ chiều ngày mùa đông, là thời điểm ánh mặt trời đẹp nhất. Hôm nay lại là một ngày nắng vàng rực rỡ hiếm có của thành phố H, thời tiết đẹp gần giống với thành phố G. Trong phòng bật hệ thống sưởi, hai người chỉ mặc chiếc áo thun mỏng. Phùng Nhất Nhất từ từ nghiêng người, thấy vẻ
ngây thơ trong mắt Tạ Gia Thụ dần biến thành một loại ham muốn mạnh mẽ,
cô chồm tới trước mặt anh, nghe rõ mồn một tiếng nuốt nước miếng ừng ực
của anh.
Khuôn mặt đẹp đẽ ấy hơi ngửa ra, nhìn cô, trong mắt anh chỉ có hình bóng cô.
Phùng Nhất Nhất đưa tay nâng mặt anh, khẽ giọng gọi, “Gia Thụ!”
Đầu óc Tạ Gia Thụ ong ong, “Ừm… Hử?”
“Là anh để Đàm Tường thăng chức, cũng là anh cố ý điều anh ấy đến công ty con ở châu Âu, đúng không?”
Tạ Gia Thụ không nghe thấy gì, anh thấy mình như bị một lực nam châm khổng lồ nào đó hút lấy, tay chân không nghe theo sự sai bảo của não bộ,
không kìm nổi lòng, đưa tay ra đỡ lấy eo Phùng Nhất Nhất, kéo cô lên
người, để cô dựa lòng anh, càng gần càng tốt.
Khoảng cách gần
thế này, hơi thở của Tạ Gia Thụ đã rối loạn, mặt rướn lên cao, Phùng
Nhất Nhất chỉ khẽ cúi đầu. Anh dựa gần vào, cô lại lùi một chút, môi của hai người vẫn duy trì khoảng cách gần kề như vậy. Cô dịu dàng hỏi lại
một lần nữa.
Lúc này, Tạ Gia Thụ cơ bản không có cách nào suy xét, thành thật nhanh chóng gật đầu thừa nhận.
Sau đó, anh muốn hôn cô, vội vàng đến mức miệng đã hơi hé mở, nhưng Phùng
Nhất Nhất lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hai tay nâng mặt anh,
mạnh mẽ nhéo thịt trên mặt anh. Nhéo! Nhào nặn! Dùng lực!
Tạ Gia Thụ đau điếng người, hít vào một hơi, mở to hai mắt nhìn cô trừng trừng, “Em làm gì vậy hả? Đau!”
“Anh cũng biết đau sao? Vậy anh có biết em đau thế nào không?”
Tạ Gia Thụ vốn nắm được cổ tay Phùng Nhất Nhất, cô vừa nhéo khiến anh đau
đến mức vội buông lỏng ngón tay, lúc này đột nhiên lại đổi thành vuốt ve tay cô… để mặc cô nhéo mặt, anh nhe răng trợn mắt nói, “Sau này anh sẽ
không nhéo mặt em nữa!”
Hai người quấn quýt lấy nhau, thời gian
trôi đi, không gian xung quanh cô thấm đẫm hơi thở của anh, Phùng Nhất
Nhất không thể chịu nổi, cô rút tay lại, sau đó lùi hai bước, đứng xa
anh một chút.
Người xoa mặt vẫn chau mày, liếc trộm cô, lúc này
mới nói, “Anh chỉ cho anh ta một cơ hội, quyền lựa chọn chủ động vẫn ở
anh ta. Anh không ép buộc anh ta, cũng không cưỡng ép chia rẽ hai
người”, việc đã đến nước này, có muốn lấp liếm cũng không lấp liếm nổi,
Tạ Gia Thụ nói thẳng, “Em không nên trách anh. Em nên cảm ơn anh mới
đúng. Giờ mới có một chút cám dỗ thôi, anh ta đã không chịu đựng nổi,
chẳng may hai người thật sự kết hôn, sao này anh ta cũng sẽ vì chuyện
khác mà phản bội em thì sao? Hạng đàn ông đó cơ bản không đáng tin!”
Phùng Nhất Nhất cười lạnh, “Em không trách anh, em tự trách bản thân em,
nhưng anh cũng không cần phải đổi trắng thay đen. Nếu thật sự muốn em
cảm kích, anh có thể thăng cấp, tăng lương cho anh ấy, hoặc là điều anh
ấy đến một vị trí tốt hơn trong nước. Nếu anh thật sự muốn tốt cho em,
tại sao anh lại đặt em và tiền đồ của anh ấy ở cạnh nhau buộc anh ấy lựa chọn? Anh thật sự là muốn tốt cho em sao? Tạ Gia Thụ!”
“Đúng
vậy!”, Tạ Gia Thụ từ sô pha đứng dậy, đi đến trước mặt cô, nghiêm túc
hỏi, “Tại sao em lại không bằng lòng đợi anh ta năm năm? Chẳng phải là
em cũng đã đợi anh hơn ba năm sao?”
Anh kề gần, Phùng Nhất Nhất lập tức lùi về phía sau, nhưng bị anh túm lấy bả vai kéo trở lại.
Anh mạnh mẽ nắm lấy hai vai cô, không cho cô nhúc nhích. Cô chỉ có thể quay mặt đi, không nhìn anh.
Mắt anh sáng lấp lánh, túm chặt lấy cô, ép hỏi, “Nói đi! Nói cho anh biết,
tại sao em không chịu đợi anh ta? Giống như đợi anh vậy! Chí ít, anh ta
đã hứa hẹn với em rằng anh ta bằng lòng kết hôn với em. Lúc anh đi Mỹ,
ngay cả việc có thể quay trở về hay không, em cũng không biết!”
Phùng Nhất Nhất bắt đầu giãy dụa, nhưng không đấu lại được với Tạ Gia Thụ. Cô tuyệt vọng, vành mắt đỏ hoe, nước mắt tràn mi.
Đối diện với nước mắt của cô, Tạ Gia Thụ vẫn không nới lỏng tay, cố chấp ép cô trả lời.
Phùng Nhất Nhất nức nở nói, “Bởi vì em đã không còn trẻ nữa rồi, em không đợi nổi.”
Nói xong, cô sụp đổ òa khóc, giãy dụa càng kịch liệt hơn, hận không thể đẩy Tạ Gia Thụ ngã ra ngoài cửa sổ. Nhưng Tạ Gia Thụ lại có vẻ như nghe
thấy một tin tức tốt lành, anh nở nụ cười dịu dàng, vừa cười vừa cúi đầu hôn cô.
Phùng Nhất Nhất quả thật là hận không thể đánh chết anh!
“Cút!”, cô tay đấm chân đạp, rống đến độ đất rung núi chuyển, “Buông em ra! Đồ khốn! Cút ngay!”
Tạ Gia Thụ níu chặt bả vai Phùng Nhất Nhất, vội vã hôn. Cô giãy dụa kịch
liệt như thế, mấy lần suýt chút nữa thì anh không ôm được, trong lúc hỗn loạn ấy, anh chỉ có thể cọ xát vào khuôn mặt đầy nước mắt, ẩm ướt, lành lạnh.
Hai người “đánh” tới bên cửa chính, cuối cùng, Tạ Gia Thụ
đã hung hăng dùng sức đẩy cô vào tường, không thể chờ đợi thêm được nữa
mà cưỡng hôn cô.
Nhưng những ấm ức và phẫn nộ trong lòng Phùng
Nhất Nhất khiến cô biến thành một con dã thú, mạnh mẽ vô cùng! Cơ thể bị anh đè không thể nhúc nhích, cô nghiến răng dùng trán đập vào anh, làm
mũi anh bị đập đến chảy máu.
Tạ Gia Thụ choáng váng ngửa đầu ra
sau. Trong giây phút chớp nhoáng ấy, cửa lớn bị người ta đẩy ra, một
tiếng “phịch” đâm vào gáy anh.
Trong tiếng ong ong, Tạ Gia Thụ
nghe thấy âm thanh quen thuộc, như tiếng sấm từ phía chân trời xa xôi
vọng đến, “Chị? Xảy ra chuyện gì vậy? Chị?”